Chương 721: Vẫn phải là người một nhà
Chương 721: Vẫn phải là người một nhà
Liễu thần không quan tâm sự uy hiếp của Giang Khải, nói, “Với trời, thai nghén Thiên Khiển giả sẽ liên lụy một nước, đây cũng là nguyên nhân khiến Thủ vệ chi chủ cường hóa.”
“Lần hỏa kiếp thứ nhất chỉ là một sự cảnh cáo, sớm muộn gì Hoa Hạ các ngươi cũng phải đối mặt với một sự lựa chọn, là giao ngươi ra để bình ổn thiên nộ, hay giữ lại ngươi tiếp tục đối mặt với Thủ vệ chi chủ càng cường đại hơn.”
“Về phần Hỏa kiếp châu, ta có thể nói cho ngươi biết, nó không phải trói chặt với ngươi mà là trói chặt với Thiên Khiển giả!”
Giang Khải vô cùng chấn động.
“Cho nên không có cách nào giải quyết vấn đề Thủ vệ chi chủ cường hóa?”
“Đương nhiên là có, ngươi chuyển thành Quỷ dị giả là được. Hoặc là ngươi chết cũng được! Nếu không, ngươi đã là Thiên Khiển giả, vậy sao có thể trốn tránh Thiên Khiển chứ?”
“Điều này…” Giang Khải đột nhiên không biết nên nói cái gì, “Nhưng điều này có liên quan gì với Hoa Hạ? Bọn họ không nên cùng tiếp nhận Thiên Khiển với ta!”
“Địa cầu các ngươi có nhiều quốc gia như vậy, nhưng chỉ có Hoa Hạ ngươi dựng dục ra Thiên Khiển giả, chẳng lẽ điều này không có liên quan với lịch sử, quan niệm của các ngươi sao?” Liễu thần hỏi ngược lại, “Thật ra ta cũng biết người và sự việc của một số quốc gia khác, Hoa Hạ các ngươi có thần cũng kính thần, nhưng điều thú vị là các ngươi cũng là một quốc gia duy nhất lưu truyền đông đảo phàm nhân phản kháng thần minh.”
“Nghĩ đến người bên cạnh ngươi, có bao nhiêu người không bằng lòng khuất phục hiện trạng, có bao nhiêu người vì tín niệm mà vượt qua gian khổ trùng điệp?”
“Chính vì quốc gia như vậy mới có thể dựng dục ra Thiên Khiển giả là ngươi, ngươi nói thật sự không liên quan sao?”
Giang Khải cau mày, hắn không ngờ vấn đề lại sâu xa như vậy.
“Giang Khải, con đường Thiên Khiển khó như lên trời, không chỉ cần một mình ngươi, càng cần mọi người đồng tâm hiệp lực tìm một con đường sống.”
“Ngươi tự nghĩ rõ ràng đi, là tiếp tục đi tới đích hay từ bỏ, do ngươi tự quyết định.”
Sắc mặt Giang Khải trắng bệch, đầu óc vang lên ong ong.
“Được, ta đưa chỉ dẫn cho ngươi, ngươi đã hài lòng chưa?”
Một lúc lâu sau, Giang Khải ngẩng đầu hít sâu một hơi.
“Ta đã biết, nói cho ta biết vị trí di tích Sinh mệnh chi thần đi!”
Di tích Sinh mệnh chi thần cách lãnh địa Hoa Hạ hơn 110 cây số về hướng bắc, khoảng cách này đã vượt ra khỏi khoảng cách xa nhất mà người tự do phải đạt được hiện nay.
“Đến nơi đó ngươi sẽ thấy một tòa Hủ thực chi đảo, di tích Sinh mệnh chi thần ở trên đó.”
“Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, lấy thực lực hiện tại của ngươi, Hủ thực chi đảo này cực kỳ nguy hiểm.”
“Trước khi đi tốt nhất ngươi hãy cẩn thận chuẩn bị một bộ hộ giáp mạnh mẽ, phòng ngự phải đạt được hơn 200, cũng có năng lực tự sửa chữa, mấu chốt nhất là phải có hiệu ứng đặc biệt chống cự ‘Ăn mòn sinh mệnh’.”
“Ngoài ra, những Truy mệnh cấp thấp của ngươi đã không phát huy được tác dụng ở bên đó nữa.”
“Vì đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, ta đề nghị ngươi tìm mấy đồng đội mạnh mẽ.”
Giang Khải suy nghĩ, nói, “Loại hộ giáp mà ngươi nói, ta nghe cũng chưa từng nghe, ngươi đưa nhiệm vụ cho ta, không cung cấp trang bị một chút sao?”
“Ngươi còn muốn lừa gạt trang bị từ chỗ ta?” Liễu thần lạnh nhạt nói, “Tiểu tử, ngươi nghĩ hay lắm, tóm lại, ta chỉ có thể cho ngươi từng đó nhắc nhở thôi.”
“Bây giờ ngươi có thể rời đi!”
Liễu thần đã hạ lệnh đuổi khách, Giang Khải cũng không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi khu vực sương mù.
Sau hai lần tiếp xúc với Liễu thần, tuy Giang Khải căm hận tên này hành hạ mình mấy tháng, còn giữ một người phục chế khác của mình, nhưng hắn cũng phải thừa nhận gốc cây to này lại có kiến thức mà người bình thường không thể so sánh.
Đề nghị của nó, chắc chắn phải đối phó cẩn thận.
“Ta có thể dùng Huyết tinh thạch tăng Truy mệnh lên đến cấp bậc thần khí, lại đến quân đội xem có hộ giáp phù hợp yêu cầu hay không.”
Về phần đồng đội… Tạm thời Giang Khải còn chưa có đối tượng tốt.
“Mặc kệ thế nào, cứ về khu 18 trước!”
…
Thành chính tạm thời ở Trục Lộc lĩnh đã có quy mô đơn giản, nhưng tòa thành chính này chủ yếu là trấn áp dã thú, hiện tại trung tâm khu 18 vẫn là thành chính ban đầu.
Giang Khải trở lại bộ tư nguyên trao đổi của quân đội ở thành chính cũ.
Ở đại sảnh đổi đồ dựng thẳng mười mấy thiết bị màn hình lớn giống với màn hình công cộng trong công hội.
“Sang Duệ lại nghiên cứu ra thiết bị mới? Tự động đổi vật phẩm… Hiện đại quá nhỉ.”
Giang Khải đi đến trước một thiết bị kiểm tra hộ giáp mà mình muốn đổi.
Sau khi nhập vào một loạt thuộc tính quan trọng, kết quả tìm kiếm là 0.
“Đệt, quả nhiên không có!” Giang Khải cau mày.
Đúng vào lúc này, Tần Miễn vội vã đi đến bên cạnh Giang Khải, sau khi xác nhận người đang thao tác thiết bị là Giang Khải, hắn ta đột nhiên đập Giang Khải một cái từ sau lưng.
“Hắc!”
Giang Khải quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn về phía Tần Miễn, “Tần đại ca, gần đây ngươi rất rảnh rỗi.”