Chương 744: Mặt mũi của Giang Khải
Chương 744: Mặt mũi của Giang Khải
Giang Khải cũng khá ngạc nhiên.
Thân phận bốn người này thật sự không đơn giản.
“Người đã đến thì đi ra gặp một chút đi.” Giang Khải nói.
“Được!”
Giang Khải và đám người Chu Sở lập tức chạy đến phòng trước.
Người quân đội chờ ở nơi này đã lâu, Chu Sở bước nhanh đến, “Đổng soái, La thần, Hoa thần, Vệ thần, mọi người hạ cố đến chơi lại không thể đón tiếp từ xa!”
Giang Khải khá quen thuộc với ba người khác, chỉ chưa từng gặp một lão giả tóc trắng trong đó, không cần phải nói, hắn ta chắc chắn là một trong bốn nguyên soái Hoa Hạ Đổng Hồng thượng tướng!
Tuổi tác của Đổng soái cũng phải khoảng 60 tuổi nhưng hắn ta trông đầy tinh thần, dáng người thẳng tắp, nếu không phải mái tóc bạc trắng và da thịt trên mặt thô ráp thì thật sự không nhận ra đã là tuổi lục tuần.
Bốn người Đổng soái cũng đứng lên, “Chu chưởng môn, đều là bạn cũ không cần khách sáo như thế.”
“Vạn trưởng lão, Tôn trưởng lão, đã lâu không gặp.”
Vạn trưởng lão và Tôn trưởng lão gật đầu lia lịa.
Ánh mắt Vệ Ưng vẫn chú ý và Giang Khải, thấy Giang Khải đeo mặt nạ không ngừng cười trộm.
“Vị này là Hàn Nghĩa tiểu huynh đệ đi.” Vệ Ưng như cười mà không phải cười nhìn Giang Khải, “Lúc trước Hàn Nghĩa tỏa sáng rực rỡ trong luận võ xem mắt Côn Luân, bây giờ lại sắp đến Hoa Sơn tham gia xem mắt, quả nhiên người không phong lưu uổng thiếu niên.”
Giang Khải thở dài một hơi, chuyện cho tới bây giờ thân phận của mình đã sớm không phải là bí mật gì nữa, nhất là những người quen cũ này, một chiếc mặt nạ sao có thể lừa gạt bọn họ.
Nhìn dáng vẻ nhịn cười của lão Vệ, Giang Khải đã bổ não ra độc thoại nội tâm của hắn ta.
Tiểu tử ngươi lại chạy đến tham gia xem mắt, còn tham gia liên hai trận…
Giang Khải trực tiếp tháo mặt nạ xuống, đi lên trước nói, “Lão Vệ, ngươi đừng giễu cợt ta nữa.”
“A, đây không phải Giang Khải sao!” La Bình đứng bên cạnh cũng tham gia vào trò vui, “Hít, Giang Khải, từ khi nào ngươi được mở mang tầm mắt thế, lại từ khu 18 xa xôi chạy đến xem mắt?”
Giang Khải đen mặt, “La thần, các ngươi đừng nhắc đến chuyện xem mắt được không.”
“Ha ha ha ha!” La Bình cười nói, “Còn xấu hổ, có gì ghê gớm đâu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, lúc ta còn trẻ…”
“Ta biết, ta biết, lúc còn trẻ các ngươi đều là tình thánh.” Giang Khải tức giận nói.
Đổng Hồng xua tay, không để thủ hạ tiếp tục chế giễu Giang Khải, cười nói, “Được được, ta đã nghe nói rồi, Tiểu Khải ấy mà, đúng là không quá am hiểu chuyện theo đuổi nữ hài này.”
“Tiểu Khải từng thầm mến mười bốn nữ hài, chưa một lần tỏ tình, lần này có thể dũng cảm đến xem mắt, ta cảm thấy đã là sự tiến bộ rất lớn.”
Đổng soái không nói lời nào còn tốt, sau khi nói xong Giang Khải càng thấy sống không còn luyến tiếc.
Một trong bốn nguyên soái Hoa Hạ, rốt cuộc từ chỗ nào nghe được tình sử thầm mến của hắn?
Chờ chút, số lượng thầm mến thật sự của mình chỉ có chín người! Mười bốn xuất hiện ở đâu ra!
Chu Sở cũng không ngờ Giang Khải lại quen thuộc với đám cao tầng quân đội như vậy, nhìn dáng vẻ bọn họ nói chuyện trời đất căn bản là bạn cũ.
“Giang Khải, ngươi từng thầm mến mười bốn người?” Vạn trưởng lão khiếp sợ kêu lên, “Thích rất nhiều loại hình.”
Tôn trưởng lão trịnh trọng gật đầu, vừa hát một bài hát ngày xưa, “Cảm giác thầm mến, ngươi không thể hiểu được loại cảm giác này…”
Giang Khải đỡ trán, đã không còn sức phủ nhận.
“Được được, nói đùa thôi.” Hoa Thiên Thần vội vàng ngăn cản đám người, “Khụ khụ, Chu chưởng môn, có ngại để chúng ta nói chuyện riêng với Giang Khải không?”
Chu Sở lập tức sắp xếp cho Vạn trưởng lão và Tôn trưởng lão tạm thời đi ra ngoài, hắn ta cũng định quay người rời đi.
Giang Khải đột nhiên gọi Chu Sở, quay đầu nói với Hoa Thiên Thần, “Lão Chu là người nhà của ta, có chuyện gì không cần tránh hắn.”
Trong môn phái cổ võ, địa vị của Thanh Vân môn càng ngày càng thấp, Giang Khải giữ Chu Sở ở lại là cũng muốn nâng đỡ Thanh Vân môn một chút.
Hoa Thiên Thần nhìn Đổng soái, thấy lão đại gật đầu đồng ý, liền nói với Giang Khải, “Được, ngươi đã đồng ý vậy chúng ta chắc chắn không có ý kiến.”
Sau người ngồi xuống.
“Khải, Đổng soái cũng đã đến đây, lần này mấy người chúng ta đến tìm ngươi, có lẽ ngươi cũng biết không phải là chuyện bình thường.” La Bình chuyển sang đề tài chính, “Ngươi và ba người chúng ta đều là người quen cũ, cho tới nay Đổng soái vô cùng coi trọng ngươi, đều là người một nhà vậy ta sẽ nói thẳng vào điểm chính.”
Giang Khải gật đầu lắng nghe.
La Bình nhìn về phía Đổng soái, muốn để lãnh đạo đích thân nói.
Đổng soái nhìn Giang Khải, mỉm cười, “Tiểu Khải, Quỷ Tinh sắp đi vào giai đoạn Siêu phàm, hiện tại thay đổi lớn nhất mà chúng ta biết là điều chỉnh cơ chế tử vong.”
“Có thể nói, sau khi Quỷ Tinh thăng cấp, Huy chương trọng sinh sẽ là đạo cụ rất quan trọng. Vì đảm bảo tiến độ khai thác Quỷ Tinh không bị ảnh hưởng, quân đội chúng ta nhất định phải dự trữ rất nhiều Huy chương trọng sinh.”