Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 77 - Chương 77: Lực Lượng Không Cách Nào Đánh Giá

Chương 77: Lực lượng không cách nào đánh giá Chương 77: Lực lượng không cách nào đánh giá

Ngô Cương đâm một kiếm xuống, hoàn thành đánh giết Cự lực hắc viên.

“60 điểm kinh nghiệm, tạm được, cũng không biết lúc nào mới có thể thăng cấp.” Ngô Cương lắc đầu, sau đó nhặt thẻ xác trên mặt đất cho vào trong túi.

“Mộc đầu thế nào?” Hắn ta xoay người hỏi thăm.

Thầy thuốc theo đội đáp, “Vết thương đã được cầm máu nhưng lực lượng của Cự lực hắc viên quá lớn, gãy mất hai cây xương sườn, hiện tại đang trị liệu.”

Ngô Cương nhíu mày nhìn về phía đồng đội, “Bao lâu mới có thể khôi phục?”

“Dùng Sinh cốt tán thì khoảng hai giờ.”

“Hai giờ… Vậy đi, chúng ta xem thử có thể đánh giết một vài con đẳng cấp thấp hay không, đi ra ngoài một chuyến chỉ giết được sáu con, hiệu suất quá thấp. Rời khỏi nơi này trước, vừa rồi đánh nhau có khả năng dẫn đến hắc văn khác!”

Mọi người cũng không có ý kiến, sau khi nghỉ ngơi đơn giản lập tức tiến về rừng rậm hướng tây nam.

Không lâu sau, Ngô Cương đột nhiên dừng lại, giơ tay lên, đội ngũ lập tức dừng lại.

“Có tiếng đánh nhau!” Ngô Cương nhìn về phía đồng đội, “Đi, đi xem một chút!”

Ẩn nấp đi thêm hai ba phút, bọn họ đã tìm được chỗ xảy ra chiến đấu.

Mấy người trốn sau bụi cỏ cây cối nhìn trận chiến ở phía trước, từng người trợn mắt há hốc mồm.

Trong khu rừng phía trước xuất hiện ba con Cự lực hắc viên hệ mộc, bọn chúng đang vây quanh một nam tử trẻ tuổi!

“ĐM, đó là tiểu đội nào? Chẳng những bị tụt lại còn dẫn tới ba con hắc viên, quá không cẩn thận.” San San trợn to mắt nói.

“Đội trưởng, muốn ra tay không?”

Ngô Cương cau mày, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua đồng bạn bị thương.

Lấy lực lượng của tiểu đội bọn họ, có lẽ đi ra ngoài cũng là chết.

“Không được, chúng ta không đánh lại… Chỉ có thể trách tiểu tử kia quá xui xẻo.” Ngô Cương lắc đầu nói, “Kỳ quái, tiểu tử kia không có công hội sao? Trên quần áo không có ký hiệu.”

Đỗ Lỗi nhíu mày nói, “Hắn cũng không có trang bị, sao còn mặc quần áo không có thuộc tính, còn có, hắn không có vũ khí? Khá lắm, đây là nghĩ quẩn đến mức nào, lại chạy đến nơi này tìm chết?”

Ngô Cương cũng không đánh giá với điều này, dù sao người kia chắc chắn phải chết, mấu chốt là trong ba con hắc viên này có hai con khoảng cấp 12 13.

Hai con hắc viên này có thể trở thành mục tiêu săn giết tiếp theo của tiểu đội bọn họ.

“San San, tiếp cận hai con nhỏ kia, nếu chúng nó tách ra thì chút nữa có thể nghĩ cách đánh giết!”

“Được!”

Đúng lúc này, tên nam tử trẻ tuổi giữa sân đột nhiên hành động!

Hắn điên cuồng lao đến một chỗ trống duy nhất.

Đỗ Lỗi khẽ hừ một tiếng, “Nghĩ gì thế, thế này có thể cho ngươi chạy sao? Chàng trai, quá ngây thơ rồi.”

Ba con hắc viên thấy hắn chạy trốn lập tức đuổi theo, nhảy lên mấy mét tốc độ cực nhanh.

Dựa theo tốc độ của đôi bên, chỉ sau ba bốn lần là hắc viên có thể đuổi kịp người kia.

Trong đó con cự viên kích cỡ lớn nhất khoảng cấp 15 đứng mũi chịu sào, xông lên đầu tiên.

Nhưng ngay lúc nó sắp rơi xuống đất từ giữa không trung, tên nam tử kia đột nhiên dừng lại, xoay người một cái, trong tay bắn ra ba cái bóng đen!

Vì cự viên đang đuổi đánh người kia, tất nhiên mặt cũng hướng về phía người kia, cộng thêm lúc này nó đang ở trạng thái rơi xuống, thân thể ở giữa không trung đã dùng hết sức lực không có cách nào làm ra động tác khác, cũng không kịp phản ứng.

Bóng đen liên tiếp đánh vào trước ngực hắc viên.

Ba bóng đen kia đánh vào trước ngực nó, cự viên lông tóc không tổn thương.

“Hừ hừ, thật không ngờ tên kia lại dùng phi tiêu!” Đỗ Lỗi suýt không nhịn được phì cười.

Đúng là phi tiêu có lực đâm xuyên nhưng vấn đề là công kích của phi tiêu quá thấp, chỉ có lực đâm xuyên lại không có lực lượng ủng hộ căn bản không thể tạo thành tổn thương.

Hơn nữa, nhìn từ tình huống hiện tại cũng đúng là như thế, hắc viên căn bản không có cảm giác.

Ngô Cương cũng không nhịn được khẽ cười một tiếng, “Có lẽ cự viên tưởng hắn đang gãi ngứa cho mình.”

Nhưng lúc cái phi tiêu thứ tư đánh tới, tình cảnh quỷ dị đã xuất hiện.

Hắc viên lực lượng to lớn vốn lông tóc không tổn thương, trạng thái tràn đầy, trong nháy mắt này thân thể khổng lồ như bị lực lượng khổng lồ gì đó va chạm.

Thân thể cao lớn của nó vừa rơi xuống đất đột nhiên bay ra sau, đụng gãy mấy gốc cây ở sau lưng!

Ngay sau đó, cự viên ngã trên mặt đất không nhúc nhích!

Thấy cảnh này, tên thương binh của tiểu đội Thiên Kiếm ngồi bật dậy từ trên cáng cứu thương, trợn to mắt khiếp sợ nhìn xác cự viên.

“Chết, chết, chết rồi? Vì, vì sao!”

Đám người Ngô Cương, Đỗ Lỗi, San San đều há to miệng, con mắt suýt trợn ra khỏi hốc mắt.

Rất hiển nhiên, bọn họ cũng rất muốn hỏi vấn đề này!

Sau khi người trẻ tuổi kia thành công lại bắn ra bóng đen trong tay về phía một con cự viên khác.

Con cự viên kia lại đúng lúc làm ra động tác phòng ngự.

Con lớn nhất đã chết, nó cũng không biết là cái gì giết nhưng lại biết nó cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Bình Luận (0)
Comment