Chương 771: Thăng cấp không phải người (2)
Chương 771: Thăng cấp không phải người (2)
“Một cái là kiếm tiền, ta nói cho các ngươi biết hắn rất bền lòng vững dạ với chuyện này! Các ngươi thấy không, hội trưởng đang sắp xếp xác đấy.”
Mọi người quay đầu xem xét, phát hiện Giang Khải đang đòi xác dã thú từ các tiểu đội trưởng.
“Quả nhiên là thế, có thể cho chúng ta kinh nghiệm, nhưng xác nhất định phải thuộc về hắn…”
Hồ Ngôn tiếp tục nói, “Còn có một việc, đó là thầm mến nữ hài! Các ngươi có biết hội trưởng từng thầm mến 16 nữ hài không?”
“Cái gì, 16 người? Trước đó ta nghe nói vẫn là 14!”
“14 cái gì, đó là chuyện cũ năm xưa, thời gian dài như vậy hắn chắc chắn sẽ thêm mấy người.”
“Không thể nào, dáng vẻ của hội trưởng rất đẹp trai, thực lực mạnh, danh tiếng lớn, tại sao phải thầm mến nữ hài chứ? Có rất nhiều nữ hài thích hắn mới đúng.”
Hồ Ngôn thở dài một hơi, “Trước kia ta từng tính cho hội trưởng một quẻ, số đào hoa của hắn rất vượng nhưng hoa nở nhiều, kết quả ít. Trước đó ta vẫn không rõ, cho đến gần đây ta mới nghĩ rõ ràng.”
“Hội trưởng đang hưởng thụ cảm giác thầm mến, rõ chưa!”
“Vậy sao…”
Hồ Ngôn đang nói chuyện tào lao với các đội viện, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ.
“Nguyễn Ngữ ta cả đời không kém ai! Thân cây xinh đẹp như thế, Nguyễn mỗ chưa từng thử qua, đến trở thành nguồn suối vui vẻ của Nguyễn mỗ đi!”
Hồ Ngôn vội vàng đứng dậy lao về phía Nguyễn Ngữ, lấy ra phun sương phòng sói, trực tiếp kiềm chế Nguyễn Ngữ.
“Cũng may lại có thêm mấy loại tài liệu, thăng cấp phun sương phòng sói một chút, nếu không thật sự không trị được ngươi nữa!”
Giang Khải nhìn một xấp thẻ xác thật dày ở trong tay mình, cười đến không ngậm miệng được, “A a a a, phát tài!”
“Kiếm tiền là có nhiệt tình!” Nói xong, Giang Khải đứng lên hô to với đội ngũ, “Được, đều nghỉ ngơi đủ rồi chứ, chúng ta tiếp tục!”
“A? Hội trưởng, lúc này mới nghỉ ngơi bao lâu?”
Giang Khải tức giận nói, “Đã nghỉ ngơi 15 phút, dã thú cũng sắp đến! Chúng ta còn có bao nhiêu thời gian để lãng phí, nhất định phải nắm bắt!”
“Tất cả mọi người giữ vững tinh thần, nửa tháng này mọi người đừng ngủ nữa, thu tiền quan trọng… Không phải, thăng cấp quan trọng!”
Một đám người mười vạn cái không tình nguyện, bị Giang Khải kéo lên tiếp tục thăng cấp…
…
14 ngày sau, đại đội thăng cấp Chủ Thần khoảng trăm người, từng người đã sức cùng lực kiệt, ánh mắt mỗi người ngây ngốc, hốc mắt mang theo quầng thâm mắt đậm.
“Lão Hứa, bên kia có mấy chục con ngươi nhanh đi bổ đao đi.”
“Ta không đi, ta đã tam giai max cấp, ngươi đi đi.”
“Ta không làm nổi nữa… Nửa tháng này, ta thăng 7 cấp! Hiện tại ta đã là tứ giai cấp 14!”
“Vẫn là ngươi đi đi, ta cũng không chém được nữa, chân của ta đã sắp chạy đến gãy mất! Hội trưởng còn không cho ngủ, ăn cơm cũng tùy tiện gặm hai cái, đơn giản là thời gian không phải người!”
“Hai người các ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy, ta thăng 14 cấp!” Một người khác đi tới, trên mặt đầy bi phẫn nói, “Cũng vì đẳng cấp của ta thấp, mỗi lần đội trưởng đều muốn ta bổ đao trước, ta hao hết thể lực cũng chỉ có thể chợp mắt một lúc, căn bản không cho ta nghỉ ngơi!”
“Ta đói chỉ cho ta một miếng thịt khô, còn không cho ăn được hai miếng lại phải đi bổ đao…”
“Thời gian nghỉ ngơi duy nhất cũng là lúc hội trưởng đi mở bảo rương, nhưng sau đó túi thẻ của hội trưởng gần đầy, hắn cũng không mở bảo rương mà cất thẳng vào túi thẻ, từ đó trên cơ bản chúng ta đã nói tạm biệt với nghỉ ngơi.”
“Đừng nói nữa, chúng ta đều hiểu!”
Sau khi Giang Khải đánh chết một nhóm lớn dã thú, phát hiện số lượng dã thú xung quanh rõ ràng giảm xuống, chờ một lúc lâu cũng không có một con dã thú nào.
Hắn mang hai cái quầng thâm mắt vừa dày vừa đậm chạy đến bên cạnh Hồ Ngôn, “Lão Hồ, bên này không còn dã thú, đổi chỗ!”
Hồ Ngôn ngồi dưới đất, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Khải.
Trong cả đội, cũng chỉ có một mình hắn vẫn giữ được nhiệt tình từ đầu tới cuối!
“Khải đội, nửa tháng, toàn bộ người tam giai chúng ta đều max cấp, người tứ giai cũng thăng rất nhiều cấp, nếu không chúng ta trở về đi…”
“Nửa tháng sao? Nhanh như vậy?”
“Còn nhanh? Ngươi xem những người này đi, còn sức lực không?”
“Nguyễn Ngữ ta…”
Hồ Ngôn yếu ớt giơ tay lên, dùng phun sương phòng sói phun vào mặt Nguyễn Ngữ, lại quay đầu nhìn về phía Giang Khải, “Khải đội, không quay lại sẽ bỏ lỡ Boss chiến.”
Giang Khải nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, “Được thôi, vậy về trước đã.”
Nghe được tin tức sẽ trở về, trên dưới toàn đội không khỏi nhảy cẫng hoan hô, vui mừng hớn hở!
Lúc đội ngũ luyện cấp Chủ Thần công hội đông đúc trở về thành chính khu 18, trên đường đi thu hút sự chú ý của đông đảo người vây xem.
Nhìn đội ngũ này mệt mỏi không chịu nổi, trạng thái cực kém, xung quanh không ngừng vang lên tiếng bàn tán.
“Lại còn sống trở về sao?”
“Vậy thì có gì, biên giới có quân đội thủ vệ, chỉ cần không đi sâu vào khu vực không biết thật ra cũng không quá nguy hiểm.”
“Không sai, ngươi xem bọn họ từng người ủ rũ, dáng vẻ không còn sức lực, đoán chừng đã bị dã thú ở khu vực không biết dạy dỗ tử tế một trận.”