Chương 778: Chất lượng Chiến Thần? (2)
Chương 778: Chất lượng Chiến Thần? (2)
Bên kia chắc chắn có rất nhiều người, dù hiện tại đám người Giang Khải chạy đến, hơn phân nửa cũng chỉ có thể chống cự dã thú phản công ở vòng ngoài.
“Không đi, chúng ta trực tiếp đến Dong Thụ phong!”
…
Sau khoảng gần một tiếng, Giang Khải dẫn đội đi vào phía dưới Dong Thụ phong.
Dù Chủ Thần và Thanh Vân khẩn cấp đi đường, nhưng lúc bọn họ đến đây phát hiện dưới Dong Thụ phong đã có người của mười công hội tập kết ở đây, số người khoảng một vạn người.
Nhưng bọn họ còn chưa mở Boss chỉ dọn dẹp một số Dong thụ yêu ở xung quanh.
Giang Khải cũng mặc kệ những người kia, đi thẳng đến sào huyệt Boss.
“Tiểu công hội ở đâu ra? Dừng lại!” Lập tức có ba bốn người ngăn cản trước mặt Giang Khải.
Nam tử dẫn đầu cũng là một tên Chiến Thần, hắn ta nhìn hơn hai trăm người sau lưng Giang Khải, hừ lạnh một tiếng, “Boss này là của chúng ta, cút!”
Giang Khải thấy trước ngực người kia còn viết chữ “Thí Thần”.
Lại là Thí Thần công hội?!
“Dựa vào cái gì?” Triệu Thiết Toàn tiến lên, khó chịu nói, “Các ngươi còn chưa mở Boss đã nói Boss là của các ngươi?”
Người kia liếc nhìn huy chương trước ngực Triệu Thiết Toàn một chút, hừ lạnh một tiếng, “Cũng có mấy tên Chiến Thần, đầu năm nay Chiến Thần không đáng giá như vậy sao!”
“Ta nói cho các ngươi biết, Chiến Thần không phải nhìn số lượng mà nhìn chất lượng! Có mấy Chiến Thần liền tưởng mình không tầm thường? Cũng không xem bên các ngươi đi, người dẫn đầu cũng chỉ là Chiến Thần địa phương!”
“Số lượng Chiến Thần cấp thấp nhiều hơn, có thể đối chọi được 10 vạn dã thú sao! Dù tất cả các ngươi đều là Chiến Thần thì có ích lợi gì! Chỉ với chút người này của các ngươi, đừng nói Boss, dù là lĩnh chủ xung quanh cũng có thể tiêu diệt các ngươi! Ta cảnh cáo các ngươi đừng làm loạn kế hoạch đi săn của chúng ta!”
Một tên Chiến Thần sau lưng hắn ta nói, “Ngươi biết lần này Thí Thần chúng ta liên thủ với ai không? Chúng ta liên thủ với Huyền Vũ công hội!”
“Bây giờ lập tức cút khỏi tầm mắt của ta, nếu không chút nữa ta khiến các ngươi không có cơ hội lăn lộn kiếm số liệu!”
Giang Khải hơi híp mắt lại nhìn người kia, “Ai nói cho các ngươi biết chúng ta muốn kiếm số liệu?”
Người kia liếc nhìn Giang Khải, “Lại đi về phía trước cũng là lãnh địa Boss, các ngươi tiến vào sẽ kích hoạt Boss, đến lúc đó làm rối loạn kế hoạch của chúng ta, không thể giết được Boss thì ngươi chịu trách nhiệm?”
“Thật kỳ quái.” Giang Khải lạnh lùng nói, “Nói cứ như muốn giết con Boss này thì phải xem Huyền Vũ Thí Thần các ngươi vậy.”
“Trong Boss chiến, bất kỳ công hội nào cũng có thể phát động công kích! Ngay cả cướp Boss cũng cho phép, Thí Thần các ngươi còn muốn giữ cứt đầy hầm cầu? ta nói lại lần nữa, tránh ra!”
Đối phương giận nói, “Các ngươi dám đối đầu với Thí Thần chúng ta? Ta thấy các ngươi là sống…”
Người kia còn chưa nói hết câu, một bóng người bắn ra từ bên cạnh Giang Khải, một quyền đánh về phía người cầm đầu của đối phương!
Người kia hốt hoảng đỡ một quyền, kết quả lại bị đánh lui bảy tám mét mới đứng vững thân hình.
Tôn Nguyên nhìn mấy nam tử vẻ mặt đầy khiếp sợ kia, lắc cổ tay, khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Thí Thần hay không Thí Thần cái gì, đã nói ngươi tránh ra, còn nói nhảm nhiều như vậy!”
“Chất lượng Chiến Thần? Nói ra chất lượng Chiến Thần của chúng ta cũng đủ dọa chết ngươi!”
Giang Khải đỡ trán, khá lắm, người dưới tay hắn lại còn mạnh hơn cả hắn.
“Sư đệ, sư huynh mở đường cho ngươi, ai trong bọn họ dám cản đường, ta khiến bọn họ lập tức offline!” Tôn Nguyên nói xong, Lưu Tuyết Phi, Vương Trung và Diệp Khinh Vũ lập tức xông lên đứng bên cạnh hắn ta.
Có bốn người ở đây, bốn người Thí Thần trợn mắt tròn xoe lại chậm chạp không dám ra tay.
Một quyền vừa rồi, hắn ta đã biết công kích của Tôn Nguyên mạnh đến mức nào, huống chi bên này còn có nhiều người như vậy!
Chỉ có điều sắc mặt Chu Sở không tốt lắm.
Trong lòng mắng, sư đệ là để ngươi gọi sao? Ta cũng phải gọi hắn là tổ sư!
Giang Khải mỉm cười, vung tay ra sau lưng, “Đi!”
Chu Sở đưa tay vỗ một phát vào đầu Tôn Nguyên, nghiêm nghị mắng, “Ai bảo ngươi gọi Giang Khải là sư đệ!”
Tôn Nguyên tỏ vẻ uất ức, “Hội trưởng, Giang Khải còn chưa đến 20 tuổi, lại vừa gia nhập Thanh Vân môn, ta không gọi hắn là sư đệ thì gọi là gì? Lại nói, lúc trước hắn cũng giả mạo Hàn…”
“Giả mạo cái đầu ngươi!” Chu Sở vô tình ngắt lời Tôn Nguyên.
“Vậy, vậy phải gọi là gì?”
“Gọi…” Chu Sở cũng đau đầu, suy nghĩ, chỉ có thể nói, “Gọi tiền bối!”
“Tiền, tiền bối?” Tôn Nguyên ngây ngẩn cả người.
Chu Sở ý tứ sâu xa nói một câu, “Ta cũng phải gọi hắn là tiền bối! Được rồi, sau này lại nói với các ngươi, hiện tại gọi vậy trước đi.”
“Vậy, ta cứ gọi tên hắn đi, gọi tiền bối là lạ…”
Bên này, Chủ Thần vừa đi vào lãnh địa Boss, sau khi mấy công hội bên kia phát hiện lập tức thấy khó chịu.
“Vì sao bọn họ có thể vào? Các ngươi có ý gì!”
“Cái gì mà làm loạn kế hoạch săn giết, bọn họ căn bản hiếp yếu sợ mạnh! Mọi người đừng nghe bọn họ, người ta đã sắp mở Boss, chúng ta bám theo sau.”