Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 799 - Chương 799: Biết Thì Như Thế Nào? (3)

Chương 799: Biết thì như thế nào? (3) Chương 799: Biết thì như thế nào? (3)

“Chi chi chi.” Tiểu gia hỏa không biết đang nói cái gì, dù sao nó cũng không có hứng thú gì với khuyển vương.

“Cái tên này còn kén cá chọn canh.”

Giang Khải đang nói chuyện với tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa đột nhiên đứng thẳng người nhìn quanh, sau đó nhảy xuống từ bả vai Giang Khải, chui vào trong rừng, nhanh như chớp đã không thấy nữa.”

“Ai!” Giang Khải vội vàng đứng dậy tìm kiếm, “Không phải ngươi lại bỏ chạy chứ!”

Không lâu sau, trong rừng vang lên tiếng xào xạc, sau đó một bóng dáng đi ra từ trong rừng.

Giang Khải thấy người này cũng hơi ngạc nhiên.

Chỉ thấy một nữ tử tuyệt mỹ dùng tay phải đỡ tiểu hỗn cầu, cũng đang giật mình nhìn mình.

“Là… Là ngươi?”

Người được tiểu hỗn cầu công nhận, ngoại trừ Giang Khải chỉ có một người, dù sao nàng cũng từng dẫn theo tiểu hỗn cầu hơn nửa năm.

Đôi mắt sáng ngời của Thường Tư Diêu nhìn chằm chằm Giang Khải, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, dời ánh mắt từ trên người Giang Khải.

Nàng nghiêng mặt đi, giọng điệu lạnh băng nói, “Tên đồi bại!”

“A?” Giang Khải khiếp sợ nhìn về phía Thường Tư Diêu, vẻ mặt khó hiểu.

“Ngươi vừa đi xem mắt với ta xong, sau đó lại chạy đi xem mắt với Doãn Lăng Sa, quả nhiên nam nhân chỉ thích hợp làm huynh đệ!” Thường Tư Diêu tức giận nói.

“Hít… Không phải ngươi nói ngươi có người mình thích rồi sao?” Giang Khải vội vàng hỏi.

“Người mà lão tử thích là…” Thường Tư Diêu lời đã đến khóe miệng nhưng vẫn không nói ra lời, “Được rồi, đều là chuyện đã qua.”

Giang Khải còn muốn nói điều gì đó, lúc này cũng không mở miệng nữa.

“Ngươi, ngươi đến cướp Boss?” Thường Tư Diêu nhìn về phía Giang Khải hỏi.

Giang Khải không muốn lừa dối nàng, gật đầu, “Đúng. Nhưng ta không phải nhắm vào Côn Luân các ngươi.”

Thường Tư Diêu gật đầu, “Ta biết… Tốt nhất ngươi hãy từ bỏ suy nghĩ này đi, cao thủ cấp Chiến Thần của bốn công hội lớn đã sẵn sàng trận địa đón địch, bọn họ cũng biết ngươi muốn làm gì.”

“Biết thì sao?” Giang Khải từ tốn nói.

“Ngươi vẫn vậy!” Thường Tư Diêu lắc đầu, “Ta biết ta không khuyên nổi ngươi, nhớ kỹ, Lưu Viễn Hương đã được ba công hội chúng ta ủng hộ, trong bốn công hội lớn sẽ có bốn tên cường giả siêu cấp án binh bất động, một khi ngươi xuất hiện, bọn họ sẽ ra tay.”

“Bốn cao thủ hàng đầu? Ngươi… Tại sao ngươi lại nói kế hoạch của các ngươi cho ta biết?” Giang Khải quan tâm vấn đề này hơn.

“Lão tử… Ta không muốn ngươi chết!” Nói xong, Thường Tư Diêu vội vàng khom lưng, cẩn thận thả tiểu hỗn cầu xuống, “Ta đi đây, ngươi phải chăm sóc tiểu mao mao cẩn thận!”

Nhìn bóng lưng Thường Tư Diêu biến mất trong rừng, Giang Khải hơi híp mắt lại.

“Đã không thích ta còn nói không muốn ta chết… Chẳng lẽ vì tình hữu nghị thuần túy giữa nam nữ?”

Tiếp theo hắn lại nhìn về phía tiểu hỗn cầu, “Mao mao? Thường Tư Diêu lại đặt cho ngươi cái tên đáng yêu như vậy…”

Từ tin tức do Thường Tư Diêu mang đến, trận chiến ngày mai muốn giành lại Boss từ trong tay bốn công hội lớn tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Vì nghỉ ngơi dưỡng sức, Giang Khải vẫn mang theo tiểu hỗn cầu quay về doanh địa nghỉ ngơi sớm.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Giang Khải đã bị tiếng ồn ào xung quanh đánh thức.

Mở mắt ra đã thấy mọi người trong mỗi doanh địa xung quanh dậy thật sớm, dọn dẹp doanh địa, tập kết đội ngũ.

“Nhanh lên, nhanh lên, mỗi tiểu đội trưởng đến chỗ của ta báo danh, lại xác định hạng mục cần chú ý một chút!”

“Đều giữ vững tinh thần, thử vương cũng không phải Boss bình thường, các đơn vị chú ý phải hành động theo chiến thuật đã sắp xếp!”

Giang Khải ngây ngốc một lúc mới đứng dậy, tìm một chỗ ở biên giới doanh địa để đánh răng rửa mặt sạch sẽ.

“Ngủ rất say.” Hà Thi Thi đi tới nhìn Giang Khải còn đang buồn ngủ, “Ngươi nhìn hội trưởng nhà khác lại ngươi ngươi đi, hận không thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, lòng dạ thật rộng lớn.”

Giang Khải ngồi xổm ở đây đánh răng, còn bị Hà Thi Thi đứng bên cạnh trách mắng, trong miệng ô ô ô không biết đang nói cái gì.

“Ngươi nói cái gì?” Hà Thi Thi cũng không nghe rõ.

Chờ Giang Khải rửa mặt xong, hắn đứng lên nói rõ hàng, “Không phải có ngươi sao.”

Hà Thi Thi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Giang Khải, “Ta đã biết ngươi sẽ nói như vậy.”

Nói đùa thì nói đùa, Hà Thi Thi nhìn quanh, tiến đến bên cạnh Giang Khải nói nhỏ, “Ai, hôm nay ngươi phải cẩn thận, ta nhận được tin tức hình như đám người Lưu Viễn Hương tìm bốn tên cao thủ đến chuyên môn đối phó ngươi.”

Giang Khải hơi ngạc nhiên, tin tức này hoàn toàn nhất trí với điều mà Thường Tư Diêu nói cho hắn biết vào tối qua, điều này càng chứng minh tin tức của hai người đáng tin.

Giang Khải nhẹ gật đầu, “Ta biết chuyện này, ngươi không cần lo lắng cho ta, đám người Huyền Vũ đó chắc chắn sẽ đối phó các ngươi.”

Hà Thi Thi gật đầu, sau đó lại thở dài một hơi, “Không ngờ có một ngày ta lại giao thủ với người Huyền Vũ.”

Giang Khải đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi, “Ngươi không về Huyền Vũ, người trong nhà không có thái độ gì sao?”
Bình Luận (0)
Comment