Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 806 - Chương 806: Chuyện Quá Khẩn Cấp (2)

Chương 806: Chuyện quá khẩn cấp (2) Chương 806: Chuyện quá khẩn cấp (2)

Đã được mấy phút thử vương chưa phá đất mà lên!

Đúng vào lúc này, tiểu hỗn cầu kéo tai Giang Khải để Giang Khải chú ý đến nó, nó lại nhảy xuống từ trên vai Giang Khải, hoa chân múa tay với Giang Khải.

“Ngươi nói… Ta cho ngươi một thanh Truy mệnh để ngươi đi tìm thử vương, sau đó ta lại căn cứ vị trí của Truy mệnh đi tìm ngươi?”

Tiểu hỗn cầu vội vàng gật đầu.

Giang Khải suy nghĩ, ý tưởng này cũng không tệ, “Nhưng ngươi phải cẩn thận.”

Tiểu gia hỏa tự tin vỗ ngực.

Giang Khải nhẹ gật đầu, hiện tại hắn cũng không có cách nào tốt hơn chỉ có thể hành động theo kế hoạch của tiểu hỗn cầu.

Hắn đưa một thanh Truy mệnh cho tiểu hỗn cầu, tiểu hỗn cầu nắm lấy phi đao bò xuống theo thân cây, nhanh như chớp chui xuống lòng đất…

“Tuy nhanh nhẹn của tiểu hỗn cầu rất cao, hình như còn có thể trộm nguyên thần nhưng không có lực công kích và lực phòng ngự gì, thử vương vẫn tạo ra sự uy hiếp to lớn cho nó.”

Dù sao lần này tiểu hỗn cầu không phải chạy trốn giữ mạng mà là đuổi theo thử vương, đồng thời nhất định phải giữ khoảng cách tương đương mới có thể giúp Giang Khải phán đoán được vị trí của thử vương.

Có thể thấy tiểu hỗn cầu cũng bí quá hóa liều!

“Nhất định phải nhanh chóng đánh giết thử vương!” Nghĩ tới đây, Giang Khải lập tức nhảy xuống từ trên cây, căn cứ vào cảm ứng truyền đến từ Truy mệnh để di chuyển đuổi theo hướng của tiểu hỗn cầu.

Đúng vào lúc này, có lẽ thử vương ở trong lòng đất cũng kìm nén quá lâu, đột nhiên phá đất mà lên giữa một đám người!

Nhưng hình như nó cũng e ngại những Chiến Thần kia, sau khi tiện tay kéo đi một số người chơi thực lực yếu kém, cứng rắn chống đỡ mấy lần công kích lại chui vào trong đất.

Giang Khải chú ý đến, phương hướng di chuyển của Truy mệnh thật sự đang di chuyển về phía thử vương, nói cách khác tiểu gia hỏa đang nghĩ cách đi tìm thử vương.

Cứ vậy, hắn không còn lo lắng, vội vàng di chuyển theo hướng di chuyển của Truy mệnh.

Thử vương vẫn ở trong trạng thái di chuyển với tốc độ cao trong lòng đất, Giang Khải vừa đuổi được hai ba ngàn mét, đột nhiên có bốn bóng dáng chặn trước mặt hắn.

Giang Khải lập tức cảm giác được Truy mệnh đang cách xa mình.

Dù Truy mệnh đã là thần khí nhưng ý thức khống chế có hạn chế khoảng cách, lấy tinh thần lực hiện tại của Giang Khải, Truy mệnh rời khỏi 200m đừng nói khống chế, ngay cả cảm ứng cũng không cảm ứng được!

Hết lần này tới lần khác vào thời điểm quan trọng như vậy lại gặp người ngăn cản mình.

Giang Khải hơi híp mắt lại, nhìn về phía bốn người, “Các ngươi cũng thấy tình huống hiện tại, mặc kệ Boss tiếp tục chạy trốn sẽ có nhiều người tử vong hơn.”

“Ta có thể không cướp Boss nhưng nhất định phải nhanh chóng đánh giết thử vương!”

Bốn người bên đối diện đều là thành viên Chiến Thần điện Hoa Hạ, nhưng đồng thời thuộc về bốn công hội.

Huyền Vũ công hội là một tên nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, lông mày dài mắt nhỏ, Đông Phương công hội cũng là một tên trưởng giả nhưng vẻ ngoài anh tuấn uy vũ, hai người Thiên Trì và Côn Luân tuổi tác còn trẻ, khoảng 35 tuổi.

Chiến Thần Huyền Vũ nhìn Giang Khải, hừ lạnh một tiếng, “Có thể không cướp Boss? Giang Khải, ngươi cảm thấy ngươi đang cho chúng ta ân huệ to lớn?”

“Giang Khải, mặc kệ nơi này chết bao nhiêu người, Boss nhất định thuộc về chúng ta, ngươi đừng mơ chạm vào!”

Giang Khải hơi híp mắt lại nhìn bốn người.

Trong lòng hắn hiểu rõ nói đạo lý với mấy người kia chắc chắn phí công, bọn họ đã đến ngăn cản mình vậy sẽ không để ý đến sự thương vong của công hội khác.

Sau cùng Giang Khải nhìn về phía người Côn Luân, “Vì bằng hữu Côn Luân này, còn có vị bằng hữu Thiên Trì, các ngươi không cần tham gia vào chuyện này.”

Nam tử Thiên Trì hừ lạnh một tiếng, “Thật xin lỗi, chúng ta nhất định phải tham gia vào, ta không thèm để ý sự sống chết của những tên phế vật kia, ta chỉ để ý thử vương thuộc về ai!”

Đúng lúc này, Chiến Thần Côn Luân đột nhiên quát, “Ngươi bớt kéo theo ta!”

Sau đó hắn ta nhìn về phía Giang Khải, khẽ than thở, “Giang Khải, đúng là Côn Luân chúng ta liên thủ với ba nhà bọn họ là vì đánh giết thử vương, nhưng chúng ta không ngờ bọn họ vì tranh đoạt Boss lại giấu diếm việc Thiên Khuyển bảo ngọc, khiến rất nhiều người thương vong nhưng bọn họ vẫn yên tâm thoải mái!”

“Giang Khải, có lẽ Côn Luân chúng ta đã không cách nào cướp được Boss, nhưng ta thà hy vọng ngươi cướp được Boss!”

“Phùng Tuấn, ngươi nói cái gì!” Ba người khác lập tức giận dữ quát.

Phùng Tuấn hừ lạnh một tiếng, lườm ba người một cái, trên mặt đầy vẻ chán ghét, “Các ngươi đúng là cá mè một lứa, Côn Luân ta làm bạn với các ngươi đúng là sự sỉ nhục!”

Nói xong, Phùng Tuấn nhảy lên một cái, đứng bên cạnh Giang Khải.

Phùng Tuấn nói nhỏ bên tai Giang Khải, “Nói ra rất dài dòng, tóm lại là Tư Diêu để ta trà trộn vào… Ta ngăn cản bọn họ, ta cho tiểu tử ngươi thời gian 30 phút, không giành được Boss thì sau này đừng đi gặp Tư Diêu!”

“A?” Giang Khải hơi ngạc nhiên, sau đó đột nhiên hiểu ra.
Bình Luận (0)
Comment