Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 808 - Chương 808: Ngàn Người Tập Kích (2)

Chương 808: Ngàn người tập kích (2) Chương 808: Ngàn người tập kích (2)

Sau khi Đại địa phun trào kéo dài mười mấy giây, cuối cùng đã mất đi lực lượng phun trào, đất đá rơi tự do đầy trời.

Thử vương bị đẩy lên không có chỗ mượn lực, cũng chỉ có thể rơi xuống theo đất đá!

Nhưng đúng lúc này các Chiến Thần có mặt đều nhao nhao dùng ra công kích mạnh nhất của bản thân!

“Giết! Huyền Vũ, dùng ra sát chiêu mạnh nhất cho ta!”

“Hươu chết vào tay ai phải xem một kích này! Thiên Trì đệ tử nghe lệnh, dốc hết toàn lực đánh một kích!”

Vô số thiên phú siêu phàm được phát động, truyền nhân cổ võ dùng tuyệt học cổ võ phối hợp với kỹ năng cấp cao của Quỷ Tinh, Huyền Vũ công hội cũng xuất hiện bảo cụ tăng phúc!

Dành riêng, thần khí, nguyên tố, chân khí vẽ ra vô số đường màu sắc rực rỡ trên bầu trời, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Kim cương thử yêu vương!

Tình cảnh này hấp dẫn ánh mắt của không biết bao nhiêu người.

Lại nói, công kích nơi này thật sự quá mạnh mẽ, cường giả Chiến Thần các phương đều dùng ra kỹ năng mạnh nhất của bản thân, đơn giản là thiên địa rực rỡ, nhật nguyệt ảm đạm!

Một mặt khác, bọn họ cũng biết lần công kích này rất có thể là chung kết của lần Boss chiến này.

Chu Sở nhìn tình cảnh này, trong lòng căng thẳng, “Là Đại địa phun trào của Giang Khải… Cuối cùng đã có thể kết thúc.”

“Chỉ là, Đại địa phun trào lại để mấy công hội kia được lợi, trong hoàn cảnh tấn công tốt như vậy, vài trăm người đồng thời ra tay, Giang Khải sao có thể so tổn thương với bọn họ!”

Triệu Thiết Toàn kích động nói, “Có thể giành lại Boss hay không? Giang Khải, đừng để đám tiểu nhân kia thành công!”

Nhưng đúng lúc này Giang Khải cầm Diêm Vương lệnh trong tay, sử dụng Canh giờ chưa tới với bản thân!

Đã rất lâu rồi hắn không tự ngược như thế, đúng là không phải trải nghiệm vui sướng.

Nhưng lúc Giang Khải rơi vào trạng thái tàn huyết, cũng là lúc mạnh nhất của hắn!

“Hí mệnh chúng sinh! Dân liều mạng! Vô thần chi địa! Si nhân thuyết mộng!” Giang Khải mở ra tất cả kỹ năng tăng phúc, cầm Trảm Yêu kiếm trong tay.

“Tôi lửa . Hạo thiên trảm yêu kiếm!”

Một con hỏa long phóng lên tận trời, lao thẳng về phía Kim cương thử yêu vương!

Đương nhiên, công kích của Giang Khải trong ngàn vạn công kích mạnh nhất, ánh sáng cũng không thể bao trùm công kích của tất cả mọi người!

Mọi người chỉ thấy kỹ năng đếm không hết điên cuồng đánh về phía thử vương.

Kim cương thử yêu vương đáng thương còn chưa rơi xuống đất, khải giáp kim loại trên cả người nó đã chia năm xẻ bảy, thân thể chịu công kích khủng bố.

Trong quá trình rơi xuống, cuối cùng đôi mắt màu đỏ của nó đã nhắm lại, tứ chi mất sức rủ xuống, mặc cho thân thể khổng lồ đập ầm ầm trên mặt đất!

Một lát sau, thân thể khổng lồ của thử vương bắt đầu hóa thành ánh sáng, thử triều xung quanh lập tức im bặt mà dừng lại!

“Chết rồi…” Mọi người trợn to mắt nhìn trận chiến bên này, như sống sót sau tai nạn, “Cuối cùng đã chết!”

“Con Boss vương cấp này cùng quá khó giết!”

“Ta còn sống, chúng ta còn sống! Chúng ta giết được Kim cương thử yêu vương!”

Nhưng còn chưa đợi mọi người reo hò, câu hỏi nghi ngờ nào đó lại chạm đến trong lòng của vô số người.

“Vậy… Là ai đánh giết Boss sau cùng?”

“Boss thuộc về ai?” Lưu Viễn Hương lao đến, nhìn về phía các Chiến Thần.

Đông Phương Thương Hải cũng vội vã chạy đến, lo lắng nhìn về phía Đông Phương Bạch, “Bạch nhi, có cướp được Boss không?”

Các Chiến Thần Thiên Trì công hội hai mặt nhìn nhau, từ vẻ mặt mờ mịt luống cuống của nhau hình như không phải bọn họ.

Vì Đại địa phun trào cung cấp cho các Chiến Thần hoàn cảnh tấn công cực tốt, trước đó Côn Luân không ôm hy vọng gì, thậm chí một số công hội cấp Giáp cũng có khả năng cướp được Boss, bọn họ nhao nhao hỏi thăm người trong nhà, kết quả không ai nhận được nhắc nhở của hệ thống.

Lúc này, Đông Phương Bạch đột nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Khải ngồi bên cạnh gốc cây, trên người chồng chất vết thương.

“Giang Khải!”

Sau khi Giang Khải sử dụng Canh giờ chưa tới với bản thân, lúc này đã trọng thương ngã xuống bên cạnh một gốc đại thụ, lúc này đang ngồi dậy, dựa vào thân cây ngủ ngơi.

Tái sinh chiến giáp đang chậm rãi khôi phục tình trạng của hắn, tạm thời còn chưa chết, nhưng vết thương do Diêm Vương lệnh cắt đứt trên người vẫn không ngừng chảy máu.

Đúng vào lúc này, một bóng dáng chui ra từ trong túi áo của Giang Khải, nằm úp sấp trên người Giang Khải liếm vết thương của hắn.

“Hả? Tiểu hỗn cầu?” Giang Khải trợn to mắt.

Tiểu hỗn cầu nhanh chóng xử lý tốt vết thương của Giang Khải, lập tức chui vào túi Giang Khải không ra ngoài nữa.

“Hít… Còn hàng này không phải sắp chết sao!” Giang Khải vô cùng ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại lúc ấy hắn thấy tiểu hỗn cầu suýt chết, vừa tự trách vừa đau lòng, cũng quên mất con hàng này có được năng lực chữa trị siêu mạnh!

Cho nên, “di ngôn lâm chung” của con hàng này là giả!

“Móa, ngươi lại lừa ta!” Giang Khải giận nói, “Cái tên này!”

Trong miệng Giang Khải còn đang mắng chửi nhưng trong lòng rất vui mừng, ít nhất tiểu hỗn cầu không chết.
Bình Luận (0)
Comment