Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 81 - Chương 81: Tài Bảo Của Tinh Anh Hắc Viên (2)

Chương 81: Tài bảo của Tinh anh hắc viên (2) Chương 81: Tài bảo của Tinh anh hắc viên (2)

【 Thiên phú “Gấp bội” có hiệu lực, thuộc tính thay đổi là lực lượng 24, thể trạng 28, nhanh nhẹn 42, tinh thần 42 】

Thấy thuộc tính của mình tăng lên, Giang Khải đã tập mãi thành thói quen.

Vừa kiểm tra xong thuộc tính của mình, Giang Khải ngẩng đầu lên phát hiện trong sơn cốc đằng xa có bốn năm con Cự lực hắc viên thân hình cao lớn, chúng nó hoặc ngồi hoặc nằm nhưng không hề rời khỏi vị trí của mình.

Thấy cảnh này, Giang Khải hơi kỳ quái.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều Cự lực hắc viên trưởng thành như vậy.

Hơn nữa, lấy tính cách tăng động của hắc viên, trong tình huống bình thường chúng nó sẽ không ngoan ngoãn đợi ở một chỗ.

Nhưng hắc viên lại thành thật đứng ở vị trí của mình…

Cảm giác chúng nó như là binh sĩ cổng thành đang trông coi trước cổng thành.

“Không phải trong sơn cốc kia có thứ gì đó chứ?” Giang Khải không chỉ nghi ngờ.

Nghĩ đến đây, Giang Khải không khỏi rục rịch.

Nhưng sau con hắc viên trưởng thành trước sơn cốc lại khiến hắn hơi do dự.

Vị trí của bọn nó cách nhau không xa, dù mình có thể nhanh chóng miểu sát một đến hai con, cùng lúc cũng sẽ đánh động đến mấy con khác.

Thuộc tính của hắc viên trưởng thành cao hơn, nếu hắn bị bốn con đồng thời đuổi giết, trên cơ bản không có khả năng trốn thoát.

Lúc Giang Khải đang suy nghĩ có nên mạo hiểm đến xem xét hay không, hắn đột nhiên phát hiện trong khu rừng rậm cách bảy tám mươi mét ở hướng tây bắc của mình có một bóng dáng màu xanh nhạt hơi lắc lư.

Nếu không phải Giang Khải có Quỷ nhãn, hắn thật sự không chú ý đến.

“Có những người khác?” Giang Khải trợn to mắt.

Sau khi phát hiện bóng dáng kia, Giang Khải nhanh chóng chú ý đến một tiểu đội có ít nhất hai mươi mấy ngươi ở bên kia!

Có lẽ căn bản không phải một tiểu đội mà là mấy tiểu đội.

Ngay lúc Giang Khải nhìn chằm chằm bọn họ, bên kia đột nhiên có một người quay đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Giang Khải.

Trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hơi ngơ ngác.

Không thể không nói, thứ như ánh mắt lại thần kỳ như vậy, dù cúi đầu cũng không khỏi phát hiện được có người đang nhìn mình…

“Đây là… Bị phát hiện rồi.” Giang Khải lập tức hơi xấu hổ.

Sau khi người kia phát hiện Giang Khải liền báo cáo với đồng bạn, lập tức có mấy người nhìn về phía Giang Khải.

Lần này Giang Khải hoàn toàn bại lộ.

Không có cách nào, Giang Khải dứt khoát cẩn thận khom lưng đi tới.

“Tiểu đội của ngươi đâu?” Một tên đại thúc miệng đầy ria mép ngạc nhiên nhìn Giang Khải ở sau lưng.

“Ta chỉ có một mình.” Giang Khải nói, “Các ngươi đang làm gì?”

“Một mình?” Đại hán nhíu mày, hắn lại nhìn trước ngực Giang Khải một cái, quả nhiên không viết tên tiểu đội.

“Ngươi thuộc công hội nào?”

“Ta là người mời vừa thông qua thí luyện người mới vào hôm qua, còn chưa có nhóm.” Giang Khải đáp.

Tuy đại thúc rất nghi ngờ đáp án của Giang Khải nhưng có vẻ hắn ta còn có chuyện quan trọng hơn, cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian với người mới này.

“Không phải ngươi nói ngươi chỉ có một mình sao, vậy cũng không quan trọng, ngươi đã phát hiện vậy dựa theo quy củ cũ, ai hoàn thành đánh giết, bảo rương thuộc về người đó!” Đại thú nói.

Giang Khải nhíu mày, “Bảo rương gì?”

“Ngươi không biết trong sơn cốc là sào huyệt của Tinh anh hắc viên sao?”

Giang Khải suy nghĩ, nói, “Ở cửa có mấy hắc viên, ta đoán bên trong có cái gì đó nhưng không biết là cái gì.”

Đại thúc nhếch miệng vô cùng ghét bỏ liếc nhìn Giang Khải, “Thật đúng là người mới, ngươi đừng hại chúng ta… Trong này chắc là sào huyệt của Tinh anh hắc viên, sau khi đạt đến cấp tinh anh, dã thú thường thích thu thập một số bảo vật, ví dụ như giết chết người chơi sau đó cướp đoạt trang bị tiền tài, hoặc là tài liệu khoáng thạch, bảo cụ quân quý đủ loại.”

“Chúng nó thích đặt đồ vật thu thập được vào một cái bảo rương cũng chính là cái bảo rương mà ta vừa nhắc đến với ngươi, cũng được gọi là tài bảo của Tinh anh hắc viên.”

Giang Khải lập tức mở to hai mắt nhìn, hai chữ tài bảo này thật sự khiến hắn lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu!

Đại thúc ria mép nhìn Giang Khải, nói, “Tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn bảo vật không?”

Giang Khải suy nghĩ, điều này cũng không có gì cần giấu diếm, nói thật, “Muốn.”

Đại thúc ria mép lập tức nói, “Được! Dựa theo quy củ khu 18 chúng ta, phát hiện loại tài bảo này, người bỏ sức đều có cơ hội thu hoạch được bảo tàng.”

“Nhưng đầu tiên ngươi nhất định phải bỏ sức mới có cợ hội.”

“Chỗ của chúng ta có tất cả năm tiểu đội, cộng thêm ngươi là đủ sáu người.”

“Chút nữa chúng ta tiến lên từ sáu phương hướng, mỗi tiểu đội phụ trách đánh giết một con hắc viên.” Đại thúc ria mép giải thích chiến thuật của bọn họ cho Giang Khải, “Đội ngũ hoàn thành đánh giết trước có quyền bước vào sơn cốc, cũng có cơ hội càng lớn hơn đánh giết Tinh anh hắc viên trước để lấy được bảo vật!”

Cuối cùng Giang Khải đã hiểu, sở dĩ những người này kéo hắn nhập bọn là vì bọn họ chỉ có năm tiểu đội mà trong đó có sáu con hắc viên.
Bình Luận (0)
Comment