Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 810 - Chương 810: Đều Thuộc Về Ta!

Chương 810: Đều thuộc về ta! Chương 810: Đều thuộc về ta!

“Đúng, đừng nghe Lưu Viễn Hương nói, sự thật không phải ngươi nói cái gì, mà là xem các ngươi làm cái gì!”

Lưu Viễn Hương vốn định nói xấu Giang Khải, không ngờ lần này có nhiều người đứng về phía hắn như vậy, trong chốc lát không cãi lại được.

Hồ Ngôn mỉm cười đi đến bên cạnh Giang Khải, “Khải đội, xem ra hành động của đám người Lưu Viễn Hương đã kích thích sự phẫn nộ của dân chúng.”

Giang Khải nhún vai, “Loại người này sớm muộn cũng lộ ra sơ hở.”

“Vậy ngươi có giết Boss không?”

Giang Khải nhíu mày, nói, “Không phải.”

“A?” Hồ Ngôn trợn to mắt, “Không phải ngươi? Vậy là ai?”

Lúc đó có quá nhiều người ra tay, nhiều người ra tay như vậy dù là Giang Khải cũng không thể đảm bảo công kích của mình chắc chắn là một kích cuối cùng khiến Boss tử vong.

Nhưng người có mặt ở hiện trường không có ai thừa nhận là mình giết Boss, vậy thì kỳ quái.

Ngay lúc tất cả mọi người đang thấy kỳ quái, Giang Khải đột nhiên cảm thấy trong túi áo có động tĩnh kỳ lạ.

Hắn vội vàng nhìn vào túi của mình, chỉ thấy tiểu hỗn cầu trốn trong túi của Giang Khải dùng móng vuốt nhỏ chỉ bản thân.

“ĐM, là ngươi?! Không thể nào!” Giang Khải không nhịn được kêu lên.

Giang Khải không thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu hỗn cầu, ai có thể ngờ sau cùng lại là tên này đánh giết Boss.

Lúc thử vương bị đánh chết, rõ ràng tiểu hỗn cầu đang ở trong túi của mình, bản thân bị trọng thương đâu có cơ hội ra tay!

Hiện tại người xung quanh đều đang nhìn Giang Khải, bản thân Giang Khải cũng không làm rõ được tình hình của tiểu hỗn cầu, cũng không định công bố ra ngoài.

“Giang Khải, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì!” Đông Phương Thương Hải không nhịn được hỏi.

Trong đầu Giang Khải nhanh chóng xoay chuyển, lập tức đóng túi lại, nói, “Khụ khụ, ta đùa các ngươi, thử vương là ta giết!”

“Quả nhiên là ngươi!” Hoàng Kiến Quốc híp mắt lại, hận ý của hắn ta với Giang Khải đã đạt tới độ cao mới, nếu không phải nơi này có rất nhiều người vây xem, hắn ta hận không thể giết Giang Khải ngay bây giờ.

Lúc này đây, dù Hoàng Kiến Quốc có hận Giang Khải đến đâu, cũng tuyệt đối không có khả năng đánh giết Giang Khải ở trước mặt mọi người.

“Được! Giang Khải, núi cao đường xa, sau này chúng ta còn gặp lại!”

Ánh mắt Lưu Viễn Hương như một con rắn độc, sau khi nhìn chằm chằm Giang Khải vài giây sự ngoan độc trong mắt mới lặng lẽ biến mất, hắn ta tiến lên một bước nói, “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, có thể giành được Boss từ hơn ngàn tên Chiến Thần, Giang Khải, ngươi đúng là rất mạnh.”

Đông Phương Thương Hải hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn đám người Đông Phương gia rời đi.

Đông Phương Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Giang Khải.

Tuổi tác của mình còn lớn hơn Giang Khải năm sáu tuổi, thành danh từ thuở thiếu niên vốn danh tiếng không tệ, nhưng sau khi mình gặp được Giang Khải lại biến thành vai phụ, bị Giang Khải chèn ép khắp nơi…

Nghĩ tới đây, Đông Phương Bạch ghen ghét dữ dội, cười lạnh với Giang Khải, “Giang Khải, Quỷ Tinh chỉ là một chiến trường, ta lại rất chờ mong lúc ngươi đến nơi thật sự liều mạng như chiến trường Thú Thần còn có được năng lực lớn như vậy hay không!”

Nói xong, Đông Phương Bạch vung tay áo bỏ đi.

Người Thiên Trì thấy hai công hội Huyền Vũ và Đông Phương đều rời đi, bọn họ ở lại nơi này chỉ trở thành đối tượng lên án của công hội khác, cũng không dám ở lại lâu hơn mà hậm hực rời đi.

Giang Khải đi đến chỗ thử vương bị đánh chết, nhìn thẻ xác trên mặt đất nhẹ nhàng nói, “Ai, ta cõng cái nồi này giúp ngươi, chuyển thẻ xác cho ta để tránh người khác không tin.”

Đứng nhìn tấm thẻ một lúc, lúc này Giang Khải mới khom lưng nhặt thẻ xác.

“Còn có bảo rương… Chắc ở trong động.” Giang Khải nói xong, nhảy xuống cái động dưới người thử vương.

Dọc theo động ngầm, Giang Khải tốn chút thời gian mới tìm được bảo rương Boss.

Lúc này xung quanh cũng không có người khác, Giang Khải kéo tiểu hỗn cầu ra ngoài.

Đầu tiên con hàng này giả chết để mình đánh giết Boss, tiếp theo lại giành Boss từ trong tay rất nhiều cao thủ… Giang Khải hơi híp mắt lại, đề phòng nhìn tiểu hỗn cầu, “Cho nên, lúc đó ngươi giả chết để lại di ngôn cũng là muốn mượn công kích của ta đánh thử vương bị trọng thương?”

Tiểu hỗn cầu bị Giang Khải túm gáy treo lơ lửng giữa trời, nó liều mạng dùng móng vuốt với tay của Giang Khải, đáng tiếc móng vuốt quá ngắn không với tới.

Cố gắng một lúc, cuối cùng tiểu hỗn cầu từ bỏ giãy giụa, mặc cho mình bị Giang Khải nắm lấy, bất đắc dĩ gật đầu.

“Chi chi chi, chi chi chi!”

“Ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì… Nhưng tiểu tử ngươi đủ xấu xa, thiệt cho ta lúc ấy còn rất đau lòng.” Giang Khải lắc đầu than thở.

“Lại nói, ngươi giết chết Boss kiểu gì?”

Tiểu hỗn cầu chỉ ngón tay túm sau lưng Giang Khải, Giang Khải lập tức hiểu con hàng này lại bắt đầu biểu diễn.

Suy nghĩ, Giang Khải đặt tiểu gia hỏa xuống đất.

Thông qua màn biểu diễn tình cảm dạt dào, sinh động như thật của tiểu hỗn cầu, Giang Khải hiểu chuyện đã xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment