Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 819 - Chương 819: Hình Thái Thứ Hai

Chương 819: Hình thái thứ hai Chương 819: Hình thái thứ hai

Thậm chí khuyển vương dốc sức lao về phía mình, rất có thể mục đích không phải vì đánh giết hắn ta, mà là vì những người đang ẩn nấp này!

Cùng lúc đó, khuyển vương liên tục nhảy vọt mấy lần, bay thẳng đến những người kia.

“Vốn định vừa đánh vừa tìm các ngươi, không ngờ các ngươi đã tự tìm đến cửa!”

“Thật sự là trời không quên ta, vậy ta không khách sáo!”

“Phệ hồn!”

“Đánh bại các ngươi, là do nhân loại các ngươi tham lam!” Khuyển vương khẽ quát một tiếng, lúc há miệng trong miệng có một vòng xoáy điên cuồng hút lấy, hình thành gió lốc mạnh mẽ ở xung quanh.

Đám người Hoàng Kiến Quốc ẩn nấp ở chỗ này hoàn toàn không ngờ, vừa vào đến đã gặp khuyển vương.

Rất hiển nhiên, hiện tại khuyển vương còn kém lúc chịu “một kích cuối cùng” rất xa.

Trong lúc bối rối, Hoàng Kiến Quốc vội vàng hạ lệnh rút lui.

Nhưng điểm kinh khủng của Phệ hồn năm ở chỗ, dưới Siêu phàm dù là cao thủ tứ giai cũng không thể đối đầu!

Trong gần 500 người, có hơn bốn trăm người vừa muốn xoay người chạy trốn đột nhiên như là mất trí, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt tan rã, vẻ mặt ngây ngốc!

Hơn bốn mươi tên Chiến Thần còn lại căn bản không dám ở lại, quay đầu bỏ chạy.

Hồ Ngôn thấy Hoàng Kiến Quốc dẫn đầu, giận nói, “Thật sự là thành sự không đủ, bại sự có thừa!”

“Quỷ khốc lang hào! Dẫn lôi kiếp! Cửu nguyên lôi kiếp!”

“Khải đội, mau tỉnh lại!”

Nhưng tốc độ của Hồ Ngôn vẫn chậm, sau khi khuyển vương thôn phệ linh hồn của những người này, bóng dáng di chuyển nhanh chóng, vừa né tránh thiên lôi vừa dùng một trảo đánh giết toàn bộ những người chơi đã rơi vào đờ đẫn kia!

Hồ Ngôn dùng hết toàn bộ chín đạo lôi kiếp nhưng lại chưa thể khống chế khuyển vương.

Hồ Ngôn vội vàng nhìn về phía Trảm Yêu kiếm, “Trảm Yêu kiếm, nhanh giết hắn!”

Nhưng sau khi Trảm Yêu kiếm ra sức ngăn cản một kích kia giúp Hồ Ngôn, cả người tản ra ánh vàng nhàn nhạt, cũng đã càng ngày càng yếu ớt.

Lúc này nó đứng lơ lửng bên cạnh Hồ Ngôn, cũng không tiếp tục công kích nữa.

“Hao hết năng lượng rồi sao?!” Hồ Ngôn trợn to mắt, cảm giác tuyệt vọng ập tới.

“Không chơi nữa?” Một giọng nói thảnh thơi vang lên từ nơi không xa, sau khi khuyển vương đánh giết những người kia lại đi tới.

Lúc này, dù trên người hắn ta chồng chất vết thương, nhưng vẻ mặt nhẹ nhõm như cười mà không phải cười nhìn Hồ Ngôn, “Thanh kiếm nát này đúng là tà dị, thật sự không biết các ngươi lấy được từ đâu, nếu không phải ta có linh trí sau khi thức tỉnh, thật sự phải chết dưới kiếm của nó rồi.”

“Nhưng ta cũng đã nhận ra năng lượng của nó không phải đến từ các ngươi, đã vậy, chỉ cần hao hết năng lượng dự trữ của nó, người thắng cuối cùng vẫn là ta!”

“Ngoài ra, còn có một tin tức xấu khác phải nói cho ngươi biết, Phệ hồn ngoại trừ có thể giúp ta thức tỉnh, còn có thể tăng thực lực cho ta.”

“Tuy nói chút người này cung cấp sự giúp đỡ có hạn, nhưng đã đủ để giết các ngươi!”

“Hiện tại, ngươi còn có thanh kiếm nát này, bao gồm bằng hữu phát bệnh thần kinh của ngươi đều phải chết!”

Hồ Ngôn vội vàng bay đến bên cạnh Giang Khải, “Khải đội, tỉnh!”

Nhưng Trảm Yêu kiếm đã dừng công kích, Giang Khải vẫn chưa tỉnh lại, hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó, đôi mắt khép hờ, khẽ nhíu mày lại, căn bản không nghe được tiếng gọi của Hồ Ngôn.

Hồ Ngôn thấy Giang Khải như vậy, trong lòng nóng như lửa đốt.

“Thật sự điên rồi, đã đến lúc nào rồi!”

“Lão Hồ, xảy ra chuyện gì!” Một bóng người đột nhiên lao ra từ bên cạnh ngạc nhiên nhìn khuyển vương, Trảm Yêu kiếm, những bóng người biến thành ánh sáng kia.

“Ngươi đi đâu! Có người đi theo đến cũng không biết!” Hồ Ngôn mắng.

Nguyễn Ngữ gãi đầu, “Ta, ta đi thông báo cho quân đội, xem bọn họ sơ tán đám người, hoàn thành nhiệm vụ xong ta muốn chúc mừng một chút… Uống một chút.”

Hồ Ngôn cũng tức đến đen mặt.

Có gì tốt mà chúc mừng, muốn uống rượu cứ việc nói thẳng!

“Ta thấy Hoàng Kiến Quốc, những người kia chắc là Thí Thần, vừa rồi ta và Trảm Yêu kiếm vốn đã khống chế được khuyển vương, kết quả khuyển vương dùng Phệ hồn tăng cường thực lực.”

“Còn có, hình như Trảm Yêu kiếm đã hao hết năng lượng, Khải đội hắn… Ai, dù sao vẫn chưa tỉnh lại!”

Nguyễn Ngữ hiểu rõ tình hình, nói đơn giản hiện tại chỉ có hai người bọn họ.

“Đã vậy, lão Hồ, chắc Khải đội sẽ nhanh chóng lĩnh ngộ xong, chúng ta ngăn cản khuyển vương.” Nguyễn Ngữ giải thích, nhấc bầu rượu lên uống một ngụm to, “ĐM, dọc theo con đường này nghẹn chết ta rồi, quá sung sướng!”

Trước đó Nguyễn Ngữ đã uống không ít, hiện tại uống mấy ngụm to lập tức khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt dần mê ly.

“Lão Hồ, ngươi cũng uống chút?”

“Không cần, ta uống vào chỉ sợ không dùng được kỹ năng.” Hồ Ngôn lắc đầu, “Nguyễn quỷ, dù như thế nào cũng phải chống đỡ đến khi Khải đội tỉnh lại!”

“Nấc… Chống đỡ cái gì, nhìn ta lên… Không phải, giết khuyển vương này!”

Nói xong câu này, Nguyễn Ngữ phấn chấn, rút ra trường kiếm giận quát một tiếng, “Nguyễn Ngữ ta cả đời không kém ai!”

“Quả nhiên là vẻ ngoài hoa nhường nguyệt thẹn! Đến, cùng vui vẻ với Nguyễn mỗ ta đi!”

Hồ Ngôn gật đầu, cuối cùng tên này đã chính thức tiến vào trạng thái.
Bình Luận (0)
Comment