Chương 821: Kiếm động cửu thiên
Chương 821: Kiếm động cửu thiên
Không chỉ như thế, trong cơn giận dữ khuyển vương lại có lực bạo phát tăng mạnh, quay người đã lao lên mấy chục mét, nhào về phía Hồ Ngôn.
“Phong ngữ chú!” Hồ Ngôn vội vàng né tránh.
Khuyển vương lại đuổi sát không bỏ, hắn ta hoàn toàn mặc kệ Nguyễn Ngữ, hiện tại trong lòng hắn ta chỉ muốn đánh giết Hồ Ngôn!
“Lôi võng!” Hồ Ngôn nhân cơ hội bố trí lôi võng nhưng khuyển vương lại không để ý đến lôi võng giật điện, cậy mạnh trực tiếp đột phá lôi võng.
“Ta là vương cấp, lôi võng của ngươi không nhốt được lão tử!” Khuyển vương như phát điên nhào về phía Hồ Ngôn.
Sau khi Hồ Ngôn né tránh mấy lần công kích, thể lực đã không còn lại bao nhiêu.
Nguyễn Ngữ thì đuổi sát theo sau lưng khuyển vương, không ngừng gây ra rắc rối cho khuyển vương.
Trận chiến đã tiến vào giai đoạn sau cùng!
Dù sao trước đó Hồ Ngôn bị trọng thương, cho dù tiến vào hình thái thứ hai, thương thế trước đó đã khiến thể lực của hắn ta giảm xuống càng nghiêm trọng hơn.
Sau khi đôi bên triền đấu bảy tám phút, cuối cùng thể lực của Hồ Ngôn hao hết, đã thấy khuyển vương sắp nhào đến trước mặt mình.
“Chết đi cho ta!” Khuyển vương gào thét một tiếng, móng vuốt đã đến trước mặt Hồ Ngôn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, móng vuốt của khuyển vương rơi xuống, một thanh trường kiếm đã chặn ở trước mặt Hồ Ngôn.
“Ngươi là người của ta!” Nguyễn Ngữ quát lớn.
Nhưng Nguyễn Ngữ đỡ được một kích tức giận của khuyển vương, oanh một tiếng, Nguyễn Ngữ và Hồ Ngôn như một viên đạn pháo bị đánh thẳng xuống đất từ giữa không trung.
Bịch một tiếng, mặt đất truyền ra một tiếng vang thật lớn, bụi đất tung bay, Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đều ngã trên mặt đất không thể động đậy.
Sau khi khuyển vương rơi xuống, nhìn hai người nằm dưới đất híp mắt lại, “Cuối cùng đã giải quyết… Hai người các ngươi có thực lực không tệ, còn mạnh hơn Chiến Thần mà ta giết trước kia, nhưng đáng tiếc các ngươi lại gặp ta!”
Nói xong, khuyển vương đi từng bước một về phía Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ.
Hồ Ngôn còn muốn đứng lên nhưng thân thể của hắn ta đã mất tri giác, chỉ cảm thấy cả người đau đớn khác thường, căn bản không cách nào động đậy.
Cũng may Nguyễn Ngữ đã chia sẻ một kích vừa rồi giúp hắn ta, nếu không đoán chừng mình đã sớm bị khuyển vương miểu sát.
“Nguyễn quỷ…” Hồ Ngôn gọi Nguyễn Ngữ, “Đứng dậy, chúng ta không thể thua!”
Nguyễn Ngữ yếu ớt mở to mắt, hắn ta thử nhúc nhích người lại phát hiện trên dưới cả người mình chỉ có đầu là có thể di chuyển.
“Tiểu Hồ, sao ta không động đậy được… Tiểu Hồ, thật ra có câu nói ta vẫn muốn nói với ngươi… Hiện tại đã có cơ hội nói, thật ra thân hình của ngươi vô cùng hấp dẫn, ta thèm nhỏ dãi…”
“Im miệng!” Hồ Ngôn vô tình cắt ngang Nguyễn Ngữ.
Dù mình chỉ có thể di chuyển một đầu ngón tay, hắn ta hận không thể giết Nguyễn Ngữ trước.
Hồ Ngôn liếc mắt nhìn thoáng qua Giang Khải, Khải đội còn chưa tỉnh.
Xong!
Khuyển vương đi đến trước mặt hai người, nhìn xuống hai người bị trọng thương, hừ lạnh một tiếng, “Người yếu cuối cùng chỉ là người yếu, giãy giụa nữa cũng là việc vô bổ!”
“Gây ra nhiều rắc rối cho ta như vậy, trực tiếp giết ngươi cũng quá lợi cho ngươi, ta muốn móc tim đào phổi các ngươi, để các ngươi nhận kết tra tấn, sau cùng tắt thở trong tuyệt vọng!”
Nói xong, hắn ta giơ tay phải lên lộ ra móng vuốt sắc bén, nhắm thẳng vào tim Hồ Ngôn hung hăng vồ xuống!
Hồ Ngôn đã hoàn toàn đánh mất năng lực chiến đấu, yếu ớt nói.
Khải đội, thật xin lỗi, vẫn luôn là ngươi bảo vệ chúng ta, đến thời khắc mấu chốt chúng ta vẫn không thể bảo vệ được ngươi…”
“Là ta quá vô dụng…”
Ngay lúc một trảo của khuyển vương sắp rơi xuống, đột nhiên khuyển vương lấy tốc độ cực nhanh bắn ra nguyên tại chỗ.
Một giây sau, một thanh kiếm ảnh sượt qua thân thể của hắn ta bắn ra, cắm nghiêng trước mặt Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ!
Hồ Ngôn trợn to mắt nhìn về phía trường kiếm trước người.
“Trảm… Trảm Yêu kiếm?!”
Nguyễn Ngữ cũng trợn to mắt, “Trường kiếm thật khiêu gợi!”
Khuyển vương khiếp sợ nhìn Trảm Yêu kiếm cắm trên mặt đất.
Trước đó Trảm Yêu kiếm đã hao hết năng lượng, bởi vậy thân kiếm đã không còn ánh sáng.
Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn ta rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp to lớn.
Đúng vào lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Khuyển vương, ngươi biết kết cục khi động đến bằng hữu của ta không?”
Tất cả mọi người có mặt đều quay đầu nhìn về phía Giang Khải.
Lúc này, hắn vẫn đang nhắm mắt, đứng ở đó không nhúc nhích tí nào.
Đột nhiên, Giang Khải mở mắt ra.
“Chỉ có một kết quả, chết!” Vừa nói xong, bóng dáng Giang Khải lập tức xuất hiện trước mặt Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ.
Nguyễn Ngữ mình đầy thương tích, phải biết rằng khi ở trong trạng thái say rượu, nếu không phải hắn ta sắp chết chắc chắn còn đang đuổi theo khuyển vương, ngay cả hắn ta cũng không động đậy được, có thể thấy thương thế trên người Nguyễn Ngữ đã cực kỳ nghiêm trọng.
Tiếp theo Giang Khải nhìn về phía Hồ Ngôn, bên cạnh hắn ta còn lại một số sương đen nhàn nhạt.
Giang Khải ngồi xổm xuống, nhét một cọng Ma thần thự điều vào trong miệng Hồ Ngôn.
“Dùng hình thái thứ hai rồi sao?”
Hồ Ngôn miễn cưỡng gật đầu.