Chương 831: Chức nghiệp của đại ca
Chương 831: Chức nghiệp của đại ca
“A? Còn ít?” Triệu Thiết Toàn ngạc nhiên nói, “Hiện tại chỉ còn lại một mình Thủ vệ chi chủ, dựa theo tình huống hiện tại, chúng ta hoàn toàn có thể ổn định thành tích hạng nhất.”
“Khu 16 là khu nhiều Boss nhất, có thể lấy được hạng nhất ở khu 16, trên cơ bản tương đương với hạng nhất Boss chiến.”
Giang Khải lắc đầu, “Lúc đánh Thủ vệ chi chủ, có thể ta sẽ không ở lại đánh tiểu quái xoát tổn thương…”
Nói xong, Giang Khải quay người rời đi một mình, để lại một đám người đầy vẻ nghi ngờ.
Sau Boss bản đồ, quân đội công bố ba ngày sau khu 16 mở ra Boss Thủ vệ chi chủ.
Lúc này, Boss vương cấp, Boss bản đồ của bảy bản đồ đều đã tiến vào vòng cuối cùng, tiếp theo là trận chiến với bảy con Thủ vệ chi chủ.
Là bản đồ đầu tiên mở ra Thủ vệ chi chủ, công hội khu 16 đều đang đợi một ngày này.
Một ngày này, một mình Giang Khải ngồi bên hồ nước cách doanh địa không xa, hắn lấy ra Hỏa kiếp châu cẩn thận xem xét.
Kết quả giám định của thẻ giám định chỉ có tên “Hỏa kiếp châu”, cùng với nó là một loại “tài liệu”.
Về phần là tài liệu gì, thẻ giám định cũng không đưa ra giải thích.
Cũng vì nguyên nhân này, Giang Khải nhất định phải thông qua việc thu thập càng nhiều đồ vật tương tự, xem có thể tìm được một vài manh mối hay không.
Quan sát nửa ngày, Giang Khải cũng không có nhiều manh mối hơn, chỉ có thể thu hồi Hỏa kiếp châu.
“Trận chiến ngày mai, chắc Boss vẫn phải chịu ảnh hưởng của Thiên Khiển phóng trục giả, luôn cảm giác hình như Quỷ Tinh đang ngăn cản ta từng bước trưởng thành…”
Ngay lúc Giang Khải không có manh mối, không có cách nào, trong khu rừng sau lưng đột nhiên truyền đến một vài tiếng động.
Giang Khải sinh hoạt trong hoàn cảnh nguy hiểm thời gian dài, lập tức cảnh giác, nhanh chóng đứng dậy, quay người nhìn về phía rừng cây.
Hắn đã nói với đám người Hồ Ngôn, mình muốn yên lặng một mình, chắc chắn không phải người Chủ Thần!
“Ai? Đi ra!” Giang Khải vội nói, “Còn không đi ra, đừng trách ta không khách sáo!”
“A thật sao? Giang Khải, ta đánh cược ngươi dám động đến người trong cả thiên hạ, chỉ có người này là ngươi không dám động đến!” Trong rừng cây truyền ra giọng một nam nhân.
Giang Khải lập tức nhíu mày, cách nói chuyện, giọng điệu của người kia đều quen thuộc như thế.
Chỉ là, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, cho nên không dám tin tưởng.
Đúng vào lúc này, bụi cây trong rừng lắc lư một trận, sau đó một người đi ra trước.
Vừa thấy người kia đi ra, Giang Khải trợn to mắt gần như không dám tin vào đôi mắt của mình!
Sau lưng người kia còn có một người nữa, lúc Giang Khải nhìn thấy người kia càng vô cùng khiếp sợ.
“Tượng đại ca, ca!”
Hai người đi ra từ trong rừng lại là Tưởng Phóng và Giang Lan đã biến mất hơn nửa năm!
Tưởng đại ca vẫn vậy, bước đi trầm ổn, trong ánh mắt sắc bén còn có vẻ hòa ái.
Đại ca lại thay đổi rất lớn, ánh mắt của hắn ta đã không còn vẻ hèn mọn, không tự tin như trước, hiện tại ánh mắt Giang Lan kiên định, trong mắt còn mang theo chút sắc bén.
Giang Lan bước nhanh đến bên cạnh Giang Khải, vỗ mạnh vào vai Giang Khải, “Tiểu tử thối, còn muốn ra tay với ca ngươi?”
“Ca!” Giang Khải nắm chặt tay đại ca, bàn tay hai huynh đệ nắm chặt lấy nhau, “Trong khoảng thời gian này ngươi chạy đi đâu, ngươi có biết ta và Anh Tử đều lo lắng cho ngươi không!”
Tưởng Phóng vội vàng nói, “Khải, nói nhỏ chút, chúng ta không muốn bị những người khác nhìn thấy. Chúng ta đi một vòng lớn ở khu vực không biết mới tiến vào khu 16.”
“Tưởng đại ca, các ngươi gặp phải rắc rối gì sao?” Giang Khải vội vàng hỏi.
Giang Lan mỉm cười, “Chúng ta gặp chút rắc rối, nhưng so với rắc rối mà nhân loại gặp phải căn bản không tính là gì.”
Giang Khải nhíu mày.
Giang Lan quay đầu nhìn rừng cây một chút, nói với Giang Khải, “Lần này ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, quanh đây có quá nhiều người, chúng ta tìm chỗ không người đi.”
…
Ba người Giang Khải, Giang Lan, Tưởng Phóng tìm một động huyệt ẩn nấp, Tưởng Phóng dùng nhánh cây che chắn cửa động, lúc này ba người mới ngồi xuống với nhau.
Từ khi Giang Lan tiến vào Quỷ Tinh, đây là lần đầu tiên Giang Khải gặp đại ca, lúc này trong lòng hắn có rất nhiều nghi ngờ, cũng không biết nên hỏi từ đâu.
Giang Lan thì nhìn Giang Khải, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
“Các ngươi đừng chỉ ngồi đó không nói lời nào, có xấu hổ không.” Tưởng Phóng vừa cười vừa nói.
Giang Lan cười nói, “Vậy ta nói trước.”
“Khải, trong khoảng thời gian này ta vẫn đi theo Tưởng Phóng lịch luyện ở khu vực không biết, coi như vượt qua giai đoạn ban đầu khó khăn nhất, đẳng cấp chức nghiệp chậm rãi tăng lên, hiện tại đã là chức nghiệp tứ giai.”
Giang Khải nhíu mày nói, “Ca, ngươi dùng tài liệu Thiên Mệnh đi, vốn ta đã giữ lại chút tài liệu cho ngươi, ngươi trực tiếp tìm ta, ta dẫn ngươi thăng cấp còn có tài liệu.”
Giang Lan cười nói, “Các gì cũng dựa vào ngươi, vậy cấp bậc của ta cao hơn cũng là trang trí. Những công tử nhà giàu đó dựa vào bối cảnh trong nhà có thể nhanh chóng tăng lên đến Siêu phàm, nhưng sau khi đến Siêu phàm thì sao, lực chiến đấu quá yếu.”