Chương 863: Người mới uất ức nhất (2)
Chương 863: Người mới uất ức nhất (2)
“Hoan nghênh ngươi gia nhập Xích Viêm.” Điển Hỏa cầm lon bia lên, Giang Khải mỉm cười hai người chạm cốc, Điển Hỏa uống một ngụm to.
Một ngụm bia vào bụng, Điển Hỏa nói, “Giang Khải, ngươi nói thật lòng với ta đi, có phải ngươi đặc biệt thất vọng với Xích Viêm không.”
Giang Khải khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói, “Có chút.”
Điển Hỏa không thấy bất ngờ, hắn ta bất đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu nói, “Đương nhiên phải thất vọng, nếu mấy năm trước ta tiến vào tiểu đội thế này, đừng nói thất vọng, đoán chừng cũng muốn chửi bậy.”
“Không khoa trương như vậy.” Giang Khải cười nói, “Hỏa ca, ta chỉ hơi không hiểu, các ngươi đều là Chiến Thần ba sao, nói rõ các ngươi từng lập được rất nhiều chiến công, vì sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ này.”
Điển Hỏa hơi ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, mạch suy nghĩ của tên này lại rất rõ ràng, biết bọn họ là “biến” thành như vậy chứ không phải ngay từ đầu đã âm u đầy tử khí như thế.
“Tiểu đội chúng ta được gọi là… Tiểu đội xui xẻo!” Trong giọng nói của Điển Hỏa lộ ra vẻ mỉa mai, bất đắc dĩ và tang thương.
“Chúng ta gọi là tiểu đội Xích Viêm, do lão đội trưởng tự tay thành lập, dự tính ban đầu khi hắn dùng cái tên này là hy vọng chỉ cần Chiến Thần tiến vào tiểu đội này, đều có thể lấy ngọn lửa trong lòng thiêu đốt bản thân, cống hiến ánh sáng và sức nóng của mình.”
Giang Khải nhíu mày, “Ta nghe Tần đội nói, lão đội trưởng đã hy sinh rồi sao?”
Điển Hỏa lắc đầu, “Tần Phấn nhắc đến đội trưởng trước Chu Phong, lão đội trưởng mà ta nói là người thành lập Xích Viêm vào mười ba năm trước, khi đó Chiến Thần điện vừa quyết định thành lập phân bộ các khu, Xích Viêm được coi là đội ngũ Chiến Thần địa phương sớm nhất.”
Giang Khải kỳ quái hỏi, “Vậy lão đội trưởng đâu?”
“Làm phản rồi.” Điển Hỏa nghiêm nghị nói.
“Làm phản? Điều này…” Giang Khải như bị điện giật, hoàn toàn không ngờ lại là kết quả như vậy, “Là phản quốc sao?”
“Không phải phản quốc, hiện tại các quốc gia ốc còn không mang nổi mình ốc, cạnh tranh gì đó cũng không ít nhưng cũng không có ai muốn xảy ra tranh đấu nghiêm trọng với quốc gia khác.” Điển Hỏa cười nói, “Lão đội trưởng làm phản đến trận doanh Cuồng nhiệt giả.”
Không để ý đến phản ứng khiếp sợ của Giang Khải, Điển Hỏa tiếp tục nói, “Từ sau khi lão đội trưởng làm phản, một nhóm thành viên tiểu đội Xích Viêm sớm nhất có người đến liên minh Quỷ dị, có người trở thành Cuồng nhiệt giả, có người hy sinh, Xích Viêm đã không còn là Xích Viêm năm đó nữa.”
“Không chỉ như thế, tiểu đội Xích Viêm như bị nguyền rủa, cuối cùng sẽ gặp phải một số Thú Thần đặc biệt cường đại.”
“Ta cũng là người tiến vào Xích Viêm sớm nhất, ở chỗ này 7 năm, ta tận mắt thấy đồng bạn lần lượt hy sinh, lần lượt rời đi.”
Giang Khải nghe Điển Hỏa kể lại lịch sử đội ngũ cũng hơi xúc động.
Không ngờ lịch sử của Xích Viêm còn lâu đời hơn Ám đội, chỉ là Xích Viêm đã trải qua một trận biến đổi lớn mới biến thành dáng vẻ hôm nay!
“Đã vậy, vì sao Xích Viêm còn chưa giải tán?” Giang Khải hỏi.
Ánh mắt Điển Hỏa không có tiêu điểm nhìn mặt bàn, im lặng một lúc lâu, nói, “Ngươi biết có những ai đi ra từ Xích Viêm không?”
“Hắc thần cũng là lão đội trưởng dẫn dắt, còn có rất nhiều cường giả mà ngươi không biết, ngay cả Vệ Ưng tướng quân vừa lui xuống tổng bộ đều từng đi theo lão đội trưởng, lão đội trưởng đã làm phản nhưng lúc hắn ở Giang Trung thành tuyệt đối là nhân vật thiết huyết nổi tiếng.”
“Thời kỳ thực lực của hắn đỉnh phong, có thể sánh vai với mười cường giả hàng đầu Hoa Hạ lúc đó, lúc trước phòng ngự Giang Trung thành chưa vững chức, hắn từng dẫn dắt 102 Chiến Thần Giang Trung thành đối chọi với Thú Thần sáu tháng, cản lại Thú Thần ở bên ngoài Giang Trung thành!”
“Cho dù sau cùng hắn làm phản, nhưng vẫn không cách nào thay đổi việc hắn đã từng làm ra cống hiến cho Giang Trung thành.”
“Huống hồ, trước khi làm phản hắn đã rời khỏi tiểu đội Xích Viêm, cho nên Xích Viêm vẫn không giải tán.”
“Nhưng cuối cùng Xích Viêm vẫn gặp được một số Thú Thần cường đại, đoạn thời gian trước Chu Phong hy sinh, Vệ tướng quân thật sự từng có suy nghĩ giải tán Xích Viêm nhưng không biết vì sao không thực hiện.”
“Kết quả hai tháng trôi qua, Xích Viêm không chỉ không giải tán còn thêm một người mới là ngươi…” Điển Hỏa nói xong lại uống một ngụm rượu.
Nói nhiều như vậy, cuối cùng Giang Khải đã hiểu rõ một số việc.
Vì sao Tần đội của bọn họ không có biểu hiện đặc biệt nhiệt tình.
Tiến vào một tiểu đội như vậy hoàn toàn không có giá trị gì đáng phải vui mừng…
Vì sao Tần đội, Điển Hỏa, Lý Thấm đều chỉ muốn vững vàng, có lẽ cũng liên quan đến cái gọi là nguyền rủa này.
Nói thẳng ra, Tần đội không muốn để Giang Khải xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
“Được, đây chính là lịch sử của Xích Viêm chúng ta.” Điển Hỏa mỉm cười nhìn về phía Giang Khải, cố gắng để mình tỏ ra thoải mái một chút, “Nếu ngươi muốn rời đi, ta cũng hiểu được, hơn nữa ta cảm thấy một người mới như ngươi ở lại đội ngũ có khả năng giải tán bất cứ lúc nào như chúng ta đúng là phung phí nhân tài, ta nghĩ Tần Phấn và Lý Thấm cũng không có ý kiến, chúng ta còn xin giúp ngươi.”