Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 865 - Chương 865: Xích Viêm Lại Cháy Lên

Chương 865: Xích Viêm lại cháy lên Chương 865: Xích Viêm lại cháy lên

Giang Khải khác với bốn người mới khác, vẫn là nhân vật người mới trong đội ngũ, tuy tiểu đội khác săn giết Thú Thần phẩm cấp cao hơn nhưng tổng số lượng ít, cộng thêm trong tiểu đội có nhiều người, độ cống hiến của bọn họ nhỏ, cuối cùng một tuần mang ra khoảng 200 điểm thuộc tính ra hiện thực.

Vệ Ưng nhìn “Chiến báo các tiểu đội Chiến Thần tuần này” trong tay, nhíu mày.

“Tiểu tử Giang Khải này lăn lộn Xích Viêm rất thoải mái.”

Lộ Tuấn vừa cười vừa nói, “Ta nghe nói Điển Hỏa lo lắng hắn không quen, còn khuyên hắn rời đi, kết quả hắn không chịu đi. Hiện tại xem ra, nếu nói kiếm tiền thật sự không có nhiều người có thể vượt qua hắn.”

Vệ Ưng lắc đầu, “Cũng không thể chỉ nhìn lượng thuộc tính mang ra hiện thực, Chiến Thần mang ra hiện thực có hạn mức cao nhất, trên tay đám người Đặng Tùng có thú hạch trung cấp, góp đủ số lượng có thể đổi thú hạch cao cấp, đến lúc đó Giang Khải không thể so sánh kỹ năng và thuộc tính có thể mang ra hiện thực.”

“Trên bảng tổng xếp hạng cống hiến của tiểu đội, Xích Viêm vẫn là hạng chót.”

Lộ Tuấn suy nghĩ, nói, “Dù sao hắn cũng có vẻ không sốt ruột, cả ngày đi theo Xích Viêm chọn giết tiểu lâu la.”

“Ngoài ra, đám người Tần Phấn phối hợp với Giang Khải càng ngày càng hoàn mỹ, trạng thái tinh thần gần đây của ba người mới kia hơi khác biệt, không có việc gì lại chạy ra ngoài thành.”

“Ồ? Hừ hừ, vậy thì rất thú vị, thật ra ta rất muốn xem thử có Giang Khải gia nhập, ngọn lửa đã bị dập tắt của Xích Viêm có thể tro tàn lại cháy hay không!” Vệ Ưng vừa cười vừa nói.

Lúc này tiểu đội Xích Viêm đang tìm một căn phòng họp trống, tổ chức hội nghị đối nội.

“Cái gì, Tần đội, ngươi lại muốn thử đồng thời đánh giết hai con Thú Thần nhất giai!” Điển Hỏa khiếp sợ nhìn về phía Tần Phấn, nhìn đến mức bản thân Tần Phấn thấy hơi luống cuống.

“Không được, quá nguy hiểm! Ta không đồng ý!”

Lý Thấm lạnh lùng nói, “Ta cũng cảm thấy quá nguy hiểm, đồng thời đánh giết hai Thú Thần sẽ có biến số lớn đến mức nào, chúng ta có thể đối phó hay không cũng là ẩn số!”

Giang Khải im lặng một lúc, nói, “Đúng là quá cấp tiến, ta cảm thấy vẫn là giết từng con an toàn hơn.”

Người khác nói vậy thì thôi đi, Giang Khải còn hoàn mỹ hòa nhập vào đoàn đội, ba người khác cũng không nhịn được nhìn về phía Giang Khải.

“Nhìn ta làm gì? Ta, đặc điểm của chúng ta cũng là vững vàng!” Giang Khải lại nhấn mạnh.

Tần Phấn thở dài một hơi, tự mình tỉnh táo nói, “Thật xin lỗi, ta bị thắng lợi trước mắt làm cho đầu óc choáng váng, vừa có chút nhẹ nhàng mà ta đã quên đặc điểm của tiểu đội chúng ta.”

Ba Chiến Thần ba sao, cộng thêm Giang Khải trực tiếp bác bỏ đề nghị đồng thời đánh giết hai Thú Thần cấp thấp.

Sau khi khẳng định phải quán triệt phong cách tác chiến của tiểu đội, tiểu đội lại chuẩn bị xuất phát.

“Tất cả có thể mặc đều mặc, có thể mang đi đều mang đi, an toàn hàng đầu!”

“An toàn hàng đầu!”

Chờ sau khi tiểu đội Xích Viêm rời đi, mấy tiểu đội khác dần bu lại, dùng ánh mắt quái dị nhìn bốn bóng lưng này rời đi.

“Ngươi nói bọn họ nằm ngửa, bọn họ không hoàn toàn nằm ngửa, ngươi nói bọn họ tích cực, bọn họ lại chỉ giết tiểu lâu la…” Tô Sướng cau mày.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy chất lượng săn giết của bọn họ không được nhưng số lượng đánh giết Thú Thần trong khoảng thời gian này lại thẳng tắp tăng lên.”

“Ừ, một tuần đánh giết ba trăm con Thú Thần nhất nhị giai, con số này rất khủng bố. Làm đến mức bây giờ chúng ta căn bản không gặp được Thú Thần nhất nhị giai lạc đàn!”

Tô Sướng lắc đầu, “Các ngươi đừng quên, Xích Viêm cũng không phải không có thực lực, ngược lại mỗi người trong đội ngũ đều có kinh nghiệm phong phú, cũng có năng lực một mình đảm đương một phía, bọn họ chỉ lo lắng đến nguyền rủa của Xích Viêm.”

Vừa nói vậy, mọi người không có ý kiến gì nữa.

Hắc thần im lặng một lúc lâu, đột nhiên khẽ khàng mở miệng, “Mặc kệ bọn họ săn giết Thú Thần có đẳng cấp như thế nào, nhưng hình như ta lại được thấy Xích Viêm ý chí chiến đấu sục sôi trước kia…”

Đội trưởng Lang đội hừ lạnh một tiếng, “Thật ra ta cảm thấy so sánh bọn họ với Xích Viêm trước kia còn kém xa lắm. Còn hai tháng nữa là giải đi săn lớn của Chiến Thần điện địa phương diễn ra, hy vọng bọn họ đừng kéo chân chúng ta giống mấy năm trước.”



Giang Khải ngồi trên xe jeep, Điển Hỏa lái xe, Tần Phấn ngồi ở ghế phụ quan sát tình huống xung quanh, Giang Khải phát hiện Lý Thấm lại đang quan sát mình.

“Thấm tỷ, làm gì?” Giang Khải kỳ quái hỏi.

Lý Thấm nhìn Giang Khải, khẽ nhíu mày… Bình thường nàng cũng là vẻ mặt này.

“Ngươi đã ở Xích Viêm được khoảng một tháng, có một số việc ta cảm thấy vẫn phải nói trước cho ngươi biết.”

“Thấm tỷ, ngươi nói đi.”

“Chắc ngươi biết Xích Viêm chúng ta có lời nguyền.”

Giang Khải gật đầu, “Từng nghe nói.”

Lý Thấm tiếp tục nói, “Cho nên, dù chúng ta đã vô cùng cẩn thận nhưng cũng không loại trừ khả năng gặp được Thú Thần cường đại, ngươi phải hiểu rõ lúc gặp được tình huống đột phát phải đối phó như thế nào.”
Bình Luận (0)
Comment