Chương 876: Khát vọng của người trẻ tuổi
Chương 876: Khát vọng của người trẻ tuổi
Bên khu vực truyền lại số liệu mới.
Thành tích hiện tại của 19 tiểu đội Giang Trung thành, trong đó Ám đội xếp hạng nhất 306 điểm, Hạc đội thứ hai, Lang đội thứ ba, tất cả đều vượt qua 200 điểm!
Đây chính là điểm tai hại khi săn giết cấp thấp, số lượng săn giết của Xích Viêm là nhiều nhất nhưng điểm tích lũy săn giết lại là ít nhất!
Buổi tối, lúc Giang Khải trực đêm, một mình hắn đứng ngoài đống đổ nát thưởng thức bóng đêm.
Đây là lần đầu tiên hắn qua đêm ở ngoại thành, bóng đêm bao phủ xuống đống đổ nát bớt đi vẻ rách nát ban ngày, chỉ hiện ra một số hình dáng.
Những nhà cao tầng đó là nền văn minh cũ để lại, cho dù bây giờ đã tổn hại nghiêm trọng nhưng vẫn có thể thấy được sự phồn hoa của thế giới Địa cầu trước kia.
“Ngươi không tò mò trước kia Địa cầu của chúng ta như thế nào sao?” Sau lưng vang lên giọng Tần Phấn.
Giang Khải không quá ngạc nhiên, hắn biết đội trưởng chắc chắn sẽ đến chỗ hắn, dù sao hắn vẫn là một người mới.
“Tank, ngươi nói thế giới trước kia có giống như ghi chép trong sách không?” Giang Khải nhìn tòa cao ốc phía xa, yếu ớt nói, “Khắp nơi là đô thị phồn hoa, giữa các thành thị có đường sắt nối liền, mọi người có thể đi du lịch bất cứ lúc nào…”
Tần Phấn ngồi bên cạnh Giang Khải, cũng ngắm nhìn hình dáng của tòa thành thị đổ nát này trong màn đêm.
“Năm nay ta 39 tuổi, lúc ra đời Thú Thần đã xuất hiện, ta khá may mắn, điều kiện trong nhà khá tốt nhưng rất nhiều họ hàng của nhà ta đã chết trong miệng Thú Thần.” Tần Phấn từ tốn nói.
“Phụ thân từng cho ta xem rất nhiều video của thế giới cũ, đúng như trong sách nói, thế giới cũ từng là một thế giới phồn hoa yên bình, tuy cũng có chút rung chuyển nhưng trong phần lớn tình huống, phần lớn khu vực được gọi là hòa bình thịnh thế.”
Trong mắt Giang Khải thoáng qua chút hâm mộ, hắn đã gần 20 tuổi, người ở độ tuổi của hắn có sự hiểu biết rất mơ hồ với thế giới cũ, chỉ có thể hiểu rõ từ sách vở và một số tranh ảnh.
Đặc biệt là từ lúc bọn họ ra đời đã ở trong loại mạt thế này, dù thấy ghi chép trong sách, thậm chí là video hình ảnh cũng rất khó cảm nhận được sự tồn tại của thế giới cũ.
Tần Phấn nhìn về phía Giang Khải, hơi hăng hái hỏi, “Giang Khải, vừa hay ta có một nghi ngờ muốn hỏi, một người trẻ tuổi như ngươi có nghĩ đến lấy lại đất đã mất không?”
Giang Khải kỳ quái hỏi, “Độ tuổi giữa ta và ngươi có gì khác biệt sao?”
“Đương nhiên khác biệt.” Tần Phấn nói, “Ta vẫn cảm thấy khát vọng thu phục đất đã mất của chúng ta đang dần yếu đi, ví dụ như bậc cha chú của ta, cả ngày bọn họ chỉ nghĩ làm thế nào đánh bại Thú Thần, làm thế nào cướp lại đất của chúng ta.”
“Đến thế hệ của chúng ta, phần lớn ấn tượng về thế giới cũ đều đến từ các bậc cha chú, chịu ảnh hưởng của bọn họ cũng khát vọng thu phục đất đã mất.”
“Đến thế hệ của các ngươi đã thành thói quen với thời đại Thú Thần, quen thuộc với sự tồn tại của Quỷ Tinh.”
“Ta vẫn đang nghĩ nếu không phải nguồn năng lượng thiếu thốn, không phải lương thực trên đất đai khan hiếm, uy hiếp của Thú Thần càng lúc càng lớn, các ngươi có khát vọng đánh lui Thú Thần, cướp lại lãnh thổ của chúng ta không?”
Giang Khải nhìn Tần Phấn, cau mày suy nghĩ một lúc lâu, mỉm cười, “Không nói dối ngươi, lúc trước lão Vệ đã làm công tác tư tưởng cho ta.”
“Có lẽ sự thù hận của chúng ta với Thú Thần không mạnh mẽ bằng các ngươi hoặc là tiền bối của các ngươi, cuộc sống trước Thú Thần cách chúng ta quá xa.”
“Nhưng chúng ta càng khát vọng với tự do hơn!”
Tần Phấn ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, đây chính là suy nghĩ của người trẻ tuổi, tuy bớt chút thù hận như lại nhiều khát vọng với sự tự do.
52 năm Quỷ Tinh, truyền thừa của người thế trước lấy một loại hình thức khác vẫn đang kéo dài!
“Vậy thì tốt.” Tần Phấn hài lòng nói, “Ít nhất ta không cần lo lắng đám hậu nhân sẽ không muốn phát triển, hài lòng với hiện trạng.”
Ngay lúc Tần Phấn còn muốn nói điều gì đó, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm một nơi, cả ngươi như đột ngột dừng lại.
Giang Khải ngạc nhiên nhìn biểu hiện quái dị của Tần Phấn, lại nhìn theo ánh mắt của hắn đến nơi xa, ngoại trừ mấy bóng đen đang lắc lư cũng không thấy điều gì khác thường.
Bọn họ đang ở thành thị số 009, thấy mấy Thú Thần cấp thấp cũng rất bình thường, Giang Khải không biết vì sao Tần Phấn lại căng thẳng như vậy.
“Sao thế?”
Tần Phấn hơi híp mắt lại, phân biệt một lần nữa, sau đó đôi mắt đột nhiên trợn lên.
“Thú Thần cao cấp!”
“Không phải chứ, những Thú Thần đó đều là thú trư.” Giang Khải nghi ngờ nói.
“Còn chưa đến, nhưng Thú Thần cấp thấp đều đang di chuyển về phía này!”
“Điều này…” Giang Khải lại không chú ý đến điểm này.
“Chắc là Thú Thần cao cấp cần đồ ăn, những Thú Thần cấp thấp này cần hiến tế bản thân, Thú Thần ăn vào ban đên, thành thị số 009 sẽ xuất hiện…” Tần Phấn cau mày, cố gắng tìm kiếm đáp án từ trong kiến thức của mình.