Chương 882: Tính tình thay đổi lớn (2)
Chương 882: Tính tình thay đổi lớn (2)
Hai ngày nay Giang Khải tỉnh lại mấy lần, nhưng vừa tỉnh lại Tần Phấn sẽ rất có trách nhiệm đánh hắn ngất lần nữa, cho tới bây giờ tên này còn chưa có cơ hội tái phát bệnh điên.
Lúc này đã là rạng sáng, tiểu đội Xích Viêm lái xe chạy về Giang Trung thành.
…
5 giờ 10 phút sáng ngày thứ tư của giải đi săn, cuối cùng tiểu đội Xích Viêm đã chạy về Giang Trung thành.
Lúc này, đội ngũ khác đã sớm quay về, dù sao bọn họ cần đề phòng gặp được tình huống đột ngột trên đường, nên đều về sớm một chút.
Thấy xe của tiểu đội Xích Viêm lái vào, trên mặt một vài Chiến Thần lập tức xuất hiện vẻ tức giận và coi thường.
“Tuy mấy năm trước Xích Viêm cản trở nhưng cũng biết cố gắng một chút, kiếm được một hai trăm điểm, năm nay hay lắm, có thêm một người lại trở nên vô lại hơn! Ba ngày chỉ có 77 điểm!”
“Thật sự là hại người rất nhiều! Nhanh chóng giải tán đi!”
Lúc đám người Tần Phấn đi tới, đội trưởng Lang đội trực tiếp chặn đường của Tần Phấn.
“Ngươi làm gì?” Tần Phấn ngạc nhiên nhìn về phía Hồng Vũ.
Hồng Vũ nhìn chằm chằm Tần Phấn, híp mắt lại lạnh lùng nói, “Tần Phấn, tốt xấu gì tiểu đội các ngươi cũng có ba Chiến Thần ba sao, cũng không thấy mất mặt xấu hổ sao?”
“Ta nhịn các ngươi rất lâu rồi, hôm nay dù Vệ Ưng tướng quân đến đây, ta cũng muốn Xích Viêm các ngươi phải giải tán ngay tại chỗ!”
“Hoặc là giữ lại Xích Viêm các ngươi, Lang đội chúng ta giải tán, hoặc là giữ lại Lang đội chúng ta, Xích Viêm các ngươi giải tán!”
Tần Phấn lắc đầu, “Hồng Vũ, việc này có chút hiểu lầm.”
Đội trưởng Hổ đội Bạch Thiên Hoa cũng đi tới, “Ta đồng ý đề nghị của Hồng Vũ, Hắc thần, ngươi qua đây nói một câu đi, vì sao cứ giữ lại Xích Viêm kéo chân chúng ta!”
“Chẳng lẽ Xích Viêm còn quan trọng hơn chúng ta?”
Những người khác cũng bu lại, chặn đường của đám người Tần Phấn.
“Xích Viêm nhất định phải giải tán, thứ đồ chơi rác rưởi gì đây, cả ngày ngồi ăn rồi chờ chết, giữ lại có tác dụng gì!”
“Có lẽ trước kia Xích Viêm còn có chút ý nghĩa, nhưng đến trong tay các ngươi thì Xích Viêm đã không còn gì khác!”
“Thật sự là cứt chuột làm hỏng chuyện!”
Hắc thần thở dài một hơi, lúc này hắn ta cũng không biết nên nói gì nữa.
Hắn ta đi tới thấy Tần Phấn đang cõng Giang Khải, nói, “Giang Khải sao thế?”
“Ây… Hôn mê.”
Hồng Vũ lập tức hừ lạnh một tiếng, “Ta không nghe nhầm chứ, giết mấy con Thú Thần nhất giai phổ thông còn có thể khiến nhân viên bị trọng thương? Loại đội ngũ này còn giữ lại có tác dụng gì!”
Có người châm chọc khiêu khích nói, “Nếu ta là hắn, còn không bằng chết ở bên ngoài!”
Sắc mặt Hắc thần nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, “Mọi người đừng làm ồn vội, ta và Vệ tướng quân sẽ bàn bạc việc của Xích Viêm.”
“Không được, Hắc thần, hiện tại ta phải nói rõ ràng với ngươi, rốt cuộc là giải tán Xích Viêm hay giải tán Lang đội của chúng ta!”
“Thêm Hổ đội của chúng ta nữa!”
Hắc thần lập tức cau mày, “Các ngươi không cần phải làm quá lên như thế.”
“Chúng ta đã nhịn bao nhiêu năm!” Hồng Vũ tức giận nói, “Năm nay chúng ta bị đám phế vật này liên lụy phải nhận thua, nhưng ta không hy vọng năm sau vẫn như vậy, Hắc thần ngươi nhất định phải cho một lời giải thích, hắn đi hoặc là ta đi!”
Tần Phấn thở dài một hơi, nói, “Hồng Vũ, đều là Chiến Thần, trước kia chúng ta cũng cùng chiến đấu với nhau, lại nói, ngươi cũng biết tình huống của Xích Viêm, cần gì chứ.”
“Bớt lôi kéo quan hệ với ta!” Hồng Vũ lạnh lùng nói, “Tuy Hồng Vũ ta không phải cường giả siêu cấp gì nhưng cũng không muốn ở dưới, nếu thực lực không bằng người thì ta cũng nhận, nhưng có lần nào không phải vì các ngươi ngăn cản chứ?”
“Lời nguyền với không lời nguyền cái gì, các ngươi đã không đối phó được lời nguyền thì giải tán đi!”
Tần Phấn nhìn Hồng Vũ, lạnh lùng nói, “Ngươi cũng là đội trưởng, ngươi bằng lòng thấy người của ngươi chết dưới tay Thú Thần cao cấp sao?”
“Thú Thần cao cấp? Thật xin lỗi, lần này chúng ta săn giết ba con chiến tướng tam giai! Tần Phấn, ta cho ngươi biết cũng vì các ngươi không muốn phát triển, Xích Viêm mới càng ngày càng suy yếu, càng suy yếu thì các ngươi càng không có năng lực đối chọi với Thú Thần cao cấp!”
Tần Phấn từ tốn nói, “Chiến tướng tam giai đã là cao cấp rồi sao? Nếu gặp phải lĩnh chủ tứ giai thì sao, nếu gặp phải vương cấp ngũ giai thì sao? Ngươi chưa từng gặp nên ngươi mới nói ra những lời này.”
Hồng Vũ cười lạnh một tiếng, “Ta chưa từng gặp, nói cứ như các ngươi đã gặp được vậy! Nếu ngươi gặp được vậy các ngươi đã là người chết rồi, còn có mặt mũi đứng đây nói những lý do này với ta sao!”
Tần Phấn thở dài một hơi, quay người nói với Hắc thần, “Hắc thần, thống kê thành tích trước đi, dù bọn họ muốn giải tán Xích Viêm nhưng giải đi săn vẫn phải làm đến nơi đến chốn.”
Hắc thần nghe xong nhẹ gật đầu, “Đừng ồn ào, vậy đi, ta hứa hẹn sau khi trở về chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng.”
“Nhưng Tần Phấn nói cũng không sai, thống kê thành tích trước đã, thành tích của chúng ta phải báo cáo đến tổng bộ.”