Chương 890: Là điều chúng ta nên làm
Chương 890: Là điều chúng ta nên làm
“Hiện tại hoàn cảnh trong Quỷ Tinh càng ác liệt hơn, đặc biệt là với người chơi bình thường, độ khó sinh tồn trong Quỷ Tinh tăng mạnh, đều là người Hoa, đúng là truyền nhân cổ võ phải đứng ra mới được.”
Ngay lúc ba người đang thảo luận, Lý Thấm đột nhiên nhíu mày nhìn về phía Điển Hỏa, “Tóc xoăn, Kẻ điên đâu?”
“Hả? Ở sau lưng ta.” Điển Hỏa nhìn lại, lúc hắn ta thấy bãi cỏ rỗng tuếch sau lưng lập tức trợn to hai mắt nhìn.
“Người đầu, vừa nãy ta đặt hắn ở đây mà!”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai!” Lý Thấm giận nói, “Nhanh chóng đi tìm hắn, đừng để hắn phá hỏng việc lớn của liên minh cổ võ!”
Thời gian tinh thần thất thường của Giang Khải là ba ngày, buổi tối trong giải đi săn hắn đã bắt đầu bị ý thức hỗn loạn, hai ngày sau đó vẫn trong trạng thái hôn mê, đến bây giờ ý thực đã bắt đầu từng bước khôi phục.
Nhưng lúc Giang Khải tỉnh lại vẫn hơi đau đầu, sau khi tỉnh hắn cũng không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, lảo đảo tự đi ra ngoài.
Đi ra sân ngoài của Chủ Thần công hội, hắn sờ đầu của mình hơi cau mày.
“Không phải ta đang tham gia giải đi săn sao, sao lại chạy đến Chủ Thần công hội rồi?” Giang Khải nghĩ mãi mà không hiểu được.VipTruyenGG- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
“Ta nhớ hình như Tank đánh lén ta…” Giang Khải cố gắng nhớ lại, dường như nhớ ra điều gì đó, “A đúng, có thể là vì tinh thần hỗn loạn nên Tank mới ra tay đánh ta ngất. Nhưng vì sao bây giờ lại ở Chủ Thần?”
Giang Khải nhìn đồng hồ một chút, đột nhiên thấy nhắc nhở mới nhất của hệ thống.
【 Hiện tại ngươi ở trạng thái phong ấn, trạng thái này kéo dài ba ngày, logout không cách nào rút ngắn thời gian tiếp tục. 】
Lúc trước Giang Khải chuyển động Vòng quay vận mệnh, có một tác dụng phụ là hắn sẽ mất đi tất cả năng lực trong Quỷ Tinh kéo dài ba ngày.
Nhìn như vậy, mình thật sự đang ở Quỷ Tinh.
“Hình như vừa rồi có thấy đám Tank.” Lúc này ý thức của Giang Khải mới khôi phục được một chút, nghĩ đến đây lại đi về phía vừa rồi.
“Lại nói, cũng không biết vì sao trong lúc ý thức hỗn loạn, hình như ta cảm thấy mình đã vứt đi một vài gánh nặng, làm chuyện mà mình rất muốn làm…” Giang Khải lắc đầu, “Loại cảm giác này vẫn rất thoải mái.”
Ngay lúc Giang Khải đang lầm bầm lầu bầu, hắn đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.
Dưới một gốc cây tử anh ở sân ngoài, một bóng người xinh đẹp dựa vào thân cây, một mình ngơ ngác ngắm những bông hoa xung quanh đến mất hồn.
“Thường Tư Diêu?!” Giang Khải liếc mắt đã nhận ra nàng.
Lần trước Thường Tư Diêu để người Côn Luân đến giúp mình, lúc đầu Giang Khải đã hết hy vọng với chuyện này, đột nhiên lại sinh ra chút hy vọng, lúc này gặp lại Thường Tư Diêu khiến trong lòng Giang Khải không nhịn được hơi dao động.
Nàng đến Chủ Thần rồi sao? Là đến tìm ta sao?
Lại gặp Thường Tư Diêu, Giang Khải lấy can đảm đi tới.
“Tư Diêu?”
Thường Tư Diêu nghe được giọng nói quen thuộc quay phắt đầu lại, lúc thấy Giang Khải, ánh mắt ảm đạm lập tức sáng ngời, “Là ngươi! Ngươi, tại sao ngươi lại ở đây, bọn họ nói đã rất lâu rồi ngươi không về!”
“Ta… Vừa hay ta quay về thăm một chút.” Giang Khải bỏ qua chuyện không quan trọng, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Lão tử theo chưởng môn đến tham gia hội nghị xây dựng lại liên minh cổ võ.” Thường Tư Diêu cúi đầu, vốn nàng không muốn tới nhưng nghe nói tổ chức ở Chủ Thần công hội lại đi theo.
“Ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi lịch luyện ở chiến trường Thú Thần vẫn thuận lợi chứ?”
Giang Khải khẽ nhíu mày, thuận lợi cũng rất thuận lợi, chỉ là hiện tại hắn còn chưa hiểu tại sao mình ở chỗ này…
“Cũng may… Ngươi thì sao?”
“Ta, qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ đến Chiến Thần điện Hoa Hạ báo danh.” Thường Tư Diêu nói.”
Hai người nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng nhạt nhẽo, lúc đầu tất cả còn rất bình thường nhưng không biết vì sao lúc này đầu óc Giang Khải đột nhiên co rút, “Trong khoảng thời gian này ta vẫn rất nhớ ngươi.”
“A?” Thường Tư Diêu đột nhiên trợn to mắt, khiếp sợ nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Giang Khải chỉ cảm thấy đau đầu, tình huống sao thế, sao mình lại nói ra những lời này? Hoàn toàn không phải phong cách của hắn!
Tinh thần hỗn loạn vẫn chưa hết hẳn!
“Không, không có gì!”
Thường Tư Diêu lại không bỏ qua, “Rõ ràng ngươi nói! Ngươi lặp lại lần nữa!”
“Ta, ta nói… Trong khoảng thời gian này ta vẫn đang nghĩ ngươi… Tại sao lần trước phải giúp ta!” Giang Khải cứ thế thêm nửa câu sau, lúc này mới thở phào một hơi.
Trong mắt Thường Tư Diêu thoáng qua chút mất mác, cảm xúc cũng không còn kích động như vậy, nàng cúi đầu nói, “Ngươi là bằng hữu của ta, lão tử giúp bằng hữu còn cần lý do sao?”
“Ta là bạn trai ngươi!” Giang Khải ma xui quỷ khiến nói câu này.
Thường Tư Diêu lại hoảng sợ nhìn về phia Giang Khải, “Ngươi, ngươi nói, cái gì?”
Giang Khải sợ đến mức lông tơ trên người dựng đứng, tại sao hắn lại nói lời này!
“Khụ khụ, ta nói, ta nói, ta là bạn nam của ngươi, khụ khụ khụ, còn để ngươi giúp đỡ, thật xấu hổ.”
Ánh mắt Thường Tư Diêu nhìn Giang Khải đã trở nên rất quái dị, hôm nay tên này xảy ra chuyện gì.