Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 922 - Chương 922: Địa Ngục Tu La (2)

Chương 922: Địa ngục tu la (2) Chương 922: Địa ngục tu la (2)

“Đúng rồi, ngươi vào trạng thái Tu la có thực lực khủng bố, cụ thể mạnh đến mức nào?”

Vong Trần nhìn Giang Khải, do dự một chút mới nói, “Ta… Lúc ta vừa đột phá từng giết tiểu đội năm Chiến Thần Siêu phàm ngũ giai…”

“A?” Giang Khải hơi bất ngờ.

Giang Khải không chỉ ngạc nhiên với thực lực kinh khủng của Vong Trần, hơn nữa càng hoảng sợ với tính cách thích giết chóc của trạng thái Tu la này!

Xem ra, chuyện này hơi khó giải quyết.

Giang Khải còn nhớ rõ, lần thứ nhất tổ đội dẫn theo Thẩm Nghệ, lúc ấy Thẩm Nghệ vì bảo vệ mọi người mà không tiếc hy sinh bản thân, cũng chính vì điểm này khiến Giang Khải vẫn có ấn tượng sâu sắc với Thẩm Nghệ.

Ngoài ra, Tu la kính cũng là mình cho Thẩm Nghệ, cho nên Thẩm Nghệ biến thành Địa ngục tu la, Vong Trần của ngày hôm nay, mình không có khả năng ngồi yên không để ý đến.

Suy nghĩ, Giang Khải nói, “Ngươi nói, khi ngươi tiến vào trạng thái Tu la sẽ nghe được một số giọng nói, giọng nói kia như thế nào?”

Vong Trần vừa nhớ lại vừa nói, “Giọng nói kia rất giống với lúc ta dùng Tu la kính để tu luyện, nhưng lúc trước ta vẫn không nghe hiểu, sau khi đột phá Siêu phàm thì ta không cách nào nhận ra cụ thể nói cái gì, lại như có thể nghe hiểu một chút.”

“Dường như nó vẫn luôn hy vọng ta đến một nơi nào đó.”

Giang Khải hỏi, “Ngươi biết chỗ kia ở đâu không?”

“Biết, nhưng… Phải đi vào trạng thái Tu la mới được.”

Giang Khải nhẹ gật đầu, “Ta cảm thấy, có lẽ giọng nói kia cũng là mấu chốt giải quyết vấn đề… Vậy đi, hai ngày nữa ta sẽ dẫn đội ra ngoài thăng cấp, ngoài ra kiếm chút tiền, ngươi đi cùng ta.”

“Còn có người khác cùng đi sao?” Vong Trần hơi có vẻ khó xử, dường như không quá hy vọng có quá nhiều người biết chuyện này.

Giang Khải mỉm cười, “Yên tâm đi, đều là người đáng tin.”

Do dự một chút, Vong Trần vẫn gật đầu, “Ta tin tưởng nhân phẩm của hội trưởng, ta cũng tin tưởng bằng hữu bên cạnh ngươi!”

Vong Trần tạm thời ở lại trong công hội, chuẩn bị theo Giang Khải đi ra ngoài.

Trong thời gian hai ngày đợi ba người Tần Phấn xin nghỉ, Giang Khải lại chờ được phương án ban thưởng của liên minh cổ võ trước.

Trần Phong trả lại cả ba cái bảo rương mà Giang Khải đưa qua, đồng thời phần lớn phần thưởng mà quân đội phát ra cũng được đưa cho Chủ Thần.

Lúc Hà Thi Thi cầm phần thưởng về, trên mặt lại rầu rĩ không vui.

“Tên kia phát hết phần thưởng xuống.” Hà Thi Thi đưa ba tấm thẻ bảo rương cho Giang Khải, “Nói rõ hắn không chỉ không ngu ngốc, còn rất khôn khéo.”

Giang Khải mỉm cười, “Khôn khéo có gì không tốt, chỉ cần hắn một lòng vì liên minh cổ võ, ta cảm thấy cũng có thể chấp nhận.”

“Huống chi, không phải còn có chín trưởng lão công hội các ngươi quan sát hắn sao.”

Hà Thi Thi lắc đầu, “Nếu đúng là vậy thì ta không có ý kiến, chỉ sợ hắn là lão hồ ly, chỉ là giấu đuôi quá sâu mà thôi.”

“Trong sự ủng hộ của quân đội, hiện tại công hội hệ cổ võ đều đang mở rộng chiêu mộ, phát triển lớn mạnh, tương lai liên minh cổ võ sẽ trở thành một tổ chức khổng lồ, loại tổ chức như vậy, ta càng hy vọng đều một người chính trực làm lãnh tụ.”

Giang Khải nhếch miệng, “Dù sao việc đốt não này vẫn là ngươi làm đi.”

“Đúng rồi, ngày mai ta phải đi ra ngoài, ngươi quan tâm trong nhà chút.”

“Nói cứ như ngươi thường ở lại công hội, cũng không cần ta quan tâm vậy.” Hà Thi Thi tức giận nói, “Ai, ta dự định lại mở một phân hội ở khu khác, ngươi cảm thấy mở ở khu nào thì tốt chứ… Ai, đừng chạy!”

Còn chưa đợi Hà Thi Thi hỏi thăm ý kiến của mình, Giang Khải đã sớm chạy mất.

Chỉ nghe được một câu trả lời của hắn, “Ngươi tự xem mà xử lý!”



Ngày hôm sau, Tần Phấn, Lý Thấm và Điển Hỏa đã hoàn thành xin gia nhập công hội.

Giang Khải tự mình phê chuẩn cho ba người.

Hồ Ngôn phát phun sương phòng sói mới do mình tự phối trí, sau đó rảnh rỗi trò chuyện với Vong Trần, Nguyễn Ngữ và Âu Dương Dịch đang chuẩn bị hành lý.

Theo đề nghị của lão Triệu, lần này Xuân Lan cũng gia nhập đội ngũ của bọn họ.

Cộng thêm Giang Khải có tất cả mười người, toàn bộ thành viên tập kết hoàn tất.

Giang Khải đột nhiên nhớ đến Viên Trụ và Tô Noãn Noãn, hai người kia chấp hành nhiệm vụ bí mật hơn một năm, không biết bọn họ thế nào.

Lấy lại tinh thần, Giang Khải thấy toàn đội đã chuẩn bị hoàn tất, đang kích động nhìn mình, mỉm cười, “Đồ tiếp tế, Huy chương trọng sinh đã chuẩn bị xong, vậy xuất phát!”

“Khải đội, đi đâu?” Hồ Ngôn hỏi, “Có cần ta tính một quẻ trước không?”

“Không cần!” Giang Khải nói chắc chắn, “Đến khu vực không biết trước, sau đó… Chúng ta đến Tu la địa ngục!”

Những người khác tỏ ra ngạc nhiên, Tu la địa ngục cái gì.

Chỉ có trong mắt Vong Trần lóe lên vẻ khác lạ, trở nên càng căng thẳng hơn.



Đội ngũ đi vào cửa khẩu Thái Bình sơn đạo, thủ vệ biên cảnh thấy Giang Khải đã không cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Sau khi Giang Khải dẫn người hoàn thành đăng ký liền vượt qua biên cảnh, tiến vào khu vực không biết.
Bình Luận (0)
Comment