Chương 924: Tìm tòi bí mật văn minh cổ (2)
Chương 924: Tìm tòi bí mật văn minh cổ (2)
Giang Khải lắc đầu, “Không được, Vong Trần nói cho ta biết, trong trạng thái cực độ mệt mỏi hắn sẽ ngủ thiếp đi, bản thân cũng rời khỏi trạng thái Tu la.”
“Nhất định phải để hắn giữ trạng thái Tu la, cũng để hắn cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp nghiêm trọng, vậy mới có thể dẫn bọn ta tìm đến ngọn nguồn giọng nói!”
Tần Phấn gật đầu nói, “Đúng, hiện tại mềm lòng thì không giúp được hắn!”
Trận đuổi giết này kéo dài tròn nửa tháng, Vong Trần chạy trốn cả quãng đường,
Thậm chí Giang Khải cũng nghi ngờ kế hoạch của mình có tác dụng không, hôm nay bọn họ đi đến trước một kiến trúc cổ, tất cả mọi người đều giật mình.
Đây là một tòa kiến trúc rách nát, khắp nơi là gạch tàn ngói gãy, xà nhà đứt đoạn.
Nhưng nhìn từ quy mô của kiến trúc đổ nát này, nếu nó hoàn hảo không chút tổn hại, chắc chắn sẽ là một tòa kiến trúc cực kỳ rộng rãi!
Cho dù kiến trúc đã sụp đổ không chịu nổi, nhưng vẫn lờ mờ thấy được thiết kết trong ngoài điện, cửa chính cao hơn mười mét cũng đã đổ sụp, ánh mắt nhìn xuyên qua có thẻ thấy bên trong có một sân bãi chiếm diện tích rộng lớn.
Lúc này, bản thân Vong Trần cũng đang mờ mịt đứng trước tòa nhà này.
Trải qua nửa tháng chạy trốn, hắn ta đã khắc sâu ghi nhớ, lúc này thấy tòa kiến trúc này lại đứng ngây người trước kiến trúc.
Đột nhiên, hai tay của hắn ta ôm chặt đầu của mình, quỳ trước kiến trúc phát ra tiếng kêu rên tan nát cõi lòng.
Giang Khải thấy thế vội vàng tiến lên.
“Vong Trần!”
Vong Trần kêu rên vài tiếng liền ngất đi, Giang Khải kiểm tra hơi thở của hắn ta thấy chỉ là hôn mê, cuối cùng thở phào một hơi.
Mấy người Hồ Ngôn cũng chạy đến.
Lý Thấm đỡ lấy Vong Trần, sau khi kiểm tra tình huống một chút cũng nói, “Không có việc gì lớn.”
Sau đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tòa kiến trúc này.
“Tòa kiến trúc này hơi giống với phong cách Hoa Hạ cổ, nhưng không hoàn toàn nhất trí.” Hồ Ngôn nói.
Tần Phấn hừ lạnh một tiếng, “Dù giống với lối kiến trúc của Hoa Hạ cổ, ta cũng có thể chắc chắn không phải do người Hoa xây dựng. Hiện tại chúng ta đã cách biên giới Thái Bình sơn đạo 170 cây số!”
Rất hiển nhiên, Hoa Hạ còn chưa mở đến đây, càng không có khả năng xây dựng kiến trúc ở chỗ này.
“Vậy tòa kiến trúc này là do ai để lại?”
Giang Khải hơi híp mắt lại.
Hắn nghĩ đến Tam Kiếm tiên sinh, nghĩ đến tiền bối Dân cờ bạc chỉ dẫn mình trở thành Thiên Khiển giả…
“Hồ Ngôn, Tank, Nữ vương, ba người các ngươi cùng ta vào xem, những người khác tạm thời ở lại bên ngoài.”
“Cẩn thận chút, đoán chừng trong này có huyền cơ.”
Giang Khải dặn dò một câu, cùng Hồ Ngôn, Tần Phấn và Lý Thấm cẩn thận đi vào bên trong tòa kiến trúc cổ đổ nát này.
Tần Phấn cầm trọng thuẫn đi ở trước nhất, Giang Khải đi sau cùng, tốc độ di chuyển của đội ngũ rất chậm, mỗi người đều rất cẩn thận, không ngừng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trong đống đổ nát này, những cột đá cực lớn động một tí là mười mấy mét ngã trái ngã phải, đối mặt với những kiến trúc đổ nát này, hình thể nhân loại có vẻ cực kỳ nhỏ bé, bước đi ở bên trong như tiến vào quốc gia người khổng lồ.
“Rốt cuộc là ai xây dựng một tòa kiến trúc như vậy.” Tần Phấn sợ hãi than thở, “Không phải là dã thú đi.”
Hồ Ngôn khẽ nói, “Ta thấy không giống, trong dã thú chỉ có đạt đến vương cấp trở lên mới chậm rãi có chút linh trí, sao chúng nó có thể xây dựng kiến trúc phức tạp như vậy.”
Lý Thấm nhắc nhở, “Đừng quên, Vong Trần nghe được giọng nói rất có khả năng là đến từ nơi này!”
Trong một mảng lớn kiến trúc đổ nát, vốn nơi này rất thích hợp cho dã thú nghỉ lại nhưng đi một đoạn đường mà đám người Giang Khải vẫn không thấy bóng dáng một con dã thú nào.
Tần Phấn đi phía trước mở đường đột nhiên thấy một bức tường đá to lớn cách đó không xa, bên trên điêu khắc một số phù văn cổ quái, hắn ta lập tức dẫn đội đi về phía tường đá.
Đi đến phía trước tường đá, đám người Giang Khải ngẩng đầu nhìn tường đá rách nát trước mặt.
Hình dáng tường đá là một loại hình dáng bất quy tắc nào đó, tổng thể là hình tam giác, phần rìa có dấu vết vỡ ra rõ ràng, chắc bị phá hoại một cách nghiêm trọng.
Ngay cả những phù văn trên đó cũng vì niên đại xa xưa, phần lớn đã không cách nào phân biệt.
Nhưng chỉ để lại một phần này, chiều cao cũng đại đến 20m!
Quy tắc sắp xếp phù văn bên trên như một loại văn tự nào đó.
Mọi người nhao nhao giơ đồng hồ lên muốn sử dụng đồng hồ tiến hành phiên dịch.
“Đồng hồ Thiên mục hình” của Tần Phấn biểu hiện: 【 Một loại chữ tượng hình nào đó, không cách nào tìm ra kho số liệu tương ứng, không cách nào phiên dịch 】
Nội dung trên đồng hồ của Hồ Ngôn và Lý Thấm cũng không khác nhiều, đều không thể giải đọc văn tự bên trên.
Giang Khải nhìn Người không biết sợ của mình, bên trên biểu hiện: 【 Chữ Hoa Hạ thể tiểu triện, phiên dịch như sau… 】