Chương 99: Chức nghiệp bị vứt bỏ (2)
Chương 99: Chức nghiệp bị vứt bỏ (2)
Còn có một điều, trong tình huống Hồ Ngôn không biết Liệp Ưng muốn tìm mình tính ra thứ bọn họ muốn tìm ở Quốc Vương cốc, điều này cũng từ khía cạnh nào đó xác nhận tên này có chút thực lực.
Thấy dáng vẻ thành khẩn của Hồ Ngôn, Giang Khải tạm thời buông bỏ sự đề phòng, hỏi, “Lần này ngươi lại tìm ta làm gì?”
“Hắc hắc, cái đó, ta nghe nói ngươi vẫn chưa có đội ngũ, nếu không sau này ngươi dẫn theo ta đi.” Hồ Ngôn xoa tay, xấu hổ lại hơi bỉ ổi.
“Ngươi một không thể đánh, hai không thể chữa trị, ba… Dáng vẻ quá bỉ ổi, ta không muốn dẫn theo.”
“Ta nhận hai điểm trước, điểm thứ ba thì ngươi nói vậy ta cũng phải phản bác. Ngươi dựa vào cách ăn mặc, Thầy bói không phải đều như ta sao, nếu ta đổi kiểu tóc, cố gắng ăn mặc chút còn đẹp trai hơn ngươi!”
“Vậy càng không dẫn theo.” Giang Khải vô tình nói.
Lần này Hồ Ngôn tiến lùi chẳng xong, cũng may hắn ta cũng là Hồ Ngôn, vội vàng kéo Giang Khải nói, “Ngươi đẹp trai, ngươi đẹp trai… Tuy ta không thể đánh, không thể chữa trị, nhưng ta biết tính mệnh!”
“Sau này ta tính miễn phí cho ngươi!”
Giang Khải trợn trắng mắt, quan sát Hồ Ngôn, “Ngươi cần gì nhất định phải cùng đội với ta, không phải ngươi là chức nghiệp nhị giai sao.”
Chức nghiệp nhị giai, nói rõ Hồ Ngôn đã đột phá cấp 20!
“Vì không ai cần ta…” Lúc đang nói chuyện, Hồ Ngôn luôn cười đùa tí tởn lại hơi nghẹn ngào, “Ta ở trong Thiên Chức chín năm, không phải chức nghiệp chiến đấu mà muốn lăn lộn ở Thiên Chức cũng quá khó khăn, đội ngũ bình thường đều không cần chúng ta, ngươi cũng biết công hội phong thủy của chúng ta rồi, đều tự tổ chức một số đội ngũ thăng cấp, dựa vào trang bị còn có thể miễn cưỡng vượt qua giai đoạn đầu nhưng bây giờ ta đã đến nhị giai, muốn tiến thêm một bước khó như lên trời!”
“Giang Khải, ta biết ngươi không phải người bình thường, về điểm này ta đã sớm nhận ra, ta đảm bảo ở trong đội ngũ có thể chịu mệt mỏi, dù chia ít điểm kinh nghiệm, không cho ta đồ thì ta cũng bằng lòng!”
“Ta chỉ muốn xem cấp cao của chức nghiệp Thầy phong thủy này là cái gì! Thiên Chức cam kết mỗi một chức nghiệp đều có thể tìm được chức nghiệp cuối cùng của mình, vậy chức nghiệp cuối cùng của Thầy phong thủy là cái gì!”
Vốn Giang Khải không định dẫn theo Hồ Ngôn, nhưng lúc này nghe Hồ Ngôn nói lại khiến Giang Khải ngây ngẩn cả người.
“Ngài có cơ hội thăm dò chức nghiệp cuối cùng…” Đây là câu nói đầu tiên của hệ thống sau khi tiến vào Thiên Chức.
Võ đồ, Binh lính, Đao phủ, Thầy lang, hiện tại là sự bố trí chủ yếu của tiểu đội chiến đấu, những chức nghiệp khác theo thực lực của dã thú trong khu vực mới càng ngày càng mạnh, bọn họ đang dần bị vứt bỏ.
Nhưng Thầy phong thủy không có chức nghiệp cuối cùng sao? Tửu quỷ, Người ăn xin không có chức nghiệp cuối cùng sao?
Dân cờ bạc không có chức nghiệp cuối cùng sao?
Dù nhìn Hồ Ngôn rất bỉ ổi nhưng không thể không nói tên này rất coi trọng chức nghiệp của mình, hắn ta bằng lòng không để ý đến ánh mắt của những người khác chỉ vì tăng năng lực nghề nghiệp của mình.
Im lặng một lúc lâu, Hồ Ngôn thấy Giang Khải không mở miệng, buông khuỷu tay Giang Khải ra, gục đầu thở dài một hơi.
“Ta hiểu… Chúng ta thật sự không có ích lợi gì trong chiến đấu, thậm chí còn có thể trở thành gánh nặng…”
Hít sâu một hơi, Hồ Ngôn lại ngẩng đầu, trên mặt đã khôi phục vẻ cười đùa tí tởn trước đó.
“Ai, trong khoảng thời gian này ta đề nghị ngươi đừng đi mạo hiểm nữa!”
“Vì sao?” Giang Khải khó hiểu nói.
“Gặp nguy hiểm ở gần!” Hồ Ngôn lải nhải, “Mặc kệ ngươi có muốn dẫn ta hay không, lần này lại miễn phí cho ngươi một lần.” Nói xong, Hồ Ngôn đã xoay người chuẩn bị rời đi.
Sau khi Hồ Ngôn đi ra mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Này!”
Hồ Ngôn xoay người, ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải.
“Ngươi cùng tổ đội với ta không sợ bị liên lụy sao?” Giang Khải hỏi.
Hồ Ngôn hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, “Đã là người bị vứt bỏ thì sợ gì bị liên lụy.”
“Ngươi thật sự biết coi bói quẻ, hay là đoán mò?”
“Khụ khụ, điều này… Ít nhất tính toán 60%.”
Giang Khải suýt nữa phun ra một ngụm máu, nói khác con hàng này đoán mò 40%!
“Cái gọi là xem bói chỉ là quan sát thiên thời địa lợi nhân hòa, lợi dụng nhìn tướng thông qua sự hiểu biết của bản thân để tiến hành giải thích, nhưng… Dù ta có thiên phú nhưng Quỷ Tinh này cũng là bí ẩn chưa có lời đáp, ai dám nói có thể nhìn thấu thiên tướng, ai dám nói sự hiểu biết của mình chắc chắn sẽ chính xác chứ?” Nói xong, Hồ Ngôn mỉm cười mỉa mai, lắc đầu nói, “Ta còn cảm thấy chức nghiệp cuối cùng của Thầy phong thủy này rất đáng sợ, ngay cả ta cũng không tin được.”
Suy nghĩ một chút, Giang Khải nói, “Lần này ta nghe theo ngươi một lần, nếu ứng nghiệm, lần sau ta online sẽ đến tìm ngươi.”
Giang Khải không biết vì sao mình bằng lòng nhận một Thầy bói vào tổ đội, có lẽ ngoại trừ một phần năng lực xem bói mà Hồ Ngôn thể hiện ra, có lẽ Giang Khải đơn độc đi săn mười ngày thường xuyên cảm thấy cô đơn, có lẽ cũng là vì hắn không phải một chức nghiệp chiến đấu.