“Ô oa, thật xinh đẹp a!”
Tuyết Sinh cao hứng không nhịn được kêu to lên.
Ly khai Bách Hoa Cốc, cậu liền kéo Vân Sinh chạy đến Thanh Long Thành đi chơi, bởi vì Tuyết Sinh đáng thương từ lúc tiến vào trò chơi đến nay chưa có cơ hội hảo hảo chơi đùa mà, hiện tại cuối cùng cũng có thời gian, cậu đương nhiên muốn thể hội những hưởng thụ không kém bao nhiêu hiện thực trong <>.
Lúc đi dạo lanh quanh trên đường phố Thanh Long thành, ba người đã nhận được vô số ánh nhìn chăm chú của ngoạn gia. Một yêu tộc xinh đẹp có vẻ ngoài nhỏ nhắn khả ái, nhưng lại phi thường không có tự giác hô to gọi nhỏ hoa tay múa chân vui sướng; một NPC không giống NPC, nam nữ đều ăn, có một đôi mắt hoa đào câu hồn khiến cho N ngoạn gia đầu óc choáng váng đập đầu vào vách tường.
Vân Sinh đi theo phía sau bọn họ, thật sự muốn giơ lên tấm bảng, trên bảng viết: “Ta không quen bọn họ!”
Thật mất mặt.
Vẻ ngoài yêu tộc của Tuyết Sinh lập tức hấp dẫn rất nhiều tầm mắt ngoạn gia trong thành, nếu không phải bởi vì giá trị công đức của cậu cao, toàn thân bao phủ một mảnh linh quang bạch sắc thánh khiết (công đức là số âm thì trên thân sẽ bị bao phủ huyết quang màu đỏ), sớm đã có người hướng cậu PK (đồ sát).
Nhưng …côn đồ liều mạng thì đâu đâu cũng có…
Có một đám người cách không xa không gần đi theo phía sau ba người bọn họ, trong đó có một ngoạn gia dáng người nhỏ gầy khoác một cái áo choàng hôi sắc thấy không rõ khuôn mặt, nhưng cặp mắt của hắn lại sáng ngời dị thường, lấp lóe quang mang. Trên người của ngoạn gia này có huyết quang nhàn nhạt bao phủ, nếu không phải bên cạnh hắn có hơn chục ngoạn gia cấp cao đem hắn vây chính giữa, hắn sớm đã bị đám người đang nhìn chằm chằm ở bên đường đánh cho bị treo.
Ngoạn gia nhỏ gầy dọc theo đường đi đều quan sát Tuyết Sinh, hắn xoay đầu đối với 1 ngoạn gia cao to đeo một cây đại đao bên cạnh thấp giọng nói: “Lão đại, cái tên tóc bạc kia chính là Hoa Yêu cấp 25, kiện y phục trên người hắn nhất định là Phồn Tinh Dị Thải đứng hàng đệ nhị trên bảng trang bị.”
Người đàn ông được xưng là lão đại kiềm chế hưng phấn trong lòng, hạ giọng hỏi: “Ngươi đã nhìn kỹ chưa?”
“Thám Sát Thuật của ta ngươi còn không tin sao?” nam tử nhỏ gầy cười khổ, “Ta cũng không phải không muốn sống, sao dám lừa các ngươi.”
“Tốt lắm,” người đàn ông kia xoa tay, “hai người bên cạnh hắn có cái lai lịch gì?”
“Cái tên phía sau kia là kiếm khách cấp 37, cái tên lẳng lơ ở bên cạnh (Tiểu Điệp mà biết người khác gọi hắn như thế, không thể không tức đến hộc máu) có điểm cổ quái ta nhìn không ra lai lịch của hắn.”
“Mẹ nó, vì kiện bảo bối kia, liều mạng!” Lão đại lập tức kêu huynh đệ bên cạnh chuẩn bị động thủ, đối với Phồn Tinh Dị Thải trên người Tuyết Sinh hắn buộc phải có.
Mà Tuyết Sinh đang ngoạn đến vô cùng cao hứng vốn không biết đã có người theo dõi bảo bối trên người cậu, kỳ thật cậu vẫn luôn nhớ kỹ lời nhắc nhở của Thiên Hồng, vừa tiến thành liền đem Thiên Thủy Linh Châu thu vào, nhưng quần áo lại không có cái khác để đổi cho nên vẫn mặc Phồn Tinh Dị Thải. Cũng không trách cậu trì độn, dù sao từ khi Tuyết Sinh tiến vào trò chơi cho đến nay còn chưa có cơ hội đến địa phương nhiều người như vậy, cho nên chỉ thiếu một chút ý thức đề phòng người khác.
Khi bọn Tuyết Sinh không hề phòng bị tiến vào một con hẻm nhỏ, đoàn người ‘lão đại’ vẫn luôn thăm dò cuối cùng cũng bắt được cơ hội động thủ…
Hơn chục người đằng đằng sát khi cầm vũ khí sáng loáng bao vây lấy bọn họ, ngay lúc kinh hoàng, lão đại kia tiến lên hét lớn một tiếng: “Tên Hoa Yêu kia, thức thời liền đem Phồn Tinh Dị Thải trên người ngươi giao ra đây, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!”
Cấp bậc của Tuyết Sinh Vân Sinh cũng không tính cao, cho nên đám người này không sợ hãi liền ở trong thành thưởng đoạt, bày ra mười hai người cấp 33 bao vây đối phó bọn họ, coi như là đã cẩn thận, nhưng bọn hắn đã để sót cái tên Quỷ Điệp biến thái kia, đáng đời xem như bọn hắn xui xẻo.
“Cái gì?” tiếp thụ lấy uy hiếp, đơn tế bào Tuyết Sinh có quá trình phản ứng là: bọn hắn muốn cướp y phục của ta ── ta chỉ có một bộ y phục này ── bị đoạt đi rồi sẽ lỏa bôn ── kết quả thu được…
“Phi lễ a!”
(ta té ghế *lau mồ hôi*)Binh rầm rầm một mảng lớn người té xỉu, rõ ràng là cướp bóc, tới Tuyết Sinh thì biến thành phi lễ?
“TMD,” Lão đại thật vất vả bò lên, thẹn quá hóa giận quát, “Chớ có nhiều lời với bọn chúng, lên!”
“Oa a!” Tuyết Sinh không chút nào tự giác là đầu sỏ gây nên, vừa thấy đánh tới, liền lập tức hướng phía sau Quỷ Điệp trốn, dù sao đối với việc đánh nhau cậu từ nhỏ đã không thông, hiện tại với thân thể nhu nhược của Hoa Yêu này đây lại càng không giúp được việc gì.
Vân Sinh cố hết sức cầm trụ 3 địch nhân, nhưng lấy cấp 37 của cậu, căn bản không có khả năng giải quyết hơn chục ngoạn gia trên cấp 30, lúc này Vân Sinh đang trong lúc nguy hiểm cư nhiên nghĩ thầm chính là: may là có Quỷ Điệp, lão ca ngu ngốc của cậu hẳn là không cúp (treo) đi.
Sự thật cũng thật sự như cậu nghĩ.
Quỷ Điệp căn bản là khinh thường ra tay, thân thể hắn phát tán ra hắc khí ở trong vòng ba bước tự nhiên mà hình thành một cái kết giới cường đại dễ dàng bảo vệ Tuyết Sinh đang trốn ở phía sau hắn, toàn bộ ngoạn gia muốn công kích bọn họ hoàn toàn không có cách nào tiếp cận.
Tuyết Sinh cố làm dịu tâm thần mình
(cố lấy lại bình tĩnh ấy), lại phát hiện tình huống Vân Sinh phi thường nguy hiểm, cậu lo lắng kéo ống tay áo Quỷ Điệp nói: “Tiểu Điệp ngươi đi giúp đỡ Vân Sinh đi.”
Quỷ Điệp lạnh lùng trả lời: “Ta đã nói rồi, ta chỉ người thủ hộ của ngươi, không có nghĩa vụ quản sống chết của người khác.”
“Nhưng cậu ấy là đệ đệ của ta a!” thấy Vân Sinh càng ngày càng mệt mỏi, đã dẫn theo mấy đạo vết thương, máu tươi nhuộm đỏ khôi giáp trên người, lòng Tuyết Sinh nóng như lửa đốt, thiếu chút nữa khóc lên.
“Kia cùng ta không quan hệ.” Quỷ Điệp bất vi sở động, tùy tay vẫy nhẹ ống tay áo đem một địch nhân muốn tới gần đánh ra thật xa, đối với khốn cảnh của Vân Sinh làm như không thấy.
“Ngươi, ngươi…” Tuyết Sinh dùng sức cắn môi, lại không nghĩ ra biện pháp thuyết phục Quỷ Điệp, “ngươi không đi, ta tự mình đi!” thấy Vân Sinh gặp nguy hiểm, Tuyết Sinh liều lĩnh chạy ra khỏi kết giới của Quỷ Điệp, hướng Vân Sinh chạy tới.