Dưới sự dẫn dắt của Nam Kha Nhất Mộng, Tuyết Sinh đã đem hầu hết các quán ăn vặt ở Thanh Long Thành đều nếm thử một lần, bởi vì ăn được món ngon mà cảm động đến rơi nước mắt, có Quỷ Điệp làm bảo tiêu, hơn nữa ở trong thành có NPC thành vệ duy trì trị an, tạm thời không cần phải lo lắng đến những ngoạn gia bên cạnh đang nhìn chằm chằm huyết quang trên người Nam Kha Nhất Mộng, cho nên tất cả mọi người đều chơi rất tận hứng, ngoại trừ Vân Sinh đi theo phía sau trả tiền.
Cuối cùng cũng hầu hạ tổ tông chơi đủ, ăn no 3 giờ, Vân Sinh mệt muốn co quắp giãy dụa nói: “Bây giờ… chúng ta nên nghỉ ngơi đi?” ví tiền của cậu đã xẹp lép.
“Nghỉ ngơi?” Tuyết Sinh hùng tâm vạn trượng
(tâm trí dâng trào) kêu lên: “Ăn no, đương nhiên là phải đi luyện cấp a!”.
“Ô, luyện cấp!” chưa từng trải qua chơi đùa vui vẻ như thế Nam Kha Nhất Mộng cũng hưng phấn vô cùng, vừa nghe đến đề nghị của Tuyết Sinh, lập tức lớn tiếng phụ họa.
Quỷ Điệp là sủng vật của Tuyết Sinh, đương nhiên cần phải ở bên cạnh cậu.
Ba phiếu đối một phiếu, Vân Sinh hoàn toàn bại trận.
Đang khi bọn họ vui vẻ ra khỏi thành chuẩn bị đến điểm luyện cấp ở gần đó chơi thì một đám người không hề báo trước xông tới, nhanh chóng hướng bọn họ hình thành vòng vây.
Tuyết Sinh vẫn là phi thường linh mẫn ngửi được hương vị nguy hiểm, lập tức quang minh chính đại vọt ra phía sau Quỷ Điệp, hắc hắc, bùa hộ mệnh của cậu a.
Nam Kha Nhất Mộng nhìn quanh một cái, sau đó cũng đỏ mặt chạy ra phía sau Quỷ Điệp, ngô ngô, không phải cậu không muốn hỗ trợ, mà là…lực bất tòng tâm a.
Vân Sinh nhìn thấy trận thế này, không cần nghĩ, khẳng định đám người này chính là thuộc Hắc Hổ Đường đến đây trả thù cho những người bị Quỷ Điệp đánh treo lúc nãy, quay đầu vừa nhìn, Tuyết Sinh và Nam Kha Nhất Mộng đều nỗ lực trốn ở sau lưng Quỷ Điệp, lui thân thể nho nhỏ, thấy cậu nhìn qua, liền một tả một hữu nhô đầu ra xấu hổ hướng cậu cười cười.
Hiện tại đối mặt với địch nhân đằng đằng sát khí chỉ còn lại Vân Sinh mạng khổ cùng với Quỷ Điệp đến giờ vẫn bất động thanh sắc.
Xem ra đám người Hắc Hổ Đường bị chết đã nói qua sự khủng bố của Quỷ Điệp cho bọn họ, cho nên bọn họ tuy rằng bao vây đoàn người Tuyết Sinh nhưng lại phi thường cẩn thận không có lập tức nhào lên, mà ở một bên phòng ngự một bên chậm rãi tới gần.
Khóe miệng Vân Sinh giật giật, rất hiển nhiên vị trí phía sau Quỷ Điệp chắc chắn không có phần của cậu, tại sao cậu lớn lên không có bộ dạng nhỏ nhắn chứ? Nghĩ đến hiểm cảnh lần tập kích vừa rồi, Vân Sinh có chút lo lắng, nói khẽ với Quỷ Điệp: “Ta không được rồi, ở đây tất cả nhờ ngươi”.
Quỷ Điệp liếc liếc mắt nhìn cậu: “Ta không thể tùy tiện ra tay”.
“Cái gì? Vậy vừa rồi lúc ngươi giết người sao lại ngoan (tàn nhẫn) như vậy?” nhìn địch nhân dần dần tiến tới gần Vân Sinh lo lắng thấp giọng kêu lên.
“Chính vì vừa rồi ra tay, ta đã bị cảnh cáo,” Quỷ Điệp thoạt nhìn cũng rất là buồn bực, “chỉ cần Thiên Thu Tuyết không có bị uy hiếp đến tính mạng, ta sẽ không thể lại ra tay công kích người khác.”
Vân Sinh không nói gì, xem ra làm NPC như Quỷ Điệp, hành động vẫn là hạn chế rất nhiều.
“Vậy chúng ta hiện tại làm sao bây giờ đây? Chờ chết à?”
Quỷ Điệp không thể ra tay, bây giờ chỉ còn có thể trông chờ vào một mình cậu, đi lên còn không phải là chịu chết a? Còn nếu kêu Tuyết Sinh xông lên, vậy cũng không thực tế, nơi này tùy tiện một người cũng có thể miểu cậu, chờ đến khi tạo thành “uy hiếp trực tiếp đến tính mạng”, Quỷ Điệp cũng chỉ kịp thời báo thù cho cậu thôi.
“Lão đại, ta gọi ngươi lão đại là được rồi,” Vân Sinh luống cuống tinh thần, “ngươi có thể nghĩ biện pháp hay không?”
Quỷ Điệp nhìn trời trở 1 cái bạch nhãn, đến tình trạng này rồi, còn phải suy nghĩ sao? Biện pháp đương nhiên chỉ có một ──
“Chạy!”
“A?” không đợi Vân Sinh kịp phản ứng, Quỷ Điệp liền phóng ra kỹ năng Huyễn Hoặc trong phạm vi lớn, một mảnh vụ khí hắc sắc mông lung nhanh chóng bao phủ toàn bộ chiến trường.
Trước mắt Vân Sinh đột nhiên tối đen, theo bản năng đưa tay chụp tới, thật sự ôm được cái gì đó, xúc cảm mềm mại ấm áp, một cỗ mùi hương mê hoặc nhân tâm xông lên mũi, nhưng không đợi cậu cẩn thận sờ sờ đây rốt cuộc là cái gì, liền cảm thấy mình chạy như cưỡi mây đạp gió, khó chịu đến mức khiến cho cậu thiếu chút nữa nôn ra.
Tại thời điểm đồng thời phát ra hắc vụ, Quỷ Điệp đem hai tiểu gia khỏa đang trốn ở phía sau mình mỗi tay một người nhấc lên, triển khai thân pháp hướng cửa thành lao đi, bởi vì chỉ cần vào thành địch nhân nhất định sẽ không dám động thủ, nếu ở trong thành động võ là sẽ bị NPC thành vệ bắt lại.
Lúc Quỷ Điệp xông vào cửa thành thì đám người xui xẻo Hắc Hổ Đường vẫn còn quay vòng trong hắc vụ.
Hai hàng vệ binh cửa thành cũng không phải ngồi không, loại ngoạn gia công đức âm như Nam Kha Nhất Mộng cũng có thể vào thành, nhưng không thể ở trong thành quấy rối, bất luận hành vi quấy nhiễu trị an thành thị đều dựa theo mức độ nghiêm trọng mà bị nghiêm phạt. Nguyên lai người Hắc Hổ Đường ở trong thành chặn đường cướp bóc bọn họ cũng là tìm một góc khuất mà thành vệ tuần tra không chú ý tới, bằng không bọn hắn cho dù không bị Quỷ Điệp đánh rụng cũng sẽ bị đưa vào đại lao tự mình kiểm điểm.
Quỷ Điệp lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt được rẽ vào một góc đường, buông hai vật nhỏ đã bắt đầu trợn trắng mắt trong tay xuống đất.
Hiện tại sắc mặt của Quỷ Điệp đã đen giống như hắc vụ được phóng ra vừa rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng vật thể đang đọng trên thắt lưng mình, “Ngươi còn chưa cút xuống dưới, muốn ôm đến khi nào?”
“Ách?”
Vân Sinh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện mình ở thời khắc nguy cấp cư nhiên ôm trúng thắt lưng Quỷ Điệp? Hiện tại cậu chính là đang dùng tư thế phi thường mập mờ dán trên người Quỷ Điệp, hai người dán chặt đến mức ngay cả con muỗi đói bụng ba ngày cũng đều chui không qua!.
“Hắc hắc, hắc hắc…” Vân Sinh xấu hổ cười buông lỏng tay ra, không dám nhìn con mắt gần như phun ra hỏa của Quỷ Điệp.
Quỷ Điệp tức giận đến sôi máu, nếu hắn không thể đối với ngoạn gia vô tội xuất thủ, hắn đã sớm cho tên hỗn đản này đi ‘Trọng sinh’. Vừa rồi lúc hắn rút lui dự định là không mang theo Vân Sinh, chính là Nam Kha Nhất Mộng gắt gao bắt chặt y phục của hắn cho nên hắn không thể không mang theo, Nam Kha Nhất Mộng lực nhỏ còn có thể tha thứ, không nghĩ đến cái tên gia khỏa không biết xấu hổ cư nhiên cũng đeo trên người hắn, cũng không nhìn xem cậu so với Quỷ Điệp còn cao hơn nửa cái đầu, lại mặt dày học người ta làm con gấu đeo lên cây.