Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Chương 37

“Cuộc bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, mọi người ngồi vào chỗ đi.” thanh âm mềm mại của Thanh Lan hợp thời chen vào, hòa tan bầu không khí giương cung bạt kiếm trong ghế lô.

Mấy người bên cạnh vẫn luôn xem kịch cũng nghĩ nên chấm dứt, bọn họ lần này đến đây có mục đích chính là xem đấu giá hội, sau khi đơn giản giới thiệu các thành viên Hắc Hổ Đường khác trong ghế lô, mọi người vội vàng tìm vị trí ngồi xuống.

Ghế lô xa hoa này không chỉ có không gian rộng lớn, lại còn có cả NPC phục vụ, hết thảy đều chiếu ứng đến thư thư phục phục, thỏa đáng, trong mâm nhỏ trên bàn đá cẩm thạch cũng bày đủ loại hoa quả xanh tươi.

Tuyết Sinh lại vô tâm thưởng thức tất cả chuyện này, cậu từ trong thái độ Thiên Hồng cảm nhận được nguy cơ, cự tuyệt lời mời của Ngạo Thị Thiên Hạ, kiên quyết cùng Thiên Hồng ngồi trên cái ghế sô pha 2 người, cố bày ra một bộ “Người sống chớ lại gần”. Thế nhưng Ngạo Thị Thiên Hạ lại đối với lời cự tuyệt của cậu nhìn như không thấy, tuy chen không được vào hai người bọn họ trong lúc đó, nhưng vẫn trương da mặt dày bưng một cái ghế ngồi xuống ở chỗ gần Tuyết Sinh nhất.

“Ngươi làm sao biết ta ở trong trò chơi này?” Tuyết Sinh đối với chuyện này thực nghi hoặc.

“Ta nhìn thấy sao lục (ghi chép)của nhóm cậu khi đó,” Ngạo Thị Thiên Hạ cười tủm tỉm nói, “ta liếc mắt một cái cũng biết là cậu.”

“A.” Tuyết Sinh lập tức hiểu được, nhất định là lúc ấy người Hắc Hổ đường bị bọn họ đánh chết đã báo cáo lên bang chủ, nghĩ đến bọn họ những người đó lúc ban đầu là muốn đoạt đồ vật của cậu, Tuyết Sinh không khỏi đối với bang chủ Ngạo Thị Thiên Hạ này có một chút bất mãn.

Ngạo Thị Thiên Hạ lập tức than khổ: “Tiểu Tuyết, tên ngu ngốc kia đã bị ta đá ra khỏi bang, lần đó là hắn tự mình hành động, không liên quan tới ta đâu!”

“Là như thế này à.” Tuyết Sinh thấy bộ dáng lo lắng của hắn, liền tỏ vẻ độ lượng tha thứ cho hắn.

Thế nhưng Nam Kha Nhất Mộng lại lặng lẽ ở trong kênh đội ngũ nói: “Tuy rằng những người đó đúng thật là tự mình hành động, nhưng bọn hắn muốn cướp Phồn Tinh Dị Thải của ngươi là vì đưa cho Thanh Lan.”

“Cái gì?” Tuyết Sinh mất rất lớn khí lực mới khống chế được biểu tình trên mặt mình để không cho ngoại nhân phát hiện được cảm xúc biến hóa của cậu.

“Là thực, Ngạo Thị Thiên Hạ còn có chút tạm được, nhưng Thanh Lan chính là một nhân vật lợi hại. Ngươi phải cẩn thận phòng bị hắn.” Nam Kha Nhất Mộng cẩn thận nhắc nhở Tuyết Sinh.

Tuyết Sinh nhìn Thanh Lan im lặng ở một bên, thật sự không muốn đem hắn xem thành người xấu.

Ngạo Thị Thiên Hạ còn muốn nói cái gì, thế nhưng đại hội bán đấu giá đã bắt đầu mở màn.”

Ghế lô ở trên lầu trong phòng đấu giá có một bên cửa sổ sát đất rộng lớn, từ trong ghế lô có thể thấy rõ tình hình bán đấu giá phía dưới, nhưng bởi vì có pháp thuật bảo hộ, nên bên ngoài nhìn không thấy trong ghế lô. Hơn nữa trong ghế lô còn có một khối thủy tinh được khảm ở trên nội bích, thông qua pháp thuật, ở trên thủy tinh đồng bộ mở ra hình ảnh phóng đại ảnh tượng vật phẩm bán đấu gía, để nhóm khách quý có thể nhìn càng thêm rõ ràng.

Bởi vì đấu giá hội ở Chu Tước Thành là do phía công ty tổ chức bán đấu giá, cho nên chủ trì bán đấu giá chính là nhân viên công tác của công ty, lại còn mời các đấu giá sư nổi danh trong nước đến chụp vật phẩm lần này.

Sau lời mở màn ngắn gọn, đấu giá hội liền chính thức tiến vào chính đề.

Đấu giá hội lần này cũng không giống các buổi đấu giá bình thường tuân theo quy luật từ rẻ đến mắc, mà là tiến hành đấu giá xen kẽ vật phẩm bình thường cùng vật phẩm cao cấp, phương thức như vậy có thể khiến cho người chơi nhiệt tình một lớp sóng lại qua một lớp sóng, giá cả cũng là lần lượt kéo lên.

Bọn Ngạo Thị Thiên Hạ lần này tới chủ yếu là vì bang chúng mua trang bị thích hợp, làm một người đứng đầu bang Ngạo Thị Thiên Hạ lập tức cũng bất chấp dây dưa cùng Tuyết Sinh, cùng vài cán bộ Hắc Hổ Đường vùi đầu vào buổi đấu giá.

Tuyết Sinh cũng vui vẻ cùng Thiên Hồng thân mật thắm thiết hưởng dụng điểm tâm hoa quả được cung cấp trong ghế lô, thỉnh thoảng thưởng thức khí thế hừng hực của buổi bán đấu giá phía dưới rồi chế thuốc, thật tiêu dao.

Tuyết Sinh ở bên cạnh quang minh hưởng thụ đãi ngộ của ghế lô, trong khi Soái Vô Chỉ Cảnh bọn họ giống như sợ chịu thiệt, hận không thể đem toàn bộ điểm tâm mỹ vị quét hết vào trong bụng, điểm tâm như vậy trong tửu lâu ở ngoài chính là giá cả xa xỉ a, có miễn phí hơn nữa là lượng cung cấp vô hạn, đương nhiên phải ăn cho đã.

Tuyết Sinh đem mục lục ảnh chụp vật phẩm loạn lật ra một trận, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, một cái dược đỉnh phiếm kim mang phong cách cổ xưa tiến nhập vào mắt của cậu, nhìn nhìn giới thiệu, Huyền Quy Đỉnh gia tăng 10% xác suất chế dược thành công. Vừa lúc Dược Vương Đỉnh của Tuyết Sinh vừa mới tiêu tùng, cái dược đỉnh này tuy rằng không tính là cực phẩm gì, nhưng xác suất 10% này cũng có chút đáng xem, làm cho Tuyết Sinh có điểm tâm động.

Ngồi ở bên cạnh Tuyết Sinh, Thiên Hồng đương nhiên lập tức phát hiện khát vọng của Tuyết Sinh, mỉm cười, quyết định mua xuống đưa cho Tuyết Sinh, nhưng thật không may, mới vừa cướp được một kiện khôi giáp tâm tình của Ngạo Thị Thiên Hạ cũng hảo xảo bất xảo nhìn lại đây, lập tức nói: “Tiểu Tuyết, cậu muốn cái này à, ta mua cho cậu!”

“Không cần.” Tuyết Sinh theo phản xạ cự tuyệt, nhưng đã không kịp rồi, sắc mặt Thiên Hồng đã trầm xuống, Tuyết Sinh ở trong lòng thầm kêu khổ, Hành Tây này, rất giỏi tìm phiền toái cho cậu.

Tuyết Sinh trộm kéo kéo một bên tay áo Thiên Hồng, cho hắn một cái mỉm cười ngọt ngào trấn an.

Đáng tiếc Ngạo Thị Thiên Hạ cũng không để cậu như nguyện.

“Xem ra vị nhân huynh này cũng coi trọng cái đỉnh này, nếu là đấu giá hội, kia tự nhiên là người ra giá cao thì lấy được,” Ngạo Thị Thiên Hạ ngạo nghễ nói, “xem kết quả đấu giá đi.”

Hiển nhiên hắn đối với tài lực của mình rất có lòng tin, dù sao hắn cũng là người đứng đầu một bang, mà Thiên Hồng chính là người cô độc, cao thấp cũng biết.

Thấy Ngạo Thị Thiên Hạ và Thiên Hồng lại lần nữa lan tràn áp suất thấp, Soái Vô Chỉ Cảnh vẫn luôn bàng quan le lưỡi, trộm nói: “Ai nha nha, giận đỏ cả mặt vì hồng nhan a!”
Bình Luận (0)
Comment