Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Chương 63

Cấp Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Ta Cấp Phong có tài đức gì, thế nhưng khiến cho ba ngoạn gia Yêu tộc duy nhất trong <> tụ tập cùng một chỗ.”

Quy Điệp dùng khóe mắt lườm hắn, miễn cưỡng nói; “Ta cũng không phải có tình cảm cao thượng vì dân trừ hại gì đâu, ngươi giết bao nhiêu người, tạo bao nhiêu ác nghiệt cùng ta một chút quan hệ cũng không có, nhưng mà, ngươi động vào bằng hữu của ta, ta đây khả sẽ không cho phép.”

Cấp Phong trong lòng nhất trầm, những lời này của Quy Điệp là muốn bỏ qua cùng hắn làm địch, tuy rằng trận pháp của bọn họ có thể tăng năng lực trên phạm vi lớn, nhưng ở cộng đồng công kích của ba cái ngoạn gia Yêu tộc, bọn họ chống đỡ sẽ không được bao lâu, dù sao cấp bậc chênh lệch cũng không ổn.

Hắn bất động thanh sắc ở trong kênh bang chỉ huy cho người mình chuẩn bị rút lui, đối với vài cái đơn thể Ma tộc có thực lực mạnh đáng sợ này, đánh bừa sẽ vô dụng, chỉ đành phải tránh đi những tổn thất không đáng có.

Khóe mắt Tiểu Điệp đảo qua thì đã biết tên kia đang có cái chủ ý gì, nhưng mà Yêu tộc liên minh bên này ít người, thương binh cũng không ít, nếu quả thật muốn đánh, tuy rằng ba người bọn hắn không thành vấn đề, nhưng mà những người bị thương kia sẽ không tốt thế, cho nên hiện giờ hắn cũng không có ý định theo chân bọn họ khai chiến.

Quy Điệp tay cầm cây sáo đưa đến bên môi, lại một trận âm hưởng thê lương vang lên, một sóng âm vô hình đánh về phía bên chân Cấp Phong, ngay cả một chút bụi đất của không có nổi lên, thế nhưng lại lưu lại trên mặt đất một cái hố sâu đường kính gần cả tấc, nếu đánh ở trên thân người, có thể đủ để xuyên qua thân xác.

Cấp Phong sắc mặt khẽ biến mấy lần, nhưng khí tức lại ổn định, cước bộ không có một chút di động.

Quy Điệp trong lòng âm thầm khen ngợi, Cấp Phong này nếu không phải tâm tính ngoan độc, nhưng thực ra là một người có thể kết bạn được, nhưng mà hiện tại...

Quy Điệp bĩu môi, nói: “Ta hôm nay vừa mới cùng bằng hữu gặp lại, không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mình, tha cho ngươi một cái mạng. Ngươi muốn cút liền biến, không cần lén lút, nhìn thấy đã phiền lòng.”

Lời nói không khách khí như vậy, Cấp Phong nhưng lại cũng nhịn xuống, chắp tay một cái, mang theo những người khác yên lặng ly khai.

Tuyết Sinh bọn họ cũng không ngăn cản, biết bây giờ không phải thời điểm bày tỏ bức xúc.

Nhìn theo nhóm người Thiên Đạo minh rời đi, tâm tình bọn họ lại càng lúc càng nặng nề, một cái địch nhân co được giãn được cùng một cái địch nhân tùy tiện làm liều nguy hiểm hơn rất nhiều.

Cuối cùng đem người chướng mắt đuổi đi, Quy Điệp cười tủm tỉm nói với Tuyết Sinh; “Ta đã trở về, các ngươi tại sao không có một chút vui mừng nào hết vậy, ta thực là thương tâm mà.”

Tuyết Sinh ha hả cười, liền chuẩn bị bổ nhào vào trên người hắn, ai dè có một người khác động tác còn nhanh hơn hắn...

“Ngươi đã trở lại.”

Vân Sinh chạy đến bổ mạnh tới ôm lấy Quy Điệp, vùi đầu vào cần cổ của hắn, thanh âm trở nên nghẹn ngào, hắn vẫn không thể quên đi tình cảnh khi Tiểu Điệp rời đi, những ngày chia cách, hắn rốt cuộc đã nếm được tư vị tưởng niệm.

Vốn là cảnh tượng hẳn là thực cảm động lòng người, ai ngờ Vân Sinh dùng sức quá mạnh, đụng mạnh vào Tiểu Điệp đem Tiểu Điệp từ trên lưng hổ ngã ra sau, bụi đất tung bay, hai người lăn thành một đoàn.

“Ngươi...”

Trên cái trán trơn bóng của Quy Điệp gân xanh nổi lên, hắn vốn đang quyết định cho Vân Sinh một cái cảm động, hiện tại...

“Đi chết đi!”

Trên người Quy Điệp toát ra một con cáo lam tử sắc thiêu đốt Vân Sinh phát ra từng làn khói nhẹ xèo xèo, giống như mùi thịt nướng.

“A! Đau quá...Ô ô ô, ta rất nhớ ngươi...Đau quá... Không bao giờ... cùng ngươi chia cách nữa...”

Vân Sinh phát huy tinh thần một... không... sợ khổ, hai không sợ chết, đến chết không buông tay, rốt cuộc đem lời mình muốn nói ra, nhưng mà thỉnh thoảng thanh âm kêu đau đem lời bày tỏ đánh động nhân tâm nhất thời biến thành hài kịch, kết quả này trực tiếp làm cho lửa giận của Quy Điệp bùng nổ, xem cường độ ngọn lửa trên người Vân Sinh là biết ngay.

“Vân Sinh cố lên, ca ca ủng hộ ngươi.”

Tuyết Sinh chỉ e thiên hạ không loạn, một bên hô to gọi nhỏ, một bên xuất ra trị liệu thuật phóng lên trên người Vân Sinh.

Được đến sự cổ vũ của Tuyết Sinh, Vân Sinh đè lại Quy Điệp dâng ra nụ hôn đầu tiên của mình, tuy nhiên hắn lại ngốc đến mức đem răng đánh lên môi Tiểu Điệp.

Quy Điệp kêu đau một tiếng, một cái tát đem Vân Sinh quét qua một bên, bật người lên, giơ tay cầm đồ vật trong tay muốn nện xuống, lại nhớ tới trong tay cầm là cây sáo, vội thu hồi lại, đưa tay sờ đến bên hông, rút ra một cái roi gai hướng xuống người Vân Sinh quất xuống. (ôi Tiểu Điệp đang chơi SM hở *chớp mắt* *long lanh*)

“Tiểu Điệp ta thực sự thích ngươi —-”

Tiếng lòng Vân Sinh.

“Ngươi đi chết đi!”

Tiểu Điệp rống giận

“Vân Sinh, Ca vĩnh viễn ủng hộ ngươi!”

Tuyết Sinh náo động...

Mặt trời chiều ngã về Tây, mùi khói thuốc súng vẫn chưa tan trên sườn núi dã lang biến thành kịch trường SM.

Trên đầu những người bàng quan đều treo đầy mồ hôi lạnh...
Bình Luận (0)
Comment