Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 71

Bán Thanh Minh đột nhiên bắt đầu hiểu được, Ninh Hòa vì cái gì chấp nhất không muốn tha thứ cho hắn, cũng là vì những chuyện hắn đã từng phải trải qua.

Hắn chưa bao giờ hỏi đến gia đình của Ninh Hòa, cũng là lần trước đến đây mới phát giác tình huống của hắn, cùng chính mình là không đồng dạng, nhưng cụ thể là cái dạng gì, hắn không thể nào biết được.

Mà hôm nay cũng nhờ Dương Hữu Ninh hắn liền hiểu được.

Cha mẹ ly dị, mẫu thân tái hôn, phụ thân chẳng quan tâm, Ninh Hòa là kiểu tự lực sinh trưởng. Đồng dạng với hắn đều là cha mẹ không ở bên người, nhưng hắn vẫn còn có thể gặp cha mẹ, thời điểm hắn quyết ý đến W thị, mẫu thân cũng vẫn ân cần gọi điện hỏi thăm hắn.

Còn Ninh Hòa, cũng là không có.

Song thân “ở” lại giống như “không ở”, thật sự đả kích người.

Hắn giờ nhớ lại lúc trước rời đi không cáo biệt, thật là có hối cũng không kịp.

Cùng nhau ngoạn suốt 2 năm cùng với mấy tháng gần đây, Ninh Hòa mới ngẫu nhiên nhắc đến vị biểu muội hay thích quấy rầy hắn, đối với Ninh Hòa có lẽ cũng là người tối thân cận đi, so ra vẫn hơn cha mẹ mặc kệ hắn cùng đệ đệ chỉ có cùng nửa huyết thống.

Xem bộ dạng Dương Hữu Ninh có vẻ rất thích vị ca ca này, nhưng ngược lại Ninh Hòa lại là bộ dáng chán ghét, đến ngay Bán Thanh Minh còn nhìn ra. Hắn hiểu được đối với Ninh Hòa, chán ghét một người chính là tình trạng: Không cần nói gì, không cần làm gì, bởi vì hắn căn bản là khinh thường.

Đối với Dương Hữu Ninh mà nói có lẽ không quá công bình, đứa nhỏ này thậm chí còn làm vẻ mặt ủy khuất, oán giận nói:“Mụ mụ luôn không chịu cho ta gặp ca ca.”

Không phải không cho gặp, mà là Chương Linh cũng cố kỵ cảm thụ củaNinh Hòa nên mới cố ý không cho bọn họ gặp mặt.

Ngoài cửa sổ vẫn là tiếng gió vù vù, Bán Thanh Minh rời khỏi phòng, nhượng Ninh Hòa một mình bình tĩnh lại, Ninh Hòa lại đột nhiên mở miệng nói: “Kỳ thật ta một chút cũng không khổ sở. Thiệt nhiều năm, đại khái ngay cả hai tay đều đếm không hết đi.”

Những lời này, như là nói cho Bán Thanh Minh nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe.Bán Thanh Minh ừ một tiếng đáp lại, phát hiệnthân hìnhNinh Hòa bỗng nhiên run run, sau đó, phát ra một chuỗi tiếng cườicuồng liệt, hắn hướng mạnh đầu đến phía tường, chính là ngoài ý liệu bị Bán Thanh Minh kéo lại. Trong lòng cảm xúc không được phát tiết, Ninh Hòa rõ ràng liền đấm thùm thụp lên ngực Bán Thanh Minh.

Bán Thanh Minh từ đầu đến cuối đều tùy ý để Ninh Hòa phát tiết.

Đánh một người đứng im không thú vị, Ninh Hòa sau dừng lại, đột nhiên thấy chóp mũi đau xót, rốt cục ngửa đầu khóc rống lên.

“Ngươi vì cái gì phải đi, ngươi vì cái gì lại bỏ lại ta……” Những lời ẩn giấu rất nhiều năm giờ phát tiết hết ra, cảm giác thật giống như……vết sẹo vốn chưa từng khép lại, đột nhiên một lần nữa bị vạch trần.

Những lời này Bán Thanh Minh cũng chỉ nghe được lần trước khi Ninh Hòa nắm lấy tay hắn, khóc lóc thảm thiết đến thê lương.

Hắn quả thực đã sai, đã làm sai… Hắn giờ cũng chỉ có thể vỗ vỗ phía sau lưng trấn an Ninh Hòa.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Lúc này đây Bán Thanh Minh như là đang khẩn cầu, Ninh Hòa rốt cục không có không nhìn hay là phản kháng, mà là gắt gao ôm hắn.

Sau khi tiêu hao thể lực, khóc lóc như mấy vai nữ chính, Ninh Hòa liền như vô lực, tùy ý để cho Bán Thanh Minh đỡ đến bên giường.

“……”

Sao lại thế này bọn họ cái gì cũng chưa làm mà như thế nào phải đi đến trên giường! Uy uy uy ta còn không có tha thứ ngươi a!Ngươi tưởng đối ta làm cái gì a! Ta nghĩ đến ngươi chính là cái người tử tế ai ngờ là một tên bại hoại! Ngươi đúng là mặt người dạ thú! TMD! Trước đây muội muội có dạy chiêu gì để đối phó với lang sói…

Ninh Hòa trong lòng lộn xộn suy nghĩ, nhưng Bán Thanh Minh thực tế cái gì cũng không có làm, chính là đem hắn nhét vào ổ chăn, sau đó, liền xong việc, trước khi ra khỏi cửa còn nói bên tai hắn: “Tống Thời, ngươi nên giảm giảm…”(Nguyệt: ec -_-)

“……”

Ninh Hòa lại là một trận không nói gì, mẹ kiếp giảm cái gì mà giảm, hắn cũng không phải tiểu cô nương, nặng một chút có làm sao!

Bất quá quên đi, Ninh Hòa hiện tại thật sự không có khí lực giận dữ, sau liền ở trong ổ chăn ấm áp mà say ngủ. Hắn có cảm giác như thật lâu thật lâu mới có cảm giác này, giống như 20 năm trước còn đang ở cùng cha mẹ, sau đó mọi chuyện đều cải biến.

Mở to mắt nhìn trần nhà, bụng phát ra tiếng kêu, xem di động phát hiện đã quá giờ ăn cơm, Bán Thanh Minh đủ ngoan, đây là kế hoạch vì hắn giảm béo hay sao.

Dù là lười cũng không thể chống lại nhu cầu sinh lý, Ninh Hòa miễn cưỡng đứng lên, mở cửa ra lại thấy Bán Thanh Minh còn đang cầm báo cũ lau dọn cửa thủy tinh. Bán Thanh Minh thấy Ninh Hòa đi ra liền kinh ngạc nói: “Sao hôm nay lại dậy nhanh như vậy?”

“……Ta nghĩ tối nay ngươi có thể đem nhà của ta biến thành hoàng cung đi.” Ân, đây là lời khen ngợi.

Phòng khách của Ninh Hòa bất quá chưa có từng tiếp đãi khách nhân, cho nên hắn vẫn là tùy tận. Giờ được Bán Thanh Minh lau chùi một phen, toàn bộ căn phòng liền trở nên sáng sủa.

Nhinh Hòa thấy Bán Thanh Minh quả nhiên rất được việc.

Đói bụng muốn chết, hai mắt sáng lấp lánh như sủng vật nhìn Bán Thanh Minh, hắn bĩu môi, chỉ vào phòng ăn: “Ngươi tự mình ăn đi.”

“Vậy còn ngươi?” Ninh Hòa hỏi.

Bán Thanh Minh vẫn tiếp tục công việc, nói: “Đã nếm qua.”

Bàn ăn cũng là ở đối diện với phòng khách, Ninh Hòa phát giác ánh nhìn của hắn luôn tự động dừng ở trên người Bán Thanh Minh, ngay cả tốc độ ăn cơm cũng chậm chạp. Hắn không cam lòng, liền cúi đầu, chuyên chú ăn cơm.

Bán Thanh Minh cũng rất nhanh xong việc, liền vui vẻ ngồi đối diện hắn.

Nhân sinh cũng quá khổ sở đi, ngươi ăn cơm, có người nhìn chằm chằm, Ninh Hòa để lại chiếc đũa, buồn bực nhìn người phía đối diện.

Bán Thanh Minh giống như vô sự hỏi lại: “Ăn no?”

Ăn no mới là lạ, Ninh Hòa mắt trợn trắng: “Ngươi thử xem lúc ăn cơm bị người nhìn chằm chằm, nuốt trôi mới là lạ, không ăn nữa.”

Bất quá Bán Thanh Minh cũng không phải vô duyên vô cớ an vị lại đây nhìn chằm chằm người ta. Nguyên bản là còn lo lắng Ninh Hòa tâm tình không tốt, dù sao vừa rồi khóc dữ dội như vậy, ngay cả Bán Thanh Minh còn bị dọa, hắn còn tưởng rằng Ninh Hòa còn muốn ưu thương trong chốc lát, ít nhất sẽ không nhanh như vậy liền theo bóng ma đi ra.

Nhưng sự thật là, Ninh Hòa đã khôi phục trạng thái cũ, thật giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Nhưng càng nhìn như bình tĩnh, mới càng làm cho người ta lo lắng.

“Đừng làm bộ không có việc gì, có cái gì mất hứng, nói ra sẽ tốt hơn, khóc ra cũng tốt.”

Ninh Hòa tiếp tục mắt trợn trắng: “Nhiều chuyện. Bất quá ta……” Ninh Hòa tạm dừng một chút, giật giật chiếc đũa, nói: “Thực không có việc gì.”

“Ta chỉ là…là thói quen mà thôi.”
Bình Luận (0)
Comment