Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc

Chương 17

Cô Phong Tàn Tuyết rút kiếm ra dẫn đầu mọi người vào trong động tối đen như mực.

Cửa động rất nhỏ nhưng càng đi vào trong thì nó giống như một tòa cung điện giấu dưới lòng đất. Quái xương khô càng lúc càng cao cấp khiến mọi người trong bang rất vất vả.

Cuối cùng, họ đến trước một cánh cửa đá, bên trong khe hở lọt ra ít ánh sáng chứng tỏ bên trong nhất định có gì đó.

“Tình Phong, đi xem thử!”

Tình Phong này trong Hoàng Thành là một trong những nhân vật chủ chốt. Nói hay thì là quân tiên phong, còn nói không hay thì là quân cảm tử, là người anh dũng hy sinh đầu tiên.

Tình Phong từ từ mở cánh cửa đá nặng nề kia ra, vừa mở ra thì liền trở nên ngây dại……

Mọi người thấy biểu cảm của Tình Phong như vậy cũng tò mò nhìn vào thì cũng ngây ra……

Bởi vì bên trong có một bộ xương khô màu đen đang ngồi trên một cái ghế nhỏ vắt chéo chân mà ngâm nga mấy bài hát dân gian.

Hắc Cốt Tinh đang mơ đến cảnh tượng sau khi mình ăn được cây nấm yêu, đột nhiên cửa đá mở ra, có người đi vào, sao lại thế này? Tại sao bọn thủ vệ bên ngoài lại không thông báo? Hơn nữa cửa động bị một tảng đá chặn lại, những kẻ này sao vào được?

Hai bên cùng nhau sửng sốt một lúc mới phản ứng, đồng loạt rút vũ khí tấn công đối phương. Nhất là Hắc Cốt Tinh, nó giận lắm, rất tức giận, dám ở thời khắc mấu chốt nó sắp sửa đạt thành giấc mộng mà xông tới đây, quả thực không thể tha thứ, nó vươn móng vuốt xông qua tấn công mọi người.

Bang chúng của Hoàng Thành thấy bộ xương khô màu đen kia xông tới chỗ mình thì không cần dùng não cũng biết bộ xương này chính là Hắc Cốt Tinh trong truyền thuyết. Quả nhiên là trên đời này cái gì cũng có, không biết từ khi nào lại có Hắc Cốt Tinh, hình như chỉ có Bạch Cốt Tinh thôi mà!

Mọi người giơ vũ khí nghênh đón, Hắc Cốt Tinh này xương rất cứng, tốc độ tấn công rất nhanh đã vậy còn mang theo thi độc, rất khó đánh. Cô Phong Tàn Tuyết cho mọi người hợp sức bào mòn máu của Hắc Cốt Tinh, hắn ở một bên bổ trợ, đồng thời nhìn thấy một đống thứ trên bàn.

Hắc Cốt Tinh vốn đang tập trung đánh nhau chợt thấy có người lại nhìn về phía bảo bối của nó bèn phát hỏa, mặc kệ mọi người xông thẳng về phía tên trộm dám mơ tưởng đến bảo bối.

Cô Phong Tàn Tuyết né được móng vuốt của Hắc Cốt Tinh, nhưng Hắc Cốt Tinh không dám thừa thắng xông lên mà đem móng vuốt hướng về một cây nấm màu hồng nhạt trên bàn. Có thể khiến cho Hắc Cốt Tinh lo lắng như vậy chứng tỏ thứ đó là đồ tốt!

Vì thế hắn không chút nghĩ ngợi, giơ kiếm chém thẳng vào móng vuốt của Hắc Cốt Tinh. Hắc Cốt Tinh vội vàng rụt tay về tránh được nhát kiếm sắc bén kia. Cô Phong Tàn Tuyết lập tức ra tay với cây nấm nhỏ trên bàn thu vào trong không gian trữ đồ của mình, kể cả đám cỏ linh chi hà thủ ô gì đó.

Hắc Cốt Tinh thấy giấc mơ của mình đã sụp đổ, nhất thời cảm thấy đau đớn phun ra một ngụm máu đen. Máu đen phun xuống đất bốc lên một làn khói màu đen, mặt đất cũng bị ăn mòn thành một cái hố to.

Nó cành cạch kêu lên hai tiếng, xương cốt vươn dài ra, nháy mắt liền lớn gấp đôi. Hắc Cốt Tinh liền tấn công Cô Phong Tàn Tuyết, hung hăng đánh qua, còn công kích của những người khác nó không buồn quan tâm.

Sau khi biến thân tốc độ của Hắc Cốt Tinh nhanh hơn rất nhiều, chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng đen quét qua. May mà phản xạ của Cô Phong Tàn Tuyết rất tốt, cho dù có bị đánh trúng cũng chỉ bị xây xước. Hắn không có thời gian để ý đến vết thương, tay vung kiếm lên chém vào xương cốt phát ra một tiếng kêu thanh thúy cùng tia lửa bắn ra.

Công kích của mọi người không hề có hiệu quả, tựa như đang gãi ngứa cho nó vậy. Mục tiêu của Hắc Cốt Tinh không thay đổi, thủy chung chỉ tấn công Cô Phong Tàn Tuyết, không hề có ý muốn bỏ qua cho hắn.

Tiếc là tất cả công kích của nó đều bị Cô Phong Tàn Tuyết chặn lại. Cô Phong Tàn Tuyết nhìn thủ hạ của mình, rất nhiều người đã bị thương, chất độc cũng khuếch tán rất mau. Cánh tay trái của hắn đã biến thành mau đen, cảm giác đau đớn và nặng trịch không nâng lên nổi. Cô Phong Tàn Tuyết ăn một viên thuốc giải độc nhưng không có tác dụng. (Giải độc đơn có thể giải được hầu hết các loại độc bình thường).

Thấy Hắc Cốt Tinh càng lúc càng hung mãnh, mọi người tử thương rất nhiều khiến hắn vô cùng sốt ruột. Hắn vận nội lực lên dùng hết sức chém vào cái móng vuốt đang quét tới. Có thể là chém đúng vào các đốt xương khớp nên “xoảng” một tiếng, toàn bộ cánh tay màu đen long ra khỏi khuỷu tay.

“Công kích vào các khớp xương của nó!” Mọi người phát hiện ra được nhược điểm của Hắc Cốt Tinh, liền không màng đến an nguy của bản thân mà phấn đấu quên mình chém  vào các khớp xương của Hắc Cốt Tinh.

Qua vài hiệp, cánh tay kia của Hắc Cốt Tinh cũng bị chém rụng, hai chân đã cụt, còn lại nửa bộ xương màu đen nằm trên đất giãy dụa, dùng ánh mắt oán hận nhìn những kẻ tấn công mình, hộc một ngụm máu độc ra rồi bị mọi người phân thây.

Kiểm kê xong chiến lợi phẩm, mọi người vội vàng về Hoàng Thành chữa thương, nếu như không sớm giải độc thì chất độc sẽ lan ra toàn thân.

Trong Hoàng Thành có một vị y sư giang hồ nổi tiếng – Làm Chết Người Không Đền Mạng, hắn nổi tiếng không chỉ vì y thuật của mình mà còn vì lòng theo đuổi cuồng nhiệt đối với y thuật.

Người này trong cuộc sống thực chính là một bác sĩ, việc làm yêu thích nhất chính là giải phẫu thi thể. Dấu hiệu nhận biết rõ ràng nhất chính là lúc nào cũng mặc áo trắng, cầm trong tay dao phẫu thuật, ngay cả khi ăn uống cũng là dùng dao phẫu thuật mà ăn.

Ai trong Hoàng Thành cũng không thể không sợ hãi người này, vì chỉ cần bị hắn dùng ánh mắt quỷ dị kia nhìn thì sẽ có cảm giác như mình không mặc quần áo vậy, cả người nổi hết da gà.

Nhưng lần này mọi người trúng độc không thể tự mình giải, đành phải đi tìm hắn. Mọi người vừa về thành thì Làm Chết Người Không Đền Mạng đã bị mời đến đại sảnh Hoàng Thành. Nhìn mọi người tứ chi đã biến thành màu đen, tỏa ra mùi hôi thối, ánh mắt hắn liền sáng lên.

Sờ vai một người trong đó, dùng sức nhéo, ánh sáng trong mắt càng đậm hơn. “Trúng độc nặng như vậy, cũng mất đi tri giác, chậc chậc, xem ra chỉ có thể cạo sạch hết chỗ thịt thối này. Yên tâm đi, mấy người sẽ không thấy đau đâu, ừ, thành chủ đại nhân qua đây trước đi!”

Thật ra hắn đã mơ ước đến thân thể hoàn mỹ của Cô Phong Tàn Tuyết lâu lắm rồi. Nhìn một cái, thân thể thật là đẹp, giải phẫu nhất định rất tuyệt.

“Còn cách nào khác không?” Cô Phong Tàn Tuyết đẩy cái kẻ đang nhìn mình đến chảy nước miếng ra.

“Có thì có, bất quá giá cao lắm đó!” Nhìn ánh mắt phẫn nộ của mọi người, Làm Chết Người Không Đền Mạng nhếch mép lộ ra hàm răng trắng tinh. “Được rồi, không cần phải cạo thịt đi, tôi sẽ cho mấy người thử thứ bùn tôi mới nghiên cứu ra, bất quá nhớ trả thêm tiền!”

Nói xong nhanh như chớp chạy ra ngoài rồi lại vọt trở về, trong tay cầm theo một chén cháo nóng màu đen. “Hàng mới ra lò đó, các người cứ từ từ thưởng thức.”

Hắn đắp thứ bùn màu đen đó lên người mọi người. Chẳng bao lâu, tứ chi vốn tê liệt đã có tri giác.

Phấn Mặc từ lúc đó vẫn bị nhốt trong túi đồ của Cô Phong Tàn Tuyết nhưng cậu vẫn có thể quan sát được những việc xảy ra bên ngoài, có thể nghe thấy họ đang nói gì. Cậu chỉ còn cách nằm đây hy vọng có ngày mình sẽ được thả ra.

Bùn kia quả nhiên là đồ tốt, vừa mới quét lên vết thương thì vết thâm đen đã mất, cảm giác tê liệt cũng không còn, màu da thịt trở lại bình thường.

“Vậy mấy thứ này cho anh hết!” Cô Phong Tàn Tuyết biết thứ bùn này rất quý nên khẳng khái giao ra tất cả dược liệu lấy được từ Bắc Sơn đưa cho Làm Chết Người Không Đền Mạng.

Làm Chết Người Không Đền Mạng không hổ danh là kẻ cuồng nhiệt với y thuật, ngay lập tức kiểm kê phần thưởng của mình. “Ừm, tốt quá, cỏ linh chi ngàn năm, nhân sâm nay cũng vậy, đã lớn thành hình người, ôi loại linh thảo này tôi tìm lâu lắm mà không có…Ơ? Đây là nấm siêu độc mà, sao lại còn dán một tờ giấy màu vàng lên?”

Nói xong tiện tay xé tấm bùa bắt yêu xuống, Phấn Mặc nắm lấy cơ hội thừa dịp Làm Chết Người Không Đền Mạng định nhét cậu vào túi thì lập tức bỏ chạy.

Phấn Mặc nhảy tưng tưng về phía cánh cửa sổ sáng ngời, giờ mà không chạy thì còn đợi tới khi nào. Cậu tuyệt đối không thể rơi vào tay Làm Chết Người Không Đền Mạng, nói không chừng hắn lại xuống tay với mình như cái bộ xương khô kia.

Hơn nữa Phấn Mặc biết lúc này mình không thể biến thânh, không thể để họ phát hiện ra mình là người chơi. Cậu từng hại chết Cô Phong Tàn Tuyết hai lần, nếu rơi vào tay của hắn tuyệt đối sẽ không sống nổi!

Mọi người đầu tiên là nhất tề ngây người rồi mới phản ứng, không biết ai hô lên, “Đóng cửa sổ!” Rầm, rầm hai tiếng, ngay khoảnh khắc Phấn Mặc sắp ra khỏi cửa sổ thì cửa tự động đóng lại.

Phấn Mặc quay đầu lại thì thấy mọi người hai mắt lóe sáng như sói mà nhìn mình, thật đáng sợ!

“Ngoan nào, cây nấm nhỏ, không phải sợ, đến đây với chị nào!” Người vừa nói là một cô gái mặc áo tìm, cô vươn hay tay ra với Phấn Mặc chờ cậu chui đầu vào lưới.

Phấn Mặc từng thấy khi cô đánh Hắc Cốt Tinh, cô vác một cây đại đao trên vai điên cuồng chém Hắc Cốt Tinh, vừa chém vừa hưng phấn kêu lên “Cái xương thật là cứng!” Một người khủng bố như vậy còn lâu cậu mới qua!

“Tử Y, đừng làm nấm nhỏ sợ!” Làm Chết Người Không Đền Mạng nói với Tử Y, sau đó nở một nụ cười mê người với Phấn Mặc. “Đến đây với anh nào, anh cho bé ăn kẹo.”

Thấy Làm Chết Người Không Đền Mạng lộ ra hàm răng trắng tinh, còn có cây dao giải phẫu sáng lấp lánh trong tay, Phấn Mặc lắc đầu, kiên quyết không qua.

Mọi người mở to hai mắt không dám chớp mà nhìn cây nấm nhỏ màu hồng nhạt. Một đôi mắt to màu hồng nhạt trong veo như nước phủ một lớp sương mù đứng trên bệ cửa đáng thương nhìn họ như đang chờ họ xông lên bắt. Óa, đáng yêu muốn chết, lừa bé này về làm thú cưng được thì thật là tuyệt!

Không ai nhịn nổi nữa mà đồng loạt vươn móng vuốt ra chộp lấy cây nấm nhỏ màu hồng nhạt trên bệ cửa, Phấn Mặc thấy mấy người này đều muốn bắt mình vội búng người nhảy lên, nhất thời không khống chế được phương hướng mà trực tiếp nhảy vào trong tay Cô Phong Tàn Tuyết.

Thấy Cô Phong Tàn Tuyết cong khóe môi lên, Phấn Mặc run rẩy, sao nhìn người này kiểu gì cũng thấy âm hiểm. Cậu vội vàng xoay người cố gắng giãy dụa, nhưng trong mắt mọi người lại là hình ảnh cây nấm nhỏ không ngừng tự xoay tròn.

Đám người vì bắt nấm nhỏ mà bổ nhào vào nhau nhìn thấy nấm nhỏ bị lão đại nhà mình tóm được vội vàng chạy qua xem. Làm Chết Người Không Đền Mạng  khoa tay múa chân uy hiếp lão đại, “Nó là của tôi!”

Cô Phong Tàn Tuyết lấy ra thêm một đống kỳ hoa dị thảo, Làm Chết Người Không Đền Mạng rất chân chó mà nhận lấy, thề sẽ không bao giờ cướp nấm nhỏ nữa, mang theo đống đồ không thèm quay đầu lại mà tiêu sái ra về.

Trong đại sảnh còn lại Cô Phong TànTuyết  và cây nấm màu hồng nhạt, những người khác quây thành vòng tròn háo hức nhìn cây nấm nhỏ trong tay lão đại nhà mình. Ai dui, nhìn đôi mắt to ngập nước kia thật là đáng thương. Dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của nấm nhỏ khơi dậy ý muốn bảo hộ mãnh liệt trong lòng mọi người. Ô ô, chỉ có điều kẻ hành hung lại là lão đại nhà mình……

Cô Phong Tàn Tuyết không quan tâm đến ánh mắt rực cháy của mọi người, nhìn cây nấm màu hồng nhạt trong tay, kết quả giám định là “Nấm siêu độc”, không thấy có gì đặc biệt. Hắn đặt tay lên bàn từng chút thả ra. Phấn Mặc chớp chớp mắt nhìn mọi người, không dám chạy trốn vì bàn tay to của Cô Phong Tàn Tuyết  Mặc dù thả ra nhưng rõ ràng đang trong tư thế tùy thời tóm cậu lại.

Thấy Phấn Mặc không có dấu hiệu chạy trốn, mọi người thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Cô Phong Tàn Tuyết cũng thả tay xuống, thế là Phấn Mặc chớp mắt liền búng người vọt đi.

“Ối, nó chạy nữa, mau bắt lại!”

“Mau mau mau, ở đâu rồi, bắt lại!”

……

Cái đại sảnh chết tiệt này phủ lớp thảm quá day, Phấn Mặc không xài được thuật Độn thổ, cuối cùng lại bị tóm.

Lần này Cô Phong Tàn Tuyết thông minh hơn, nhất quyết không thả tay ra.

“Lão đại lão đại, em cho anh đồ tốt này!” Tử Y thần bí lấy ra một sợ dây nhỏ màu đỏ. Ô ô, Phấn Mặc bị trói, đầu kia của dây bị cột vào ngón tay cảu Cô Phong Tàn Tuyết. Sau khi được cột vào hai người thì tơ hồng liền biến mất nhưng Phấn Mặc biết là tơ hồng không hề biến mất mà vẫn còn đang cột trên người mình!

Lúc này Cô Phong Tàn Tuyết mới thả Phấn Mặc. Phấn Mặc nhảy nhảy mấy cái, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi rất nhỏ, ô ô, ngày hôm nay thê thảm quá, sợi dây trói yêu chết tiệt!

Phấn Mặc hung tợn trừng mắt nhìn Cô Phong Tàn Tuyết. Người này đúng là rất xấu xa, nơi nào có hắn thì mình liền xui xẻo.

Vì thế hiện tại, Phấn Mặc đã thành cái đuôi nhỏ của Cô Phong Tàn Tuyết. Không thể rời xa Cô Phong Tàn Tuyết quá ba bước, mỗi ngày hối hả ngược xuôi theo hắn. Hắn đi đánh quái Phấn Mặc đi theo, hắn đi nghị sự Phấn Mặc đi nghe, hắn đi ăn cơm Phấn Mặc đi nhìn. Sau đó Phấn Mặc lười nhảy theo, đành phải ngồi trên vai Cô Phong Tàn Tuyết để cho hắn thích đi đâu thì mang mình đi. Phấn Mặc nằm úp sấp trên đầu vai của Cô Phong Tàn Tuyết. (Có không muốn nằm úp sấp cũng không được), cuối cùng một màn này liền trở thành kỳ quan số một quả Hoàng Thành.
Bình Luận (0)
Comment