Võng Du Chi Thúc Đẩy Jq

Chương 74

“Bây giờ là ngày 27, Đồ Tô Lưu có chuyện gì” Những năm trước Đoạn Lục Khí đều là vào ngày ba mươi hỏi mượn xe Đoạn Đồng.

Đoạn Lục Khí mượn xe là vì Đồ Tô Lưu, ngày giỗ một vị cố nhân Đồ Tô Lưu ngay vào ngày ba mươi mốt tháng tám, ngày cuối cùng tháng tám.

“Năm nay Đồ Tô phải chuẩn bị luận văn thi nghiên cứu, cho nên phải tới sớm.” Đoạn Lục Khí không hiểu vì sao Đoạn Đồng lại đi quan tâm chuyện của Đồ Tô Lưu.

Anh của hắn từ trước đến nay đều không hề quan tâm đến đám bạn xấu mà hắn kết giao.

“Đồ Tô Lưu muốn thi nghiên cứu” Thanh Tiêu tán dương tiến vào.

“Ừm! Huynh đệ của em vậy mà là thiên tài máy tính đó nha!” Đoạn Lục Khí đắc ý gật đầu.

Nếu không phải mấy năm trước gia cảnh Đồ Tô Lưu sa sút mà nói có lẽ Đoạn Lục Khí là bằng hữu duy nhất “Cao phú suất”.

Đoạn Đồng tiện tay ném chìa khóa xe mới vừa để trên tủ giày cho Đoạn Lục Khí, đổi dép lê, không đóng cửa lại.

Ánh mắt của Đoạn Đồng nhìn Đoạn Lục Khí rất rõ ràng, ý tứ chính là chìa khoá cho em, lập tức rời đi, sau khi đi đừng quên đóng cửa.

Nhưng Đồ Tô đã nói muốn tới ăn chực… Nội tâm Đoạn Lục Khí giơ ngón tay.

Một tuần trước phòng Đồ Tô Lưu mướn đến kỳ liền dọn đi ở ké phòng Đoạn Lục Khí.

Mặc dù Đoạn Đồng chia cho Đoạn Lục Khí một khoản tiền, nhưng do Đoạn Lục Khí nâng cấp máy tính, thay đổi và bố trí lại vài món trong nhà nên còn thừa không có bao nhiêu, ăn cơm cũng thành vấn đề.

Đáng tiếc Đoạn Đồng vĩnh viễn cũng không hiểu bi thương của Đoạn Lục Khí, thế cho nên bày ra một bộ “Em đi, cứ đi đi, đừng quên đóng cửa.”

Sau khi Đóng cửa, mới có thể tuỳ thích.

Đoạn Đồng cởi cà vạt xuống.

“Lục khí không ở lại ăn cơm tối à” Thanh Tiêu từ phòng bếp đi ra, nói: “Kêu Đồ Tô Lưu luôn”

Anh Tiêu, anh mới đúng là anh ruột của em!

Đoạn Lục Khí nhanh chóng thu hồi một bước mới vừa bước ra, gọi điện thoại cho Đồ Tô đang chờ dưới lầu, “Huynh đệ, anh của anh mời chúng ta tới nhà anh ấy ăn cơm.” Hoàn toàn không để ý sắc mặt Đoạn Đồng thoáng trầm xuống.

Ngày 28 tháng 8. Trước nghĩa địa

Đồ Tô Lưu đặt đóa hoa bách hợp ở trước mộ.

Nữ tử trong tấm hình trên mộ nở nụ cười thật tươi đẹp, cho dù trên tấm ảnh chỉ có hai màu trắng đen.

Trong mộ chôn vị hôn thê của Cẩm Tạc Hoan, chú của Đồ Tô Lưu, trước khi họ kết hôn một ngày cả nhà nhảy lầu tự sát, về sau, Cẩm Tạc Hoan cũng không biết tung tích, tựa như bốc hơi khỏi thế gian.

“Kỳ thực, chú của em là người rất tốt.” Đồ Tô Lưu lúc nói lời này, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào bầu trời.

Mỗi lần vừa đến nơi này, Đồ Tô Lưu tất nhiên sẽ nhắc tới chú Cẩm Tạc Hoan mà ba hoa chích choè khen, Đoạn Lục Khí tự nhiên là tập mãi thành quen, ở bên cạnh Đồ Tô Lưu hồi tưởng lại năm tháng tốt đẹp trước kia, cố gắng làm người lắng nghe tốt nhất.

“Chú ấy và anh Thanh Tiêu khá giống nhau.” Dường như là nghĩ tới điều gì, Đồ Tô Lưu tự mình nở nụ cười, “Đều yêu cười đều dễ tính đều rất biết làm cơm.”

Anh Tiêu có thể là cong đấy… Mà Tạc Hoan thúc yêu là em gái mềm mại… Trong tâm Đoạn Lục Khí lặng lẽ phản bác Đồ Tô Lưu.

“Anh của anh và anh Thanh Tiêu có phải là một đôi thật hay không” Đồ Tô Lưu đột nhiên đặt câu hỏi, khiến Đoạn Lục Khí không kịp chuẩn bị.

“Anh, anh cũng không rõ lắm…” Lời bàn trong trò chơi không thể là thực, Đoạn Đồng cực kỳ tốt với Thanh Tiêu cũng chỉ vì bọn họ là đàn anh cùng đàn em, còn tại sao Đoạn Đồng và Thanh Tiêu ở trong phòng bếp rửa chén mà đầu hai người thì dán chặt vào nhau… Hẳn là góc quan sát của hắn bị lệch! Đoạn Lục Khí an ủi mình như vậy.

Đồ Tô Lưu không tin lời Đoạn Lục Khí nói, lườm hắn một cái, hừ lạnh nói: “Vẫn không coi em là huynh đệ, ngay cả lời nói thật cũng không nói!”

“Anh thật sự không rõ lắm!” Đoạn Lục Khí giơ bốn ngón tay, “Anh xin thề!”

Thấy Đoạn Lục Khí nghiêm túc như vậy, Đồ Tô Lưu nhíu mày, hỏi: “Vậy chúng ta soi mói phát tiết anh của anh đi”

“Việc này có thể!”
Bình Luận (0)
Comment