Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Chương 49

"Ta kháo..." Hà Văn Niên trợn mắt thấp giọng thán một phen, người này, công phu biến sắc mặt có cần kinh đến thế không?

Bất quá-

"Vợ?" cơ mặt Hà Văn Niên có chút co giật "Ông gọi lão tam nhà này là cái gì?"

Gương mặt Tiếu Trác Hy vốn mếu máo sắp khóc ngay lập tức thay đổi "Cái, cái đó là tên trong game của tao!"

Biểu tình của Hà Văn Niên lại càng thêm hoảng sợ "Ân? Mày là vợ của tên này trong game? Mày không phải chơi acc nam sao?"

Tiếu Trác Hy chơi acc Tiêu Tiêu Vũ Hề cũng đã hơn một năm, người chung phòng ngủ đương nhiên cũng từng nhìn thấy cậu chơi qua khá nhiều lần.

"Cái gì mà vợ trong game chứ, tao nói là tên! Đầu óc mày cấu tạo kiểu gì vậy, nếu mày thích cũng có thể kêu!" Tiếu Trác Hy có chút khẩn trương, lại có chút nói năng lung tung.

"Tao muốn cũng có thể kêu? Kêu mày vợ a? Vậy..." Hà Văn Niên vốn đang muốn chọc ghẹo Tiếu Trác Hy vài câu, nhưng mắt liếc qua nhìn người bên cạnh, thấy ánh mắt lại biến trở nên nguy hiểm của anh ta, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Vưu Khinh Vũ nhìn thấy cậu ta thức thời im miệng lại, rất là vừa lòng thu hồi tầm mắt lại, bước lên nắm tay Tiếu Trác Hy, sau đó kéo cậu bước qua xe đậu cách đó không xa "Đi Tiếu Hy ca, quần áo để trên xe, theo tôi qua lấy."

Lần này người nào đó cũng rất biết điều không kêu vợ nữa, bất quá nhìn biểu tình của Hà Văn Niên trong thoáng chốc như càng thêm phấn khích, Tiếu Trác Hy vẫn là có cái xúc động muốn kiếm đâu đó xung quanh cục gạch đập vào đâu tên bên cạnh rồi bỏ chạy.

"A nè, lão tam... tao trở về trước nha, chờ mày ở ký túc xá đó!" Hà Văn Niên cầm một đống bao hành lý trong tay quơ quơ, có chút không dễ chịu mở miệng hỏi.

Tiếu Trác Hy còn chưa kịp đáp lời lại, Vưu Khinh Vũ đã nghiêng đầu nhìn lại, mỉm cười với Hà Văn Niên, bảo "Vậy làm phiền cậu, cảm ơn."

Một câu cảm ơn, đã dem quan hệ của con người ta vạch một đường thực rành mạch.

"Không cần không cần..." gặp tên âm dương quái khí như thế, Hà Văn Niên đã sớm có điểm chịu không nổi, một bên vội vã trả lời, một bên vung chân mà chuồn gấp.

Tiếu Trác Hy nhìn thân ảnh lão đại càng ngày càng nhỏ dần, khoảng cách như vầy bọn họ có nói gì chắc là cũng không nghe được, mới tức giận vung tay một phen hất tay Vưu Khinh Vũ ra "Uy! Lúc nãy ông gọi bậy bạ cái gì vậy, không thấy bên cạnh tui có người khác sao?"

Vưu Khinh Vũ sờ sờ cái mũi, rất là thành thật trả lời "Cái đó... tại chồng gọi quen miệng thôi, lần sau không như vậy nữa!"

Nói xong lời này, biểu tình của Vưu Khinh Vũ lại bắt đầu trở nên ai oán "Vợ a, không phải đã hẹn là chồng sang đưa vợ đi sao? Sao tự dưng lại một mình đi chứ? Đã vậy còn nói cùng bạn, là tên lúc nãy sao?

Vừa nghe Vưu Khinh Vũ nhắc chuyện này, Tiếu Trác Hy ngay lập tức im bặt.

Vốn dĩ cái cớ cùng bạn đi là giả, cho nên Tiếu Trác Hy bị hỏi như vậy, chỉ có thể ấp úng bịa ra một câu nói cho có lệ, bộ dáng hùng hồn hưng sư vấn tội mới nãy biến mất không còn sót chút nào.

Lại liên tưởng đến bản thân vì cái gì mới phải nói dối như vậy, liền 囧 đến mặt cũng không ngước dậy nổi, thanh âm cũng nhỏ hơn một cách bất thường "Còn... còn ông, tại sao đến nhanh như vậy? Mới vừa gọi điện thoại mà?"

Chuyến xe cuối cùng phải chuyển để đến trường học cách đây cũng mới nửa giờ hơn, chạy xe thì tính kiểu gì cũng phải hơn một giờ mới đến được...

Nghĩ đến đây, Tiếu Trác Hy nhất thời trừng to mắt "Ông... đừng nói là ông chạy vượt tốc độ nha?"

Vưu Khinh Vũ chớp chớp mắt nhìn cậu "Yên tâm a, chồng chạy trên đường mới vừa làm xong, vẫn chưa có gắn camera."

"Ông..." Tiếu Trác Hy nhất thời chán nản, cậu đâu có quan tâm tới chuyện này đâu "Ông chạy nhanh như vậy để làm gì? Đi đầu thai hay sao vậy?"

"Không phải..." Vưu Khinh Vũ một tay khoát lên xe, biểu tình có phần ủy khuất "Vội vàng đi gặp vợ chứ bộ, vài ngày không gặp nhau, vậy mà còn thất hẹn với chồng, làm chồng thương tâm quá đi!

Câu cuối cùng, vừa nói vừa bày ra một bộ thực khoa trương, dùng tay để lên ngực của mình, ngay cả Tiếu Trác Hy đang rối rắm, nhìn thấy vẫn là không nhịn được bật cười một tiếng.

"Cười rồi? Cười là tốt rồi." Vưu Khinh Vũ thả tay ra, cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu "Nếu cười rồi, vậy có thể nói cho chồng nghe rốt cuộc vì cái gì lại trốn tránh không?"

Vưu Khinh Vũ một lời vừa thốt, rất là thành công khiến nụ cười trên Tiếu Trác Hy chưa kịp thu hồi cứng đờ tại chỗ.

"Ông... ông nói bậy cái gì vậy? Tui mắc gì phải trốn ông!" Tiếu Trác Hy cúi đầu lướt qua người anh, bước lên xe mở cửa chui vào, balo đựng quần áo được đặt ngay chỗ ghế phụ lái, nhưng Tiếu Trác Hy cầm lấy balo rồi không vội vàng chui ra, mà ngược lại ngay cả chân cũng ngoan ngoãn kéo vào, ngồi ngay ngắn trên ghế phụ.

Vưu Khinh Vũ cũng đứng ở cửa xe bên này, trực tiếp khom người xuống thò đầu vào, thắt lại dây an toàn cho cậu.

Động tác này vốn thực sự rất là ái muội, mà Vưu Khinh Vũ, không biết là có phải cố ý hay không, lúc cúi đầu lại kề sát vào bên tay của cậu, khi thở loáng thoáng thổi ra khí làm cho Tiếu Trác Hy đỏ bừng cả mặt.

Mãi cho đến khi Vưu Khinh Vũ thắt xong lùi lại, rồi vòng qua cửa xe bên kia vào ghế lái ngồi xuống, đỏ ửng nơi mặt Tiếu Trác Hy vẫn chưa tan.

Vưu Khinh Vũ nhẹ nhàng gõ gõ tay lái, tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu cười "Vợ nha, vợ đỏ mặt cái gì ?"

Tiếu Trác Hy vội vàng đưa tay lên mặt chà chà "Cái gì mà đỏ chứ? Tui... tui đây là phơi nắng!"

Ờ thì, tuy rằng nghỉ hè đã muốn qua, nhưng sáng sớm chín giờ hơn, mặt trời vẫn là rất chói chang, phơi nắng đến đỏ cả người cũng là chuyện rất bình thường... mà ha.

Vưu Khinh Vũ gật đầu, thoạt nhìn giống như rất tin lời phản bác của cậu "Trong xe đang mở máy lạnh, ở trong xe một lát là hết ngay.

Vưu Khinh Vũ chưa nói lời này, Tiếu Trác Hy cũng không có cảm giác gì, nhưng câu này vừa nói ra, người nào đó nháy mắt liền cảm thấy hô hấp có chút nghẹn lại.

Một cái không gian nhỏ xíu như vậy, chỉ có hai người bọn họ, tuy rằng có thể nhìn thấy ở bên ngoài người người đi lại tới lui, nhưng mà... mặt kính cửa sổ màu đen bóng loáng giống như ngăn cách không gian bên trong xe và bên ngoài thành hai cái thế giới.

Tiếu Trác Hy vẫn mới chỉ là thoáng lờ mờ ý thức rằng bản thân có vẻ như thích người ngồi bên cạnh, bây giờ lại thêm điều này, khiến cậu cảm giác trong lòng có chút khó chịu, thực hận không thể ngay lập tức tông cửa xe chạy trốn.

Chính là, còn chưa kịp hành động như vậy, đã bị lời nói của người bên cạnh ngăn lại "Hôm nay tại sao ít lời như vậy? Rốt cuộc biết rụt rè trước mặt chồng rồi sao?"

Tiếu Trác Hy cũng đã quen cùng với người này ầm ĩ, lại nghe thấy bị nói như vậy, một cỗ lửa giận nhất thời bừng lên tới đỉnh đầu, theo bản năng chống đối liền cự lại "Rụt rè ngươi cái..." nói được một nửa, liền nghiêng đầu qua nhìn biểu tình mỉm cười của Vưu Khinh Vũ.

Chỉ liền một cái đối diện như vậy, khiến cậu nháy mắt cứng đờ, ngay cả biểu tình cũng trở nên có chút không tự nhiên, nửa câu nói sau nói ra thoạt nghe giống như cái máy hát thiếu điện "...cái đầu của ông a..."

"Phụt... vợ a, vợ vẫn là hung dữ mới đáng yêu, yếu thế như vậy, không giống vợ chút nào a." con cá mực nào đó đúng là không có phong tình chút nào, lúc này cư nhiên lại xì cười một tiếng.

Tiếu Trác Hy nhất thời thần tình hắc tuyến, xấu hổ quẫn bách mới vừa dâng lên lúc nãy cũng bị hậm hực ngăn chặn lại "Yếu cái đầu của ngươi, lão tử lười để ý ngươi!"

Tiếu Trác Hy quả nhiên hung dữ trở lại như người nào đó mong muốn, bắt đầu ầm ĩ lên, sau khi nói xong liền cúi đầu tháo dây an toàn ra, khí thế quyết liệt giống như dứt khoát quyết tâm cách xa người nào đó ra, không thèm gặp mặt lại nữa.

Vưu Khinh Vũ còn chưa kịp đưa tay ngăn cản lại, đã chợt nghe thấy một trận hít hà của Tiếu Trác Hy, bèn cúi đầu nhìn xuống tay cậu, phát hiện cánh tay mang thương tích vẫn bị cậu giấu nhẹm bên người lúc này, vết thương có vẻ như còn tệ hơn so với cái hôm cả hai tách ra.

"Không phải bảo vết thương đã gần khỏi rồi sao? Tại sao vẫn là như vậy? Vưu Khinh Vũ nghiêng người qua, cẩn thận cầm lấy tay cậu nâng lên nhìn.

Nhưng Tiếu Trác Hy rất nhanh chóng rụt tay về "Hôm nay ở trên xe bị chen chúc... không sao, không có thấy đau."

Rõ ràng lại là nói dối.

Vưu Khinh Vũ không nhịn được nhíu mày "Làm thế nào mà không đau được chứ? Thuốc chồng có mang theo, trước hết bôi cái đi, bộ vợ không tự mình bôi thuốc sao?"

Thuốc bôi trị phỏng vốn là có màu vàng nhàn nhạt, nhưng da thịt trên tay Tiếu Trác Hy lại sạch sẽ, quả thực không có dấu vết là đã được bôi thuốc.

Tiếu Trác Hy vẫn còn mạnh miệng "Không cần, thật sự không có đau..."

Bất quá, lần này Vưu Khinh Vũ hoàn toàn mặc kệ lời nói của cậu, ngay lập tức mở cửa bước ra ngoài, một lát sau trở về mang theo một chai nước suối Nông Phu Sơn Tuyền, có vẻ như mới mua, bước đến liền mở cửa xe bên chỗ Tiếu Trác Hy ngồi, cẩn thận cầm lấy tay cậu, dùng nước suối đổ lên trên.

Bởi vì cái bọt nước kia mới nãy bị chen chúc mà bể ra, miệng vết thương vẫn còn lộ ra ngoài, cho nên dù Vưu Khinh Vũ đã hết sức nhẹ nhàng mà tưới nước rửa sạch, Tiếu Trác Hy vẫn là đau dến nhịn không được rút tay về.

"Còn bảo không đau, nếu như chồng không nhìn thấy, không lẽ vợ định cứ như vậy mặc nó rữa đi sao?" Vưu Khinh Vũ cũng nhịn không được có chút trách cứ trong lời nói.

Tiếu Trác Hy cắn răng nhịn đau, cũng không dư hơi cùng anh cãi cọ, để mặc anh lấy balo mình đang ôm trong lòng, lôi ra thuốc bôi.

"Ngoan, chịu đựng một chút, rất nhanh liền xong?" Vưu Khinh Vũ đối với Tiếu Trác Hy giống hệ như hồi còn ở nhà anh, bôi dược thôi mà nói với cậu cứ như đang dỗ dành em bé vậy, khẩu khí mềm đến tận xương.

Nhưng Tiếu Trác Hy lại không giống với bộ dạng động chút là xù lông lên như hồi đó nữa, nghe được những lời này, trong lòng nhịn không được run lên từng trận.

Quả nhiên, thích đối phương rồi, ngay cả cá tính của bản thân cũng trong lúc bất tri bất giác thay đổi luôn sao?

Để tiện bôi thuốc cho cậu, nên Vưu Khinh Vũ khom lưng rất thấp, Tiếu Trác Hy nhìn anh cẩn thận đến mức ngay cả đầu cũng thực sự thực sự bất động, bỗng hiên cảm giác sống mũi có chút cay cay, hốc mắt cũng hơi hơi nóng lên, liền nhanh nhanh chớp chớp mắt vài cái, chớp cho nước mắt chạy ngược trở lại.

Tuy rằng người này đối với cậu ôn nhu đến có chút kỳ quái, nhưng chắc chắn là bất đồng với tâm tưởng của mình...

Cái loại cảm tình đó của bản thân, tuyệt đối không thể nói cho người này biết, ngay cả chính mình còn cảm thấy khó mà tiếp thụ được loại tình cảm đó, càng đừng nói là người này...

Mặc kệ là dù hắn có biết, cảm thấy đồng tình với mình hay khinh thường mình, đều là cảnh tượng mình không muốn thấy.

Chẳng thà cứ mặc nó thối rữa trong lòng đi...

Tiếu Trác Hy nghĩ đến đây, nhịn không được thở dài một tiếng, nhưng vừa mới thở được một nửa, đã bị cơn đau rát trên tay truyền đến chặn ngang họng, ngay lập tức biến thành hít hà.

"Đau lắm hả? Không sao, không sao cả, sẽ tốt lên ngay thôi..." Vưu Khinh Vũ cúi đầu thổi thổi vài cái lên vết thương trên tay Tiếu Trác Hy, sau đó mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy gươngmặt của cậu liền lập tức nhăn chặt mày lại "Tại sao mắt đều đỏ lên thế kia? Thật sự rất đau sao?"

Tiếu Trác Hy lắc đầu, rút tay mình trở về, lại cúi đầu cố gắng mở dây an toàn ra.

"Ai ai, để chồng để chồng, vợ muốn chồng đau lòng chết sao?" Vưu Khinh Vũ bước đến gần tháo dây an toàn ra cho cậu "Làm sao thế? Muốn xuống xe sao?"

Tiếu Trác Hy không trả lời, chỉ lo chui ra khỏi xe, cúi đầu đưa tay cầm lấy balo, tay trái xiết chặt lấy quai balo, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch "Vưu Khinh Vũ."

"Ân?"

"Ông đi đi, sau này đừng đến nữa, tui ghét ông, không muốn gặp lại ông nữa, bái bai!" Tiếu Trác Hy vội vàng nói một hơi, dứt lời liền ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Vưu Khinh Vũ một cái, xoay người chạy như bay hướng về ký túc xá.

Hốc mắt mới nãy bị Vưu Khinh Vũ hỏi, tựa như cũng đỏ hơn rất nhiều...
Bình Luận (0)
Comment