Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 17.2

Tại Trung lấy điện thoại ra xem, trời đã nhanh đến gần sáng… mong là 6 giờ ngày mai còn thức dậy nổi…

Khoan?! Đợi đã!!

Hình như tổng tài đã đạp mình xuống lầu 8 rồi nha!!! Chính là cũng không cần mỗi ngày đều phải sợ hãi lo lắng dậy sớm nữa!!!

Hạnh phúc tới quá đột ngột a a a a!!!

Vì vậy Tại Trung vui buồn lẫn lộn chạy về nhà ôm lấy máy tính bàn hôn mấy cái, kích động nhấn mở nguồn.

Ha ha ha trò chơi thân mến, ta Trung Nguyên Nhất Điểm Kim đã trở lại!

Thế nhưng nhiệt huyết trong lòng sôi trào không tới hai giây, Tại Trung liền nhớ lại một chuyện làm cho cậu hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu…

Hôn sự của mình và nữ thần… dường như… mình đã cho cô ấy leo cây…

OH NO! Thống khổ tới quá đột ngột a a a a!!!

Do dự thật lâu, Tại Trung quyết định dạo qua diễn đàn trước một vòng, trước xem sự tình có quá ầm ĩ hay không… nếu không quá ầm ĩ liền login. Nếu quá ầm ĩ… vậy thì qua hôm sau hẵng login, dù sao tiêm thuốc trợ tim rất trọng yếu a!

Mở ra diễn đàn, trang đầu là một topic được gắn thêm chữ “HOT” “CHÚ Ý” đỏ rực…

“HOT” “CHÚ Ý” Cửu Châu Chí: Anh hùng hảo hán trong thiên hạ đồng lòng đuổi giết Vùng Trung Nguyên Nhất Điểm Kim!!!

Người phát loa là… Ách, cũng là kẻ có máu mặt trong trò chơi.

Có phải không vậy, ngay cả cao thủ cấp cao cũng kinh động, sức ảnh hưởng của nữ thần thực lợi hại như vậy sao… như vậy, chính mình ngay cả dũng khí mở topic cũng không có…

Tại Trung yên lặng xoa xoa đầu, những chuyện phát sinh mấy ngày nay thật sự quá đột ngột, bây giờ trong game cũng không có người nào giúp mình đi giải thích —— nhìn hai hàng chữ kia cậu cảm thấy sẽ còn chạm vào trò chơi được nữa sao?

Tiếp tục như vậy, hiểu lầm giữa mình và nữ thần nhất định sẽ càng ngày càng lớn… nói không chừng… nữ thần trong cơn tức giận đã rời khỏi gia tộc!

Lại nói, nữ thần cũng là một cô gái, đối mặt với kết hôn ngày đó bị mình cho leo cây, thể diện khẳng định cũng bị mình thương tổn…

Cô ấy có khóc hay không đây? Aiz thật là không yên tâm…

Trong lòng Tại Trung bứt rứt lo nghĩ không yên, nhưng nghĩ tới chiến thư đỏ rực muốn truy cùng đuổi tận kia, cậu cũng chưa có dũng khí đăng nhập vào trò chơi…

Ai, thật là càng ngày càng chán ghét bản thân mình! Không làm việc gì ra hồn còn chưa nói, tính tình lại rụt rè sợ hãi như vậy, một chút cũng không giống một người đàn ông!

Suy ngẫm lại những lời tổng tài đã nói với mình trước đó, mình làm sao đạt tới mị lực được người ưu tú như vậy coi trọng… rõ ràng thật rất không xong sao! Thật là các người đều mù hết à?

Lại suy nghĩ một chút đến lời nữ thần nói lúc cầu hôn ngày đó… ai, bây giờ đều là ngọt ngào cùng thống khổ. Nhưng vẫn là yên lặng vì nữ thần mặc niệm, mắt nhìn người của nàng cũng không tốt…

Tại Trung cứ như vậy trong lòng dằn vặt chìm vào giấc ngủ.

Hơn một tháng dậy sớm làm cho Tại Trung đúng 6 giờ một phút liền đột nhiên thức dậy, mà trước đó một giây, chính mình đang ở trong mộng bị tổng tài áp ở trên tường cường hôn…

Tại Trung nghĩ lại mà rùng mình, cảm thấy giấc mơ này thật sự rất quỷ dị. Tuy rằng tối hôm qua nụ hôn đầu tiên cậu cất giữ 26 năm qua cứ như vậy bị… ách… bị cướp đi…  Nhưng tại sao chuyện rõ ràng vô cùng thương tâm trong giấc mơ đó lại trở nên kiều diễm đến thế… nơi nơi đều là một màu hồng phấn, thiếu chút nữa thật sự tạo nên… có thể nói là không khí yêu thương… cái này chẳng phải là một giấc mộng rất kinh khủng hay sao?

Tại Trung trong lòng buồn phiền đến cực điểm, thấy thời gian vẫn còn sớm, nhưng lại không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là mò dậy rửa mặt thuận tiện nhắn cho cho Tuấn Tú một tin nhắn, sau đó liền dọn dẹp một chút rồi đến công ty.

Cậu cũng không biết mình vì sao mình lại đi sớm như vậy, có thể chỉ là thói quen, dù sao từ một cái thói quen chuyển thành một thói quen tốt như vậy cũng không phải là dễ.

Mua đồ ăn sáng cho đến công ty cũng nhanh đến bảy giờ, đại sảnh công ty như thường lệ mở cửa, Tại Trung chào hỏi chú bảo vệ rồi bước vào thang máy, nhưng khi nhìn một dãy số trong thang máy, Tại Trung lại có một khắc thất thần, suy nghĩ một chút vẫn là nhấn lầu 8.

Thang máy chậm rãi đi lên, Tại Trung nhìn số tầng lầu không ngừng thay đổi lẩm nhẩm đếm, trong lòng ngũ vị trần tạp, đến lầu 8, cửa thang máy mở ra cậu lại chần chừ.

Nếu còn sớm như vậy, hay là mình đến lầu 16 một chuyến đi… huống gì bây giờ trong công ty cũng không có người khác, giúp tổng tài quét dọn một lần cũng không quá đáng. Anh ấy đối với mình tốt như vậy, đối với việc anh ấy thích mình cũng không thể đáp lại, làm chút chuyện trong khả năng cho phép hẳn là cũng nên.

Hạ quyết tâm, Kim Tại Trung lập tức đóng lại cửa thang máy nhấn đến lầu 16.

Đã hai ngày không bước vào văn phòng tổng tài, Tại Trung trở lại có chút thẫn thờ, thế nào lại có cảm giác dường như đã rời đi rất lâu. Có lẽ là bởi vì đã phát sinh quá nhiều chuyện.

Tại Trung nhìn bàn làm việc vốn thuộc về mình, chỉ có một chiếc máy vi tính trơ trọi đặt trên đó, những thứ khác đã đem xuống lầu dưới, trong lòng lại nổi lên một trận phiền muộn.

Trở về chỗ cũ sau hơn một tháng công tác, Tại Trung một lần nữa lấy lại tinh thần, cầm khăn lau tỉ mỉ lau bàn làm việc của Trịnh Duẫn Hạo, tủ sách, còn đem hai chậu cây xanh cạnh cửa sổ kéo ra, cuối cùng lại đến phòng trà kiểm tra xem lượng cà phê có còn hay không.

Từ khi tới công ty Trịnh Duẫn Hạo vẫn chỉ uống cà phê do Tại Trung pha, mặc dù lúc mới bắt đầu tay nghề của Tại Trung không tốt lắm, nhưng qua thời gian dài như vậy, hai người cũng tự điều chỉnh phối hợp lẫn nhau, không chỉ có Tại Trung tay nghề tốt hơn nhiều, khẩu vị của Trịnh Duẫn Hạo cũng có thay đổi rất nhỏ, thậm chí có thể nói là đã quen với hương vị cà phê do Tại Trung pha.

Nghĩ tới từ nay về sau không thể pha cà phê cho tổng tài được nữa, Tại Trung trong lòng có tia mất mác. Âm thầm cười nhạo mình một phen, Tại Trung cảm giác mình quả nhiên là rất thiếu ngược a.

Trở lại phòng làm việc của tổng tài, Tại Trung nhìn phần ăn sáng mới mua trong tay mình, thật là cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, cứ như vậy đặt ở trên bàn làm việc của Trịnh Duẫn Hạo. Trước kia Trịnh Duẫn Hạo buổi sáng đều là trực tiếp tới công ty, nhiều lần cũng không mua bữa sáng, cử mình đi ra ngoài mua, hiện tại nếu hắn lại quên nữa… mình cũng không có cơ hội… mua giúp hắn nữa, kia đơn giản coi như là giúp hắn mua lần cuối cùng nữa thôi, sau này lầu trên lầu dưới khoảng cách tận 8 tầng lầu, trừ phi là tình huống đặc biệt, ngoài ra cũng sẽ không thấy mặt nhau, cậu vẫn là không thích ứng được.

Tại Trung cảm giác bản thân mình thật là càng ngày càng đa cảm, tại sao trước kia đều không có phát hiện ra chính mình lại quan tâm đến tổng tài như vậy chứ?

Có lẽ chính mình thật sự là cô đơn quá lâu, cùng tổng tài chung sống lâu như vậy, cũng coi hắn như bạn bè.

Một người giúp mình rất nhiều, thậm chí còn thích mình mà chính mình cũng không nghĩ sẽ hồi đáp lại còn xem người ta như bạn bè…
Bình Luận (0)
Comment