Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 20.2

Liếc nhìn vỏ hộp cà phê đã trống rỗng, Kim Tại Trung nghĩ nếu trở về giúp tổng tài thì việc đầu tiên cậu sẽ làm đó đi mua cà phê bột, dù sao cũng là công ty chi trả, chúng ta mượn hoa hiến phật để bày tỏ lòng thành vậy.

Ở phòng trà sờ đông sờ tây, Kim Tại Trung chờ đến độ muốn mốc meo, tổng tài cũng chưa gọi đến mình, liên tục nhìn ra chân chính đối mặt với cậu cũng chỉ có trợ lý lúc cậu ta đến pha cà phê giúp tổng tài, Kim Tại Trung vẫn tiếp cận cậu ta hỏi han vài ba câu.

“Tổng tài hiện tại bề bộn nhiều việc lắm sao?”

Lưu trợ lý một bên cho cà phê bột vào ly, một bên thản nhiên trả lời: “Thường thường.”

Thường thường? Cái loại đáp án ba phải này muốn nghĩ thế nào cũng được thực sự là làm cho người ta nghe xong còn khó chịu hơn.

“Vậy… vậy tổng tài đến khi nào mới có chút thời gian rảnh rỗi?” Kim Tại Trung tiếp tục nói bóng nói gió.

Lưu trợ lý mặt không biểu tình nhìn Kim Tại Trung nói: “Phiền cậu tránh ra một chút, tôi cần lấy nước sôi.”

“A...” Kim Tại Trung dịch sang bên cạnh, không được tự nhiên nhìn thủ pháp pha cà phê của cậu ta nói, “Nước hơi nhiều a... Tổng tài thích uống đậm một chút...”

Lưu trợ lý cầm cái muỗng bạc khuấy đều tách cà phê, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Khẩu vị con người sẽ thay đổi.” Nói xong liền ra khỏi phòng trà, thong thả bước vào văn phòng tổng tài.

Kim Tại Trung thiếu chút nữa bị câu nói cuối cùng của hắn làm cho nghẹn chết, trong lòng một mạch chửi thầm: Cut, giỏi lắm a! Chỉ là cùng tổng tài đi ra ngoài chạy mấy bữa tiệc ký kết vài cái hợp đồng thì coi như chính mình là giỏi giang lắm à? Nói cho ngươi biết tiểu gia ta cũng rất có khả năng đó! Tôi đây còn biết viết code đó cậu có biết sao?! Biết sao?! Cậu thì có trò gì!

Kim Tại Trung trong lòng khó chịu đặt mông ngồi trên bàn thủy tinh, lại không nghĩ cái bàn này lại thiếu mất một góc, cậu đặt mông xuống trực tiếp làm cho một đoạn chỗ hổng kia hoàn toàn bị nứt ra, “Rắc” “Rầm” hai tiếng, Kim Tại Trung mất thăng bằng, trực tiếp theo vết nứt thủy tinh ngã trên mặt đất.

Kim Tại Trung không nghĩ tới chính mình còn có thể xui xẻo như vậy, theo bản năng liền đưa tay ra đỡ, lại không nghĩ rằng dưới đất đầy mảnh vỡ thủy tinh hầu như đâm hết vào tay, đau đến tận xương tủy làm cho Kim Tại Trung phải kêu lên.

“A! Ai u!” Thất tha thất thểu từ dưới đất bò dậy, Kim Tại Trung đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn trên tay hai vết thương dài tầm 4cm như họa cùng với mơ mơ hồ hồ vô số kể các miệng vết thương nhỏ, Kim Tại Trung quả thực khóc không ra nước mắt.

Cũng may thủy tinh này cũng không có sắc bén, chỉ là quá đột ngột đâm vào tay, áp lực quá lớn có mấy khối liền trực tiếp đâm vào.

Hạ Vân ở cách phòng trà không xa nghe thấy tiếng động trước tiên, có chút nghi hoặc đi đến, lập tức đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho chết khiếp, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

“Cậu, cậu... đều là máu!! Tôi đi gọi điện thoại, số cứu hộ là bao nhiêu? 112? Không đúng hay không... 114? Không đúng... A là 119!” Cô nàng Hạ Vân nói năng lộn xộn tay cầm cũng có vẻ không vững.

Kim Tại Trung thấy vẻ khẩn trương của cô khiến cậu có chút áy náy, lập tức lên tiếng ngăn cản: “Không sao, cô đừng gọi... A!” Một cơn đau truyền đến, Kim Tại Trung đè lại bàn tay nói, “Cô có thể giúp tôi tìm băng gạc không... còn có cái nhíp...” Còn chưa nói hết câu đã thấy bên kia cửa phòng tổng tài cũng mở ra, gương mặt Trịnh Duẫn Hạo cứ như vậy xuất hiện, đi sau còn có người vừa nãy ở trong này không thèm nhìn đến Kim Tại Trung, Lưu trợ lý.

Trịnh Duẫn Hạo bước nhanh tới, nhìn đến Kim Tại Trung một tay đầy máu, sắc mặt thoáng cái trở nên rất khó coi: “Tại sao lại như vậy?!”

Kim Tại Trung vừa định mở miệng giải thích liền thấy Trịnh Duẫn Hạo đã đi tới bắt lấy cổ tay cậu, một bộ dạng chớ có động vào, làm cho Kim Tại Trung có chút kinh hãi.

“Còn thất thần ở đấy làm gì? Mau đi gọi cứu hộ!” Tổng tài nghiêm nghị nhanh chóng chỉ đạo mệnh lệnh, tiếp theo lại nhìn về phía Lưu trợ lý vẫn đang ngây người, “Còn không đi lấy hộp cứu thương! Định đứng đó nhìn đến lúc tay cậu ta tàn phế à?!”

... Thật ra còn chưa nghiêm trọng đến nỗi như vậy a tổng tài!

Hai người kia lập tức lấy lại tinh thần, người thì đi gọi điện thoại, người thì đi lấy hộp cứu thương.

Trịnh Duẫn Hạo sắc mặt ngưng trọng cúi nhìn bàn tay Kim Tại Trung nói: “Cậu thật đúng là gây phiền toái cho tôi.”

Kim Tại Trung lời nói đến miệng đành nghẹn lại, vì cái gì ngữ khí trách cứ như thế cũng có thể làm cho chính mình thấy một tia cảm động.

Thấy Kim Tại Trung không nói lời nào, Trịnh Duẫn Hạo giương mắt nhìn về phía cậu, hỏi: “Có đau không?”

Kim Tại Trung há miệng thở dốc nói: “Còn, hơi đau...”

Trịnh Duẫn Hạo bị những lời này của cậu làm cho bật cười, lại nhìn về phía bên cạnh một nửa chiếc bàn bị bể nát, chau mày.

“Tổng tài, tìm được hộp cứu thương rồi!” Lưu trợ lý chạy vội tới vài bước, nhanh tay lẹ mắt mở hộp.

Trịnh Duẫn Hạo ý vị thâm trường liếc qua Lưu trợ lý một cái, sau đó lấy ra miếng băng vải cầm máu nói: “Tôi nhớ rõ hôm trước đã nói qua với cậu đem này cái bàn đổi đi? Vì sao vẫn còn ở đây?”

Lưu trợ lý sửng sốt, mắt nhìn chiếc bàn thủy tinh vô cùng thê thảm, lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước tổng tài đã phân phó, lập tức lắp bắp nói: “Tôi, tôi... quên mất... Thực xin lỗi...”

“Việc nhỏ nhặt như thế cũng làm không xong, cậu cảm thấy tôi có cần thiết giữ cậu lại?” Trịnh Duẫn Hạo một bên cầm tâm bông tẩm cồn khử trùng cho bàn tay Kim Tại Trung, một bên vẫn nghiêm khắc giáo huấn cấp dưới.

Không khí lập tức khẩn trương hẳn lên, không chỉ có Lưu trợ lý bị yêu cầu bị sa thải, ngay cả Kim Tại Trung cũng ngừng lại hô hấp.

Chính là quên đổi cái bàn mà thôi, tổng tài ngài không cần thiết phải không độ lượng như vậy đi?

Băng bó còn chưa được 2 giây, Kim Tại Trung đã bị cồn làm cho rát đến nỗi liên tục hít hà, thiếu chút nữa liền đem nước muối sinh lý từ trong mắt bài trừ ra.

“Đau lắm sao?” Trịnh Duẫn Hạo ngập ngừng, dừng lại động tác hỏi Kim Tại Trung.

Kim Tại Trung mở to đôi mắt ngập nước nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, làm ra bộ dạng đau đớn đến tháng thương.

“Vậy băng lại một chút trước, chờ xe cứu thương đến họ sẽ xử lý tốt.” Trịnh Duẫn Hạo buông cồn, cầm lấy băng gạc không quá thành thạo băng bàn tay Kim Tại Trung lại, sau đó thật cẩn thận đỡ lấy tay cậu đi tới cửa thang máy.

Kim Tại Trung nhìn thấy tay được Trịnh Duẫn Hạo bảo hộ cẩn thận đến vậy, bỗng nhiên có chút xúc động, hóa ra, cảm giác được người bảo hộ trân quý như vậy, thật sự tốt lắm... rất tốt...

Tới dưới lầu bị những người ở đại sảnh nhìn một hồi lâu, xe cứu thương rốt cục cũng từ từ chạy tới, Kim Tại Trung thấy nhân viên y tế kéo giường cấp cứu tiến vào, trong long liền thở phào nhẹ nhõm.

“Ai ai, người nào là bị thủy tinh đâm gãy tay? Nhanh, cửa ải cuối năm thật đúng là chuyện hung tàn gì cũng có a!” Một nữ bác sĩ to béo vừa đi tới vừa lớn tiếng hô hào.

Kim Tại Trung sắc mặt cứng đờ: FML (aka F*ck My Life), Hạ Vân cô nương cô gọi cáo cứu hộ kiểu gì vậy?!

Hạ Vân vô tội: Không nói nghiêm trọng như vậy bọn họ không chịu đến a!! ╭(╯^╰)╮

Mà đồng dạng sắc mặt vô cùng kém cỏi kia chính là Trịnh Duẫn Hạo: Đây không phải là bà bác sĩ lúc trước chứ?! Như thế nào đến chỗ nào cũng có mặt bà ta?!

Hạ Vân cô nương thực vô tội như cũ: Đây là ngài không có báo trước cho ta a ~~o(>_<)o ~~

Lưu trợ lý vừa nãy bị tổng tài giáo huấn lập tức chủ động tiếp đón: “Ở đây ở dây!” Nói xong chỉ chỉ Kim Tại Trung.

Mấy người nhân viên y tá không nói hai lời liền đem người đặt lên giường cấp cứu.

“Chú ý tay hắn!” Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy Kim Tại Trung bị ép nằm lên giường thô lỗ như vậy liền nổi giận, “Bị thương thêm nữa tôi sẽ kiện các người!”

Nữ bác sĩ to béo kia lập tức xoay người hướng Trịnh Duẫn Hạo quát: “Nhóc con quát cái gì mà quát! Tôi là bác sĩ hay là cậu? Cái này đã gãy còn không đưa đến bệnh viện cho ngươi chờ đến mơ đi!”

Trịnh Duẫn Hạo: “...”

“Khoan đã? Chờ một chút!” Nữ bác sĩ vừa chuẩn bị rời đi bỗng nhiên lại liếc nhìn Trịnh Duẫn Hạo, nhìn nhìn lại Kim Tại Trung đang nằm, nghi hoặc hỏi một câu, “Tôi trước đây có phải đã gặp qua các cậu hay không?”

Trịnh Duẫn Hạo không cần suy nghĩ đã nói: “Không có!”

Nữ bác sĩ mới không thèm để ý tới lời chắc như đinh đóng cột của Trịnh Duẫn Hạo, vắt hết óc suy nghĩ, lập tức vỗ tay nói: “Ai ai không phải là tên nhóc trước kia bị nghi ngờ viêm phổi đây sao! Các ngươi thật đúng là có duyên với ta a ~!”

... Có thể gọi cứu hộ lại một lần không?

La lối vài câu không có ai them đếm xỉa bác gái bác sĩ cũng không tự tìm mất mặt, đi theo vào xe cứu thương bắt đầu gỡ băng gạc Trịnh Duẫn Hạo đã băng trước đó.

Trịnh Duẫn Hạo cũng lo lắng theo sau, an ủi Kim Tại Trung: “Đau cứ la lên, đừng nhịn.”

Kim Tại Trung thật ra cũng không còn đau như trước, chỉ là có chút không được tự nhiên: “Kỳ thật cũng không phải là chuyện gì lớn...”

Cái kia gỡ hết băng gạc, bác sĩ nhìn đến cánh tay căn bản không hề bị gãy nói: “Lừa ta à! Này không phải là vẫn ổn sao? Bị gãy ở chỗ nào?!”

“Nhiều vết thương như vậy vẫn là ổn?” Trịnh Duẫn Hạo giận không có chỗ phát tiết, “Này đều dài hơn cả một bàn tay!”

Bác sĩ bị Trịnh Duẫn Hạo lớn giọng sợ tới mức run run tay thiếu chút nữa đem tay Kim Tại Trung ném đi: “Đừng nóng vội đừng nóng vội! Thủy tinh này ghim không sâu lắm, tới bệnh viện chúng ta sẽ lấy ra!”

“Có cần khâu lại không?” Kim Tại Trung lo lắng hỏi.

“Cái này khó mà nói trước, ngươi xem vết thương chi chít chằng chịt, khó nói a.” Bác sĩ lấy ra cồn thuốc, tiếp tục chuyện Trịnh Duẫn Hạo còn dở dang.

Tay nghề của bác sĩ dù sao cũng tốt hơn một chút, Kim Tại Trung chưa cảm thấy đau vết thương đã được rửa sạch.

Tới bệnh viện, Kim Tại Trung khăng khăng tự mình đi, Trịnh Duẫn Hạo cũng hiểu được giường cấp cứu là vô ích, hai người liền đi theo vào phòng ngoại thương.

Đi vào lại không quá bất ngờ gặp được Trầm Xương Mân.

“Sao lại tới nữa?” Trầm Xương Mân vừa thấy Trịnh Duẫn Hạo cùng tộc trưởng đi vào, trong đầu liền bật ra một vòng dấu chấm hỏi.

Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi làm ở đây là tốt rồi.”

Kim Tại Trung cũng rất chủ động chào hỏi: “Bác sĩ Trầm, chúng ta thật sự rất có duyên a!”

Nữ bác sĩ ở một bên: Chúng ta quả thật rất có duyên a ~!

Trầm Xương Mân nghe Trịnh Duẫn Hạo nói sơ qua tình trạng của Kim Tại Trung, trấn an: “Không sao không sao, đây đều thuộc loại vết thương nhẹ, thủy tinh không giống với gỗ, lực sát thương không mạnh. Chờ một chút em sẽ lấy thủy tinh trong tay ra, có thể hơi đau một chút. Cũng không cần khâu lại, chỉ cần bôi thuốc chống viêm là được.”

Kim Tại Trung thở phào một cái: “Có để lại sẹo không?”

“Xem qua tình hình hồi phục, bởi vì vết cắt cũng không quá sâu, khả năng để lại sẹo cũng không cao.” Trầm Xương Mân vừa nói vừa cầm dụng cụ.

Đợi cho tất cả được chuẩn bị đầy đủ, Kim Tại Trung liền khiếp đảm, nhìn thấy cái nhíp sáng loáng lanh lảnh, Kim Tại Trung sợ va chạm đến, cậu ngẩng đầu hướng Trịnh Duẫn Hạo: “Có hơi dọa người...”

Trịnh Duẫn Hạo ôm nửa người Kim Tại Trung, đề phòng tay kia của cậu lộn xộn: “Không có việc gì, vẫn là nên tin tưởng Trầm Xương Mân a.”

Trầm Xương Mân bĩu môi: “Đúng vậy, tuy rằng em hôm qua mới từ khoa nội điều đến khoa ngoại thương, nhưng tốt xấu gì lý thuyết cũng rất vững a!”

... Cho nên vị này lại là thí nghiệm đối tượng của ngài?!

Trịnh Duẫn Hạo trừu trừu khóe miệng, lo lắng Trầm Xương Mân nếu sơ sẩy nên cho nó bồi thường cái gì.

Có điều không như mong muốn, Trầm Xương Mân tuy rằng tay nghề không thành thạo, nhưng dưới lý thuyết vững vàng, “giải phẫu” cỏn con như này phải gọi là phi thường thành công.

Trong lúc Kim Tại Trung kêu la thảm thiết từ đầu tới đuôi, Trầm Xương Mân vô ý sẩy tay hai lần —— đương nhiên, đều là bị tiếng kêu của Kim Tại Trung dọa. Mà tổng tài đại nhân nghiêm túc của chúng ta, đó là những giây phút mắt hắn phóng ra đao. Cho nên dưới áp lực như thế còn có thể làm tốt cuộc “phẫu thuật” này, nói vậy bác sỹ Trầm của chúng ta muốn thông qua cuộc thi pháp y vẫn là không quá khó khăn!

Kim Tại Trung hai tay bị băng bó kín đáo ngồi ở ghế dài, nhìn hai nam nhân đứng cách đó không xa ở đàng kia cúi đầu khe khẽ nói nhỏ, trong lòng liền một trận không kiên nhẫn.

“Các anh vừa đến em còn tưởng rằng đây là tình yêu!” Trầm Xương Mân như thế nói.

Trịnh Duẫn Hạo: “Anh mày bây giờ không phải là nắm chắc cơ hội?”

Trầm Xương Mân: “Vậy còn hai lời làm gì? Trực tiếp khiêng về nhà!”

Trịnh Duẫn Hạo: “Lý do?”

Trầm Xương Mân: “Đều đã thành mèo máy còn có lý do gì nữa?!”

Trịnh Duẫn Hạo: “...”

Được rồi Trầm Xương Mân ngươi đúng!

Thương thay cho Kim Tại Trung, người vô tội bị thương còn chưa tính, còn bị hai đại phúc hắc tính kế, dù là đấu văn hay đấu võ, cậu đều là đấu không lại a~!
Bình Luận (0)
Comment