Sau khi tổ hợp ba người kỳ quặc dùng cơm xong, bên ngoài cũng đã tối đen, hơn nữa đã bắt đầu vào đông nên thời tiết trong thành phố cũng đã chuyển sang se se lạnh.
Trịnh phu nhân muốn để Tại Trung qua đêm ở đây, tuy rằng Trịnh Khánh Trạch luôn mồm nói không đồng ý, thế nhưng căn cứ quy tắc không thể tùy tiện khi dễ tiểu bối cho nên cũng ngầm đồng ý. Ngược lại, Kim Tại Trung lại không nghĩ tới hôm nay lần đầu tiên tới gặp hai vợ chồng Trịnh lão gia lại được bọn họ khoan dung và thông cảm như vậy, trong lòng cho dù vẫn còn có chút thấp thỏm bất an, thế nhưng lúc này cậu rất muốn đi tìm Trịnh Duẫn Hạo, nói cho hắn biết tin tốt này cũng thuận tiện dỗ dành hắn, dù sao cũng là lỗi của cậu khi làm tổn thương hắn, cậu thật sự không muốn làm tổn thương người mà mình yêu như vậy đâu.
Nhưng mà Trịnh phu nhân lại quá nhiệt tình, luôn lôi kéo cậu cùng nói chuyện phiếm.
“Ở đây con chỉ có một mình sao? Vừa nãy con có nhắc tới em trai, nó còn đi học không?” Trịnh phu nhân ngồi trên sô pha vừa gọt hoa quả vừa hỏi thăm.
Cân nhắc qua một chút, Tại Trung quyết định nói thật: “Nhà cháu có cháu và một em trai, ba mẹ cháu vài năm trước đã ngoài ý muốn mà qua đời… Ừm, em trai cháu hiện tại đang đi du học…”
Không nghĩ tới gia cảnh của Tại Trung lại như vậy, Trịnh phu nhân lại càng lúc càng thêm yêu mến cậu: “A không nghĩ tới con còn trẻ đã đối mặt với nhiều biến cố lớn như vậy… Nghe nói con cũng là nhân viên trong công ty của chúng ta, sau này nếu công việc hay cuộc sống có gì khó khăn, đừng ngại nói với Duẫn Hạo….” Vừa nói vừa tựa như nhớ tới cái gì đó, “Duẫn Hạo khẳng định sẽ chăm sóc con thật tốt…. Nghĩ lại có lẽ sự kiên cường cố gắng của con cũng là một trong những nguyên nhân khiến nó bị hấp dẫn…”
Tại Trung tự cảm thấy mình không có tốt như lời bà nói, chỉ có thể càng cúi thấp đầu.
“Được rồi, tối nay con ở lại đây nhé, thời gian cũng không còn sớm nữa, đi về không tiện… Duẫn Hạo cũng thật là, nó bực bội cái gì cũng không thèm nói với cha mẹ một câu….”
Tại Trung nghe vậy càng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, hận không thể lập tức rời khỏi căn biệt thự này: “Chuyện này… bác gái… con đi về cũng không có gì bất tiện…”
“Không có gì không có việc gì, con cứ ở lại đây, bác rất thích con. Phòng khách chưa kịp dọn dẹp, lát nữa con nghỉ ở phòng của Duẫn Hạo, được không?” Trịnh phu nhân híp mắt cười thân thiết, căn bản không để cho Tại Trung có cơ hội từ chối.
Trịnh Khánh Trạch ngồi bên cạnh nghe vậy khẽ hừ một tiếng, nói: “Bà thật đúng là hào phóng, ai cũng dám đưa vào phòng con trai mình, người ta bây giờ ra vẻ không muốn nhưng có khi trong lòng lại rất vui sướng đó!”
Trịnh phu nhân ngay lập tức lườm ông một cái: “Ông cứ đọc báo của ông đi!” Sau đó lại nói với Tại Trung, “Nào, đi theo bác, bác dẫn con đi thay quần áo.”
Hoàn toàn không cho Tại Trung cơ hội mở miệng, số phận đêm nay đã bị an bài như vậy.
Trịnh phu nhân vừa kéo Tại Trung đi vừa nói: “Chăn ga phòng của Duẫn Hạo bác vừa mới phơi nắng liền mấy ngày, đảm bảo rất mềm mại, nó là đứa không có lương tâm cũng không có may mắn… A, đúng rồi, trong ngăn kéo ở bàn học của nó có ảnh chụp của nó từ nhỏ tới lớn, con thích thì lấy ra xem… Nếu như cảm thấy buồn chán, trong phòng nó cũng có sẵn máy tính, con cứ mở lên mà chơi….”
Trịnh phu nhân huyên thuyên nói không ít chuyện, Tại Trung thực ra lại không nghe được bao nhiêu, nhưng mà cậu thực sự bị bà làm cho cảm động, một người mẹ hiền từ thiện lương, cũng giống như mẹ của cậu vậy, làm cho cậu không nỡ từ chối…. Sau bao nhiêu năm mới lại được cảm nhận tình cảm của cha mẹ, ngoại trừ tâm lý vẫn còn một chút chưa thích ứng được thì Tại Trung thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Phòng của Trịnh Duẫn Hạo cũng không tính là lớn, trong phòng có một cái giường lớn, một cái tủ âm tường kiểu Âu, một cái TV nhỏ, cộng thêm một cái bàn học kiểu cách, cách bày trí rất có khuynh hướng cảm xúc, đơn giản nhưng tinh tế.
Trong phòng vẫn còn một cánh cửa khác, là cửa phòng tắm, Kim Tại Trung nhìn qua cũng cảm thán một chút, xa xỉ hơn của cậu rất nhiều.
Trịnh phu nhân lấy ra từ tủ âm tường một bộ đồ ngủ mới tinh đưa cho Tại Trung: “Đây là lúc trước bác mua cho nó, nhưng nó không mặc, con chịu khó mặc tạm, có lẽ sẽ hơi lớn…”
Tại Trung ngượng ngùng tiếp nhận quần áo và đồ dùng hàng ngày, nói một tiếng cám ơn với Trịnh phu nhân rồi đi vào phòng tắm.
Từ trong phòng tắm đi ra, Kim Tại Trung thấy cả người không thoải mái, cảm giác tay chân có chút bất tiện, nhìn ống tay áo và ống quần buông thõng che phủ hết cả bàn tay và đầu ngón chân, Tại Trung dở khóc dở cười nghĩ: Cho dù tay chân mình không dài được như Duẫn Hạo, thế nhưng cũng không quá ngắn đến mức này đi? Có lẽ Duẫn Hạo mặc vào cũng sẽ thấy rộng a.
Trịnh phu nhân cũng vừa lúc bước vào, trong tay cầm một cái rổ, thấy Tại Trung đang đăm chiêu xem xét bộ quần áo, không khỏi cười nói: “Ai u, đứa nhỏ này gầy thật….”
Kim Tại Trung gãi gãi đầu ngượng ngùng cười cười: “Con nghĩ quần áo cũng không nhỏ…”
“Ha ha, không sao, hiện tại trời lạnh con mặc thế cũng tốt, điều hòa bác đã mở cho con, con tự mình điều chỉnh nhé, để bác giúp con mang quần áo đi giặt, sáng mai sẽ có người đưa tới cho con.” Nói xong chạy vào phòng tắm.
Kim Tại Trung nào dám để cho Trịnh phu nhân làm việc này, lập tức cầm rổ nói: “Bác gái, bác cầm quần áo của con sáng mai chắc con không dám mặc.”
“Không sao, bác sẽ lấy cho con bộ khác, quần áo của Duẫn Hạo còn nhiều cái còn mới lắm, đều là bác mua cho mà nó không thích, để con mặc bác cũng thấy hài lòng.”
“….” Được rồi, bác gái nhiệt tình như vậy làm cho cậu cũng khó có thể cự tuyệt.
Sau khi tán gẫu vài câu, Trịnh phu nhân cũng rời đi, căn phòng bỗng chốc lại trở nên an tĩnh, còn có chút trống vắng.
Cầm điện thoại lên nhìn, ngay cả một tin nhắn cũng không có, Tại Trung khẽ mím môi, cảm thấy có chút cô đơn, xem ra cậu đã thực sự khiến Duẫn Hạo thương tâm.
Mở mục nhắn tin, mở ra bàn phím, Tại Trung nghĩ có lẽ nên nói gì đó, nhưng chung quy cho dù có thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nên sắp xếp như thế nào, đành nhìn màn hình dần tối đi.
“Ai ….” Kim Tại Trung thở dài, để điện thoại qua một bên rồi ngã xuống giường, từ chăn ga dưới thân truyền tới mùi nắng ấm nhàn nhạt…. Không có mùi vị của bột giặt… còn có mùi hương của Duẫn Hạo.
Chợt nhớ tới Trịnh phu nhân đã nói trong ngăn kéo có ảnh chụp của Duẫn Hạo khi còn bé, Tại Trung không khỏi có chút tò mò… muốn nhìn người kia khi còn bé có hình dạng ra sao.
Trịnh Duẫn Hạo không thường ở đây cho nên trong ngăn kéo cũng không để văn kiện gì quan trọng, vì vậy ngăn kéo không bị khóa lại, có thể dễ dàng nhìn trộm một chút…
Tuy rằng đã được Trịnh phu nhân cho phép, thế nhưng thời điểm mở ngăn kéo lấy ra những cuốn album ảnh Tại Trung vẫn không khỏi có chút hồi hộp, trái tím nhảy lên kịch liệt.
Những cuốn album này đều không phải là của những năm gần đây, cũ nhất là từ nhất 26 năm trước, một số khác là khi Trịnh Duẫn Hạo được tầm mười tuổi, mới nhất cũng là ảnh chup từ sáu, bảy năm trước, ba bốn quyển album đều được xếp ngay ngắn trong ngăn kéo.
Mang theo sự hiếu kỳ, Kim Tại Trung chậm rãi mở ra cuốn album từ 26 năm trước
—
Mà ở một nơi khác, tâm tình của Trịnh Duẫn Hạo lai không được tươi đẹp như vậy.
Từ chỗ ba mẹ trở về đến bây giờ hắn tức giận cơm cũng không thèm ăn, vốn cho rằng Kim Tại Trung sẽ không thể chịu đựng được, cho dù không gọi được một cuộc điện thoại, chỉ ít cũng phải gửi được một cái tin nhắn, thế nhưng không ngờ tới cậu lại bướng bỉnh đến thế, đến bây giờ cũng không thấy cậu nhắn tới, ngược lại trong lòng hắn lại đã sớm rối tinh rối mù.
Trịnh Duẫn Hạo cũng thừa nhận mình đối với Tại Trung có phần nặng lời, trên đường trở về hắn cũng đã bình tâm suy nghĩ, khi về đến nhà đã không còn trách Tại Trung, chỉ là bản thân đối với phản ứng của ba hắn cảm thấy có chút khó chịu, tốt xấu gì cũng đã cho ông thời gian chuẩn bị tư tưởng nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là bị đuổi đi. Nhưng là bây giờ bảo hắn nhượng bộ Kim Tại Trung mà gọi điện tới xin lỗi Trịnh Khánh Trạch, hắn làm không được.
Không cần phải quá kinh ngạc, Trịnh Duẫn Hạo từ nhỏ đến lớn chính là kiêu ngạo như vậy, tuy rằng bình thường luôn một bộ mặt lạnh như băng, kỳ thực từ cốt tủy vẫn là cực sĩ diện, luôn tuân thủ quy tắc “Mặt đen nhân sinh tối hậu thực”
(cứ đen mặt mà sống là chắc chắn nhất), bình thường vẫn quán triệt tốt, vì vậy khi gặp phải trường hợp người hắn quan tâm nhất lại cùng hắn đối nghịch mới khiến cho hắn tức giận.
Trong đầu suy nghĩ luân chuyển không ngừng, cứ như vậy mà một giờ đã trôi qua, Trịnh Duẫn Hạo lúc này thực sự không vui, hiện tại nếu Tại Trung có gọi điện tới hắn cũng không thèm nghe, hắn quyết định sẽ không thèm để ý cậu vài ngày.
Ai bảo em nói chuyện không suy nghĩ! Muốn hai chúng ta chia tay! Hừ, đã vậy anh cho em nếm thử cảm giác xa cách là như thế nào!
—
Khi Tại Trung xem xong cuốn album cuối cùng thì đã 9h tối, trong lúc xem album cậu thỉnh thoảng lại cười khờ, không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo khi còn bé lại sĩ diện như vậy a, mỗi tấm hình đều là mặt bánh bao, đôi mắt xếch, còn nhỏ nhưng đã lộ ra khí phách!
Nhưng mà xem tới cuốn album khi Duẫn Hạo đã 20 tuổi, Tại Trung phát hiện khuôn mặt bánh bao của hắn đã không còn, ngẫm lại hắn khi còn bé có răng nanh tiểu hổ, lại nghĩ tới hàm răng trăng bóc đều tăm tắp của hiện tại, Kim Tại Trung không khỏi kinh ngạc thán phục, thì ra có răng khểnh với không có lại khác biệt lớn như vậy! Nói thật, Tại Trung thực ra lại thích răng tiểu hổ, nhìn thật dễ thương lại thân thiết, không như bây giờ, vẻ mặt của hắn cứ như bị người ta thiếu nợ vậy.
Xem xong ảnh chụp cậu lại cảm thấy có chút buồn chán, nhìn máy vi tính trên bàn, nghĩ nghĩ có lẽ vào diễn đàn xem tin tức một chút, đã mấy ngày rồi cậu chưa có vào game, cái danh tộc trưởng sắp chỉ còn trên danh nghĩa rồi.
Còn chưa kịp mở máy lên, đã có tiếng gõ cửa truyền tới.
Kim Tại Trung nghĩ có lẽ là Trịnh phu nhân, cho nên vội vàng ra mở cửa.
Ai ngờ vừa mở cửa ra, đập vào mặt lại là khuôn mặt của Trịnh lão tổng tài, biểu tình không giận mà uy khiến cho Tại Trung vừa thấy liền bị dọa cho giật mình.
“Bác… bác trai….” Kim Tại Trung cúi đầu lùi về sau.
Trịnh Khánh Trạch mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Khụ… Tôi muốn đến xem một chút…”
“Vâng… Bác có muốn vào ngồi một lát không?”
“Không cần… Được rồi, vừa rồi bác gái cậu bảo tôi đến nói với cậu một tiếng, nếu cảm thấy có gì không tiện thì cứ nói với chúng tôi.” Trịnh Khánh Trạch giọng nói cứng rắn, vẻ mặt lại không tình nguyện.
Kim Tại Trung lập tức thụ sủng nhược kinh: “Không, không có ạ… Con cám ơn bác trai bác gái quan tâm…”
Trịnh Khánh Trạch lại khẽ ho khan một tiếng: “Khụ… Không phải tôi quan tâm cậu, là bác gái của cậu…” Tiếp theo đột nhiên lớn giọng nói, “Còn nữa, bà ấy bảo tôi tới xin lỗi cậu, cậu cảm thấy cần thiết không? Cần thì tôi nói, không cần thì tôi về phòng đây.”
…. HẢ?!
Tại Trung lập tức kinh hãi nói: “Không, không… cháu làm sao có thể để bác trai phải xin lỗi… chuyện này….” Thoáng cái phải tiếp thu một cái tin tức kinh thiên động địa như vậy, Tại Trung nhất thời nói năng lộn xộn.
Trịnh Khánh Trạch gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, coi như là tôi đã nói với cậu rồi đó… Ngày mai nếu bà ấy có hỏi tới, cậu nhất định phải nói là tôi đã xin lỗi rồi, biết không?”
Kim Tại Trung vẫn còn đang hồn xiêu phách lạc cho nên chưa kịp phản ứng.
Trịnh Khánh Trạch nhìn cậu vẻ mặt ngơ ngác, liền liếc mắt: “Này, có nghe thấy không? Tôi không muốn nói lần thứ hai đâu!
Tại Trung bị gọi một tiếng lập tức hoàn hồn, vội vàng gật đầu: “Vâng vâng…”
Nhìn bộ dáng cúi đầu của cậu, Trịnh Khánh Trạch không khỏi tức giận: “Là đàn ông thì phải luôn đĩnh đạc, lúc ăn cơm tối cùng tôi cãi nhau nhìn cậu còn chút dáng vẻ đàn ông, hiện tại lại tỏ vẻ rụt rè sợ hãi giả vờ đáng thương làm cái gì!”
Kim Tại Trung: “….”
“Được rồi, tôi đi đây, đừng để lộ ra đó, bác gái của cậu rất khó đối phó.” Nói xong khoát tay rời đi.
Mà Kim Tại Trung, cho đến khi Trịnh Khánh Trạch trở về phòng vẫn chưa thể hoàn hồn.
Cho dù có kịp phản ứng lại cậu vẫn cảm thấy bất khả tư nghị, có thể do nhờ sự tác động của Trịnh phu nhân, cậu cảm thấy thái độ của lão tổng tài đối với mình đã khác trước.
A, xem ra mình chỉ cần cố gắng sẽ có hy vọng!
Tâm tình tươi đẹp Tại Trung lập tức đóng cửa ngồi lại trước bàn, thấy máy vi tính đã khởi động xong, trên mặt bàn gọn gàng sạch sẽ, ngoại trừ một vài ảnh bức nhỏ được treo phía trên thì không còn gì khác, tổng thể nhìn có phần đơn điệu.
Thế nhưng vừa mới mở ra trình duyệt, bên dưới góc phải màn hình bỗng nhiên nhảy ra một nhắc nhở. Kim Tại Trung vốn định tắt đi, không nghĩ tới nhắc nhở này là yêu cầu cập nhật phiên bản mới của Cửu Châu Chí.
Tại Trung nghi ngờ, lẽ nào trong máy tính của Trịnh Duẫn Hạo cũng có trò này? Trước kia không nghe nói hắn cũng chơi Cửu Châu Chí a? Đây là tình huống gì?
Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, Tại Trung thuộc kiểu người có tật thấy chuyện kỳ quái đều phải truy cứu đầu đuôi, vì vậy trò chơi vừa cập nhật xong liền mở ra giao diện đăng nhập.
Không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo lại lựa chọn đăng nhập tự động, cho nên Tại Trung còn chưa kịp đăng nhập vào tài khoản của mình đã thấy giao diện trò chơi chuyển tới khung lựa chọn nhân vật.
Sau đó, ở giây kế tiếp khi nhìn thấy cái tên hiện lên màn hình, tâm tình vốn đang vui vẻ của Tại Trung ngay lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không dám tin tưởng, cảm giác mình nhìn lầm rồi.Mà bốn chữ trên màn hình như con dao đâm mắt vào cậu, khiến cho Tại Trung cảm thấy ánh mắt một trận đau đớn.
Bốn chữ: Hạo Thủy Chi Thương
.