Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 22

Cuối cùng Bạch Văn ngồi dậy, rất nghiêm túc nhìn Hạ Vũ.

Hạ Vũ vẫn nhìn cậu, “Anh ta chui từ nơi nào ra thế?” Nếu nhìn nghiêm túc, có thể thấy trong đôi mắt Hạ Vũ, có gì đó lấp lánh như sao trời.

Bạch Văn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Hạ Vũ, mặt không đổi sắc nói: “Có lẽ, anh ta là tên ác ma trong mơ của cậu.”

Hạ Vũ ngẩn người, nhìn Khang Phi đang nằm trên giường một cái, lại nhìn Bạch Văn, sau đó lặp lại quá trình này bốn năm lần, cậu lắc đầu, kiên định nói: “Không phải.”

“Ồ?” Bạch Văn sờ cằm, thích thú nhìn Hạ Vũ, “Lí do?”

Hạ Vũ nói: “Không có đẹp trai như thế này.”

Bạch Văn gật đầu một cái, thành thật nói: “Cậu còn biết đẹp trai hay không, thật sự không dễ dàng.”

Hạ Vũ không hề nghe ra sự giận dữ trong giọng nói của Bạch Văn, lại còn nháy mắt mấy cái nhìn cậu, tiếp tục rối rắm hỏi: “Vậy rốt cục anh ấy chui từ đâu ra nhỉ?”

“Có lẽ… anh ta biết ác ma, cậu đập chết ác ma, mà không đập chết anh ta.”

Con mắt Hạ Vũ sáng hơn, “Thật sự có ác ma? Tớ còn tưởng mình nằm mơ chứ!” Trước đó cậu cảm thấy trên đời này chắc chắn không có ác ma tồn tại, thêm nữa mọi người đều nói không có, cậu lại chưa từng gặp qua, cho nên thật sự vẫn cho rằng không có ác ma trên đời. Nhưng Bạch Văn thông minh nói có, như vậy có phải trên đời này thật sự có ác ma tồn tại hay không?

Bạch Văn thấy đôi mắt Hạ Vũ lấp lánh chờ mong, im lặng nhếch miệng, chỉ là độ cong đôi môi thấy thế nào cũng không giống vui vẻ lắm, cậu bình tĩnh nói: “Cậu có thể dùng một con dao vừa nặng vừa lớn đập thử xem sao.”

“Nhưng mà…” Hạ Vũ cảm thấy vô cùng buồn rầu, “Chỗ nào có dao rất lớn rất nặng đây?”

Hạ Vũ oan ức chép miệng, cách một cái chăn đâm đâm Bạch Văn.

Bạch Văn vẫn chẳng nhúc nhích gì.

Rốt cục Hạ Vũ từ bỏ, chậm rì rì bò lại giường mình, leo lên đầu giường ngồi xuống, rối rắm nhìn Khang Phi đang ngủ ngon lành, cuối cùng thì dao ở đâu nhỉ?

Hạ Vũ suy nghĩ mông lung, thật sự nghiêm túc tự hỏi.

Bạch Văn ngẩng đầu lên, trắng trợn quan sát tình hình, chưa đến một phút đồng hồ, Bạch Văn liền thấy đầu Hạ Vũ từ từ chúc xuống, giống như muốn hôn Khang Phi … Trong lúc Bạch Văn chuẩn bị lên tiếng ngăn lại, Hạ Vũ đã ngã xuống, đầu tựa vào đầu Khang Phi.

Bạch Văn: “…” Vậy mà có thể ngủ được?

“Bạch Văn Bạch Văn…”

Bạch Văn bị tiếng kêu như gọi hồn đánh thức còn được khuyến mãi thêm mấy cái tát, lần đầu tiên cậu hiểu được cảm giác cáu tiết của Ngụy Vũ Thông khi bị đánh thức, cậu mở mắt ra, bất mãn nhìn Chu Tiếu Đông.

Chu Tiếu Đông thấy Bạch Văn tỉnh rồi, lại đẩy cậu một cái, lo lắng nói: “Dậy mau, chồng em ngoại tình rồi!”

“…” Bạch Văn ngồi bật dậy, “Cái gì!”

“Trời ơi, em nhanh nào!” Chu Tiếu Đông không kiên nhẫn lại đẩy Bạch Văn một cái.

Bạch Văn dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, phi ngay xuống giường, xỏ dép lê vào rồi lao ra ngoài như một cơn gió.

Chu Tiếu Đông nhìn cánh cửa bị đập mạnh một cái, chưa lấy lại được tinh thần, chờ đến khi cậu tỉnh lại, cậu cũng co cẳng chạy đuổi theo.

Hai bước vọt tới cửa, thiếu chút nữa đụng phải cơn gió Bạch Văn đang phi trở về.

Chu Tiếu Đông vỗ ngực mình, vuốt tim, xoay người nhìn Bạch Văn đang đi vào nhà vệ sinh, “Sao em lại về?”

Bạch Văn không trả lời.

Chưa đầy một lát, Bạch Văn tinh thần sảng khoái đứng trước mặt Chu Tiếu Đông, dùng hành động nói cho Chu Tiếu Đông biết lí do.

Chu Tiếu Đông há hốc mồm, cậu rất muốn nói, chỉ là đi nhìn Lộ Nam Minh một cái thôi mà, không phải đi coi mắt, cần gì trang điểm kĩ càng như vậy chứ, nhưng cậu mở miệng chỉ nói: “Chúng ta đi thôi!”

Bạch Văn đi theo Chu Tiếu Đông hơn nửa trường học, mới nhìn thấy “kẻ thứ ba” trong truyền thuyết, cao một mét sáu, mặt trái xoan, mắt to, mặc váy ngắn, đi giày mười phân, bên ngoài khoác một chiếc áo theo kiểu Hàn Quốc, nhìn vừa thời trang lại rất đáng yêu, Bạch Văn lần đầu tiên thấy cô ta đã nghĩ, đây hoàn toàn đủ tư cách làm tình địch với mình.

Cho nên, khi cậu thấy cô bé kia thân mật kéo tay Lộ Nam Minh, vừa cười vừa nói với Lộ Nam Minh, ngọn lửa trong lòng cậu bốc lên cao ngút trời, và càng ngày càng có xu hướng không thể dập tắt được.

Ngụy Vũ Thông phát hiện bọn họ đầu tiên, rất nhanh chạy qua nói: “Bạch Văn, em…”

Bạch Văn đầy sát khí đi lướt qua anh, hoàn toàn coi anh là không khí.

Ngụy Vũ Thông: “…”

Chu Tiếu Đông lo lắng đuổi theo, Ngụy Vũ Thông cũng đành phải đi theo sát.

Bạch Văn nổi giận đùng đùng xông tới, đứng trước mặt hai người.

Lộ Nam Minh cùng người con gái kia đồng thời giật mình, hai người còn chưa kịp nói gì, Bạch Văn đã túm lấy một cánh tay khác của Lộ Nam Minh, lo lắng nói: “A Minh Minh, nhanh lên, xảy ra chuyện rồi.”

Cô bé kia nhìn Bạch Văn một cái, lại quay sang nhìn Lộ Nam Minh, cuối cùng nhìn Bạch Văn sẵng giọng: “Cậu là ai? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh Nam Minh hôm nay đều phải ở bên tôi.”

Bạch Văn nói: “Cô là ai?”

Cô bé kia hất cằm lên, như một con chim công cao ngạo: “Tôi là ai mắc mớ gì đến cậu!”

Bạch Văn liếc mắt, không nhìn thẳng cô ta, ngược lại tức giận hỏi Lộ Nam Minh, “Anh không đi hả?” Trong lòng lại hồi hộp muốn chết, tay nắm cánh tay Lộ Nam Minh càng dùng lực, trong lòng cũng âm thầm quyết tâm, nếu Lộ Nam Minh không đi, cậu sẽ cố gắng kéo anh đi!

Lộ Nam Minh nhìn thấy các đốt ngón tay Bạch Văn trở nên trắng bệch thì suy nghĩ một chút, so với cô em họ bốc đồng của mình, thật ra Bạch Văn đáng yêu hơn nhiều, “Duyệt Hân, anh đi một chút sẽ trở về.” Sau đó đẩy luôn bàn tay của Lộ Duyệt Hân ra, bước nhanh rời đi.

Lộ Duyệt Hân giận tím cả mặt dậm chân tại chỗ.

Ngụy Vũ Thông cùng Chu Tiếu Đông ngơ ngác hai mặt nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Ngụy Vũ Thông sâu xa nói: “Em họ cậu thật dũng mãnh, nếu như đây là di truyền của gia tộc thì thật tốt?”

Chu Tiếu Đông cau mày, “Một người dũng mãnh như vậy có… gì tốt…” nhìn ánh mắt sâu xa của Ngụy Vũ Thông, giọng nói của Chu Tiếu Đông nhỏ dần, mặt lại từ từ đỏ lên.

Ngụy Vũ Thông khoác tay lên vai Chu Tiếu Đông, cảm giác được cơ thể cậu cứng đờ, càng dùng sức hơn, vừa ôm Chu Tiếu Đông vừa nói: “Sao mà không tốt? Nếu có di truyền của gia tộc, cậu sẽ không trốn tôi như vậy.”

Chu Tiếu Đông bối rồi giải thích: “Tui, tui không có…”

“Hửm?”

Chu Tiếu Đông từ từ cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Xin lỗi!”

Ngụy Vũ Thông xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Tiểu Đông Tử, nếu như… cậu thật sự ghét tôi, vậy xin cậu hãy nói thẳng cho tôi biết.”

“Tui không có ghét cậu!” Chu Tiếu Đông ngẩng đầu nhìn Ngụy Vũ Thông, lớn tiếng phản bác.

Ngụy Vũ Thông mỉm cười nói: “Có thể tâm sự với tôi không? Có chuyện buồn phiền, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.”

“…” Chu Tiếu Đông nhanh chóng cúi đầu xuống, lỗ tai bắt đầu đỏ ửng.

Ngụy Vũ Thông nói: “Đi nào, tôi mời cậu ăn bít tết.”

“Tui chưa đói.” Chu Tiếu Đông lí nhí nói.

Ngụy Vũ Thông giả vờ không nghe thấy, đi thẳng ra cổng trường.

END 22
Bình Luận (0)
Comment