Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 44

Bạch Văn rất nghe lời mà rời đi, nhưng chưa đi được hai phút, Bạch Văn đã gọi đến.

Lộ Nam Minh nhìn thấy thông báo có cuộc gọi đến, lập tức hối hận sao mình mềm lòng thế, không nên cho Bạch Văn một sắc mặt tốt mới đúng, nhưng hắn vẫn nhận điện thoại.

“Chuyện gì?”

“Honey, em nhớ anh lắm.”

“… Cậu vừa mới đi.”

Bạch Văn đau khổ nói: “Đã tách nhau hơn 100 giây rồi.”

“Tôi nói rồi, có việc mới được gọi điện thoại.” hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “có việc.”

Giọng vui vẻ của Bạch Văn truyền qua điện thoại, “Nhớ anh chính là việc quan trọng nhất.”

Lộ Nam Minh im lặng nhìn trời, tại sao hắn lại quên vấn đề này cần phải tư duy nghiêm túc chứ? Lộ Nam Minh xoắn xuýt một hồi mới hỏi: “Đi tới đâu rồi?”

“Vẫn ở phía dưới kí túc xá của anh.”

Bước chân đi lên tầng của Lộ Nam Minh dừng lại, sau đó đi tiếp vài bước, đến lan can bên cạnh nhìn xuống, quả nhiên thấy Bạch Văn đang ngửa mặt nhìn từ dưới lên, nhìn thấy Lộ Nam Minh còn điên cuồng vẫy tay.

Lộ Nam Minh rất muốn giận, Bạch Văn chẳng nghe lời gì cả, nhưng hắn không giận nổi, cảm thấy trong lòng mềm như lông tơ vậy, nhất thời không biết nên làm cái gì mới tốt đây, chỉ đứng đó nhìn Bạch Văn thôi.

Bạch Văn vẫn cố gắng vẫy tay.

Lộ Nam Minh hắng giọng, bình tĩnh nói: “Đồ ngốc, còn không về hả?”

“Em chờ anh vào phòng đã, em đứng đây đưa mắt nhìn anh… như vậy không phải anh sẽ rất dễ cảm động sao?”

Lộ Nam Minh dở khóc dở cười nhìn cậu, nói: “Đồ ngốc, cậu xem phim tình cảm quá nhiều rồi đó?”

“A Minh Minh anh có cảm động không?”

“… Không.”

Bạch Văn u ám thở dài, ngồi xổm xuống đất dùng ngón tay vẽ vòng tròn, “Haizz, A Minh Minh, anh thật lạnh lùng.”

Nhất thời Lộ Nam Minh không biết nói gì, hắn từ chối rất nhiều người rồi, còn nhớ rõ, mấy năm cấp hai hắn có từ chối một cô bé cùng trường, cô bé kia sau đó khóc ghê lắm, cuối cùng còn vì đau lòng quá mà chuyển trường, hắn cũng từng áy náy, nhưng tuyệt đối không hề hối hận.

Lúc nửa đêm nằm mơ, hắn từng nghĩ nếu bản thân được quyền lựa chọn lần nữa, hắn vẫn sẽ làm như thế, vô tình cũng được, lạnh lùng cũng xong, hắn ghét việc lừa dối bản thân, lại càng ghét việc lừa dối người khác.

Bạch Văn là người đầu tiên hắn không nỡ làm tổn thương nhất.

Bạch Văn cũng là người đầu tiên làm hắn để ý nhiều đến thế.

Lộ Nam Minh vẫn luôn không hiểu Bạch Văn dùng cái gì để tác động đến mình, cậu ấy thông minh, đáng yêu, dễ nhìn, dịu dàng, si tình thật đó… Nhưng trong vô số người, Bạch Văn cũng không có ưu điểm gì đặc biệt khiến hắn phải để ý cả.

Còn vấn đề để ý bao nhiêu? Liệu có thể đáp lại tình cảm của Bạch Văn không? Lộ Nam Minh cũng không rõ lắm.

Ít nhất hiện tại, hắn xác định sẽ bị Bạch Văn quấy rầy cuộc sống của mình.

Lộ Nam Minh thở dài nói: “…Cậu về trước đi.”

“Vâng.”

Lộ Nam Minh xem như lĩnh giáo khả năng quấn người của Bạch Văn, một buổi chiều gọi mười mấy cuộc điện thoại, mỗi lần đều chẳng có lý do chính đáng nào cả.

Buổi tối lúc gặp nhau, Lộ Nam Minh đi thẳng vào vấn đề: “Không được phép gọi điện thoại cho tôi nữa, trừ phi xảy ra vấn đề liên quan đến mạng sống gì đó.”

Bạch Văn lại bi thương chùi nước mắt, “Nếu là nguy hiểm đến trinh tiết thì thế nào?”

“…Ừ.”

“Ừ là được hay không được vậy?” Bạch Văn xoa nước mắt gạn hỏi.

Lộ Nam Minh không để ý đến cậu nữa.

Bạch Văn thở dài, chống cằm nói: “Quả nhiên không thể quá nhiệt tình, đàn ông sẽ bị làm hư.”

“Là đàn ông đều không thể nào chịu được em.” Chu Tiếu Đông đối với chuyện cuồng gọi điện thoại của Bạch Văn vẫn có chút ám ảnh, cậu chưa từng thấy người nào lại gọi điện khủng bố đến như hế, cậu bắt đầu thông cảm cho Lộ Nam Minh rồi, thế mà hắn không hề nổi bão, chỉ cấm Bạch Văn không được gọi điện thoại tới, thật sự là tính tình quá tốt.

Chu Tiếu Đông nghĩ thật may mắn, may là Bạch Văn không thích gọi điện thoại cho mình.

Lại nói, đây liệu có phải vì Bạch Văn khuyết thiếu cảm giác an toàn không?

“Anh họ ~~~~~~~~~~~~”

“Óa, em vẫn nên đi phá hoại Lộ Nam Minh đi!”

Khang Phi phì cười: “Hai anh em nhà cậu thật sự đều là kẻ dở hơi.”

Mấy ngày tiếp theo Bạch Văn có chút yên tĩnh hơn, bởi vì sắp thi rồi.

Thi xong, Bạch Văn lại nhao nhao muốn gặp Lộ Nam Minh, mà hắn vì có việc chỉ có thể vội vàng gặp Bạch Văn một lần, cùng nhau đi ăn tô mì.

Bạch Văn hô to hạnh phúc quá.

Điều đó khiến Lộ Nam Minh thật sự không rõ định nghĩa hạnh phúc của Bạch Văn nó đơn giản đến mức nào, quả thực vượt qua sự tưởng tượng của hắn, nhìn vào số tin nhắn mà cậu gửi tới, rất dễ nhìn ra Bạch Văn là một người cực quấn người khác.

Lộ Nam Minh ngồi trên xe trả lời tin nhắn.

Chồng yêu: Vậy đã hạnh phúc rồi?

Ngu ngốc: Bởi vì chưa đến tay, nên muốn nhiệt tình chút.

Ngu ngốc: Huống chi định nghĩa về hạnh phúc không phải chỉ cần thế thôi sao? Ngẩng đầu có thể thấy mặt anh.

Chồng yêu: -_-||| Vậy thời gian cậu không hạnh phúc sẽ còn dài.

Ngu ngốc: Không sao, vì hạnh phúc em có thể xem như không có thời gian không hạnh phúc đó.

Chồng yêu: Rửa mặt đi ngủ sớm đi.

Ngu ngốc: Được rồi, thượng lộ bình an.

Ngu ngốc: Không có việc gì có thể nhớ đến em.

Chồng yêu: …

Lộ Nam Minh lúc này thật sự nghĩ về cậu, tưởng tượng lúc Bạch Văn nhận được tin nhắn trả lời, biểu cảm sẽ từ chờ mong dần dần chuyển thành xấu hổ.

Lộ Nam Minh cười cười nghĩ, buổi tối dành chút thời gian đi gặp cậu ấy!

“Bạch Bạch, Bạch Bạch, anh chỉ yêu em!”

Lúc tiếng chuông điện thoại reo, Bạch Văn đang tắm trong nhà vệ sinh, nghe được tiếng chuông lại cứ nghĩ đó là ảo giác của mình, im lặng nghe cả buổi mới thò nửa cái đầu ra ngoài.

Hạ Vũ đã đem điện thoại tới cho cậu, nhìn tư thế có thể Hạ Vũ sắp gõ cửa.

Hạ Vũ nói: “Điện thoại của chồng cậu.”

Bạch Văn hoan hô một tiếng, lùi vào trong lấy khăn mặt lau khô người mới chạy ra nhận điện thoại, cái tiếng chuông đặc biệt dành cho Lộ Nam Minh vang lên lần đầu tiên đã khiến cậu cực kì kích động, ấn nút nghe cũng phải xoa tay mấy lần.

“A Minh Minh, sao anh lại gọi điện thoại cho em?” Bạch Văn hớn hở hỏi.

“Đã ngủ chưa?”

“Chưa ạ. Em còn đang tắm.”

Lộ Nam Minh do dự nói: “Tôi đang ở dưới kí túc xá của cậu.”

“Á!” Bạch Văn kinh ngạc hô to, lao ngay ra cửa thì cảm thấy lành lạnh mới phát hiện mình vẫn chưa mặc quần áo, chỉ quấn tạm cái khăn tắm mà thôi.

Phòng bên cạnh thấy bộ dạng của Bạch Văn nên rất kinh ngạc, nói: “Móa, giữa đông lạnh mà trần truồng chạy ra ngoài, trâu thật.”

Bạch Văn ghé vào lan can nhìn xuống, ở ven đường thì thấy được thân ảnh cao ráo kia, Bạch Văn kích động nói: “A Minh Minh, em thấy anh rồi!”

Lộ Nam Minh trầm giọng nói: “Tôi cũng thấy cậu rồi.”

“Em cái…”

Lộ Nam Minh cả giận nói: “Cậu nghĩ mình là anh em của transformers hả, hay nghĩ mình là đời trước của Siêu nhân điện quang? Đứng ngốc đó làm gì, còn không mau đi mặc quần áo!”

“…” Bạch Văn quay người chạy vào phòng, không khỏi vỗ ngực một cái để bình tĩnh lại, A Minh Minh giận lên thật đáng sợ.

Giọng Lộ Nam Minh bình tĩnh lại cố gắng bình tĩnh, “Mặc quần áo tử tế vào rồi xuống đây, tôi mang bữa ăn khuya cho cậu.”

“Ây ya. A Minh Minh, em yêu anh nhất trên đời.”

“Tút tút tút”

“…” Bạch Văn nhìn chằm chằm vào điện thoại, lẩm bẩm: “Câu nói cuối kia rốt cục anh ấy có nghe được không ta?”

Hạ Vũ vô thức rụt cổ, “Cậu không lạnh hả?”

“Lạnh, dĩ nhiên là lạnh rồi!” Không nói còn không cảm thấy, vừa nói xong cậu liền run lẩy bẩy, cả người đột nhiên da gà dựng thẳng đứng… Bạch Văn lạnh run chân, rối rít hô lạnh lạnh lạnh.

Không đến ba phút sau, Bạch Văn mặc quần áo tử tế lao vội xuống tầng, một bước đi ba bậc thang, có thể nói là thần tốc.

Lộ Nam Minh thấy mà hốt hoảng, âm thanh cũng lạnh hơn: “Cậu coi chính mình là thần chim hả?”

Bạch Văn sờ đầu cười ngô nghê: “Nhất thời kích động nhất thời kích động, đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm em!”

“…” Lộ Nam Minh hít sâu một hơi, dùng tay chọt chọt đầu Bạch Văn, có chút giận lẫy: “Ít dỗ ngọt đi, đây không phải diễn phim tình cảm.”

Bạch Văn ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lộ Nam Minh nói: “A Minh Minh, anh có bị ngọt ngào làm cảm động không?”

Lộ Nam Minh trừng mắt, “Tôi cũng không phải nữ sinh.”

“Híc.” Bạch Văn mất mát cúi thấp đầu.

“Đi thôi, cậu muốn ăn gì?”

“Tùy ạ, gả cho chồng thì theo chồng.”

Lộ Nam Minh quay đầu, giả vờ không nghe thấy, “Chồng ở đâu? Ở đâu?”

Bạch Văn cười ha hả túm chặt tay áo hắn, “Em cầm cái này.”

“Tôi cũng không đồng ý.” Lộ Nam Minh cười rút tay về, giống như trừng phạt xoa đầu cậu, mãi đến khi tóc Bạch Văn bị rối tung lên, hắn mới tha cho, nói: “Đầu óc cậu mỗi ngày rốt cục suy nghĩ gì thế?”

“Muốn anh!”

“Haizz. Thật không hiểu cậu tốt ở đâu.” Rõ ràng là người da mặt dày như thế, hết lần này đến lần khác lại thích xấu hổ, hiện tại rõ ràng lại đỏ mặt. Người thích xấu hổ như vậy, tại sao lại không biết khiêm tốn một chút chứ, thể hiện cho người khác biết mình xấu hổ khó thể sao?

Người quả thật là sinh vật kì quái.

Bạch Văn ngược lại không hề để ý bắt chéo hai tay ra sau ót, người phải im lặng nói không nên lời với cậu có rất nhiều, Bạch Văn cũng chẳng để ý mấy, cậu chỉ cảm thấy đó là việc mỗi người có cách suy nghĩ, xử sự, cuộc sống khác nhau, không thể hiểu được cách nghĩ của nhau cũng là bình thường, chỉ cần mình kiên trì đi trên con đường của mình, bản thân thấy thoải mái là được rồi, không phải sao?

Tại sao cứ phải đặt cho mình nhiều nguyên tắc như thế chứ? Thậm chí còn phải nhìn sắc mặt người khác để sống nữa?

“Sao thế? Vẻ mặt nghiêm túc vậy?” Lộ Nam Minh tò mò hỏi, thật sự rất khó để thấy vẻ mặt này của cậu.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy mỗi người đều có nhiều mặt, đau thương, vui vẻ, kiềm chế, hồn nhiên… cùng một người ở một thời điểm, con người không giống sự vật, biểu hiện trước mặt cũng chưa chắc đã là vậy, tại sao rất nhiều người lại thích dùng cách nghĩ phiến diện của bản thân để phán xét sự tốt xấu của một người khác chứ?”

Lộ Nam Minh xoa đầu Bạch Văn, hỏi: “Cậu nghĩ tới cái gì?”

Bạch Văn trả lời: “Ngày nhỏ luôn bị nghe người khác nói, mẹ em rất ích kỉ.”

“Cái này, dựa theo lập trường của cá nhân mình! Tôi cảm thấy mẹ cậu theo đuổi tình yêu là không sai, là một người rất dũng cảm, nhưng cách làm của bà có chút không được hay cho lắm. Không nên vì người đặc biệt nào đó của mình, mà tổn thương một người quan trọng khác.”  Về chuyện vì muốn đi theo người mình yêu mà bỏ đứa con trai thơ dại của mình lại để tự tử, Lộ Nam Minh không biết phải nói như thế nào, không thể nói mẹ Bạch Văn rất yếu đuối, nhưng cuối cũng vẫn sẽ bỏ rơi Bạch Văn khiến cậu đau khổ.

Theo đuổi tình yêu là không sai, theo đuổi tự do cũng thế, nhưng là một người mẹ, từ thời khắc quyết định sinh Bạch Văn, bà nên gánh vác trách nhiệm nuôi nấng cậu của một người mẹ, mà bà vì tình yêu lại quyết định ra đi, căn bản không hề có chút trách nhiệm nào cả.

Là một người mẹ, bà rất thất bại, nhưng Bạch Văn không trách bà, vậy người khác cũng không có tư cách để phán xét bà.

Chỉ là làm một phụ nữ, phó thác mọi thứ cho một người, cũng là người phải có dũng khí vô cùng lớn.

Không thể nói cái gì là tốt, cái gì là xấu ở đây được, Lộ Nam Minh chẳng qua chỉ cảm thấy tạo hóa thật trêu ngươi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, Bạch Văn chắc vẫn có một gia đình vô cùng hạnh phúc, điều có ý nghĩa duy nhất chính là suy nghĩ của Bạch Văn rất ngay thẳng, đối với cuộc sống cũng rất hăng hái, tính cách cũng sáng sủa, mặc dù có chút khuynh hướng sáng sủa quá độ… nhưng Bạch Văn vẫn là một người tỉnh táo, rất rõ mục tiêu cùng nhu cầu của mình.

“Anh nói đúng, nhưng thiệt vô cảm.” Bạch Văn thấp giọng oán trách, là một ông chồng yêu thương vợ mình, không phải lúc này nên có chút tức giận hay sao chứ?

“Nếu tôi nói, cậu sẽ không giận chứ?” Lộ Nam Minh cười hỏi ngược lại, hắn nhìn ra được, trong lòng mình, Bạch Văn rất bảo vệ cho mẹ mình.

Bạch Văn đau khổ nhìn Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh xoa nhẹ đầu cậu, bật cười.

=========================

Tác giả có lời muốn nói: Sắp điên rồi!!! Sao vẫn chưa viết đến game chứ!!!!!!!!
Bình Luận (0)
Comment