Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 59

Lộ Nam Minh cũng không đặt lời nói của Bạch Văn ở trong lòng, còn Bạch Văn hiển nhiên không có phong cách của người chuẩn bị chia rẽ uyên ương, ngược lại trông giống bà mai hơn.

Ai biết lần này Bạch Văn thật sự muốn phá đôi lứa nhà người ta, trong một tuần đã hủy hẹn với Lộ Nam Minh hai lần, lý do đều là muốn thế này thế nọ với Hạ Vũ.

Lúc đầu Lộ Nam Minh cũng không để ý lắm, tham muốn chiếm hữu của hắn cũng không kinh dị đến mức không cho Bạch Văn chơi với bạn bè của cậu, đến tận khi Khang Phi gọi điện qua phàn nàn hắn mới hiểu rõ nguyên nhân.

“Ông có thể để ý đến người của mình chút được không. Không lo hẹn hò cứ chạy tới quấy rầy chuyện tình cảm của bọn này là sao! Buổi tối kéo Vũ Vũ tâm sự, tôi nhịn, một ngày ba bữa muốn ăn cùng Vũ Vũ, tôi nhịn… Nhưng có thể đừng ngay cả cửa nhà vệ sinh cũng nhìn chằm chằm được không!”

“…”

Khang Phi là người có tính tình hòa nhã, có thể làm gã giận đến nỗi gọi điện thoại gào thét với Lộ Nam Minh thế này, có thể thấy gã đã thực sự bực bội.

Cũng là một thằng đàn ông, dưới tận đáy lòng mình, Lộ Nam Minh cực kì đồng tình với hoàn cảnh éo le của Khang Phi, người khó lắm mới biết yêu thật lòng, gặp phải người không có chút thần kinh yêu đương nào thì thôi đi, còn gặp phải một chướng ngại vật thích gây sự như thế.

Thế nhưng, đồng tình thì đồng tình, là một thanh mai, Lộ Nam Minh có một điểm giống với Khang Phi, đó là không thích anh em mình chịu thiệt, nhưng lại rất thích hóng hớt trò cười của người kia. Lúc trước Khang Phi không ngừng hợp tác cho Lộ Nam Minh và Bạch Văn cũng vì nguyên nhân này.

Có thể nói, sau một cú điện thoại, Khang Phi cũng không làm tình hình chuyển biến tốt đẹp hơn, ngược lại chướng ngại vật còn nhiều hơn trước.

Lộ Nam Minh trực tiếp thể hiện việc bản thân ủng hộ hành vi của Bạch Văn, tuyệt đối không thể để bé thỏ đơn thuần Hạ Vũ bị sói xám Khang Phi nhúng chàm. Nhận được sự ủng hộ của chồng mình, người nào đó kích động như uống nhầm máu gà, cực kì tập trung nghĩ kế giày vò Khang Phi.

Với tư cách là một nhân vật chính khác trong câu chuyện, Hạ Vũ lại hoàn toàn không biết xung quanh mình diễn ra không khí chiến đấu ác liệt đến thế, thỉnh thoảng còn vô tình giúp Bạch Văn ăn hiếp Khang Phi, khiến Khang Phi thường xuyên tức giận sắp nôn ra máu.

Ngụy Vũ Thông với Chu Tiếu Đông vẫn trước sau như một ngọt ngào hạnh phúc, không có chuyện gì thì mang hạt dưa cười toe toét đứng một bên xem trò vui. Căn bản không có một ai đứng về phía Khang Phi. Với Khang Phi, một tay chơi sành sỏi mà nói, đây thật sự là kinh nghiệm đau khổ hiếm hoi mà gã gặp phải.

Trong khoảng thời gian này, Khang Phi thường nói một câu: “Báo ứng rồi báo ứng rồi thật sự là báo ứng đến rồi!” Và kết quả là khiến đám người vô lương tâm xung quanh cười nghiêng ngả.

Một tháng sau ngày khai giảng, mùa xuân im lặng đến gần, vạn vật sinh sôi nảy nở, cây liễu cũng bắt đầu ra chồi non biêng biếc. Sau giờ ngọ, dưới bầu trời đầy nắng ấm áp, Lộ Nam Minh đột nhiên nhớ đến Bạch Văn đang vui vẻ điên cuồng tìm cách phá bĩnh tình yêu của người khác, bọn họ đã rất lâu rồi không gặp nhau. Lần nào cũng có một đống bóng đèn quây xung quanh.

Bạch Văn đang mệt mỏi nằm rạp xuống bàn thì nhận được điện thoại của Lộ Nam Minh.

Sau khi bắt máy, Bạch Văn dùng tốc độ sét đánh nhiệt tình gọi: “A Minh Minh.”

Lộ Nam Minh tâm trạng tốt hơn chút, nói: “Ừ, ở đâu thế?”

“Trong ký túc xá, chuẩn bị ngủ trưa. Hôm nay trời nắng quá.” Bạch Văn đứng lên đẩy cửa sổ ra, làn gió trong lành đầu xuân ùa vào khiến cậu thoải mái nheo mắt lại.

Lộ Nam Minh mời cậu: “Muốn đi ra ngoài một chút không?”

“Được!” Bạch Văn đáp không chút do dự, nhưng quay đầu thấy Hạ Vũ đang mê mẩn đọc sách, cậu lại nói: “Thế nhưng, Vũ Vũ đang ở cùng em.” Tuy cậu rất muốn đi chơi riêng với Lộ Nam Minh, nhưng chút nữa Khang Phi sẽ tan học, cậu không muốn hai người ở cùng một chỗ, để Khang Phi có thời cơ lợi dụng.

“Xuống đi, anh đang ở dưới lầu ký túc xá.”

“… Vâng.” Thông minh như Bạch Văn, tất nhiên cảm nhận được Lộ Nam Minh đang tức giận.

Cúp điện thoại, Bạch Văn dặn dò Hạ Vũ hai câu liền vội vàng chạy xuống lầu. Lộ Nam Minh quả nhiên đang đứng ở bên dưới chờ cậu, có hai đàn chị trong hội học sinh đang nói chuyện với hắn. Bạch Văn có chút không vui bĩu môi, chậm rì rì đi qua, ngoan ngoãn hỏi: “Học trưởng, khi nào chúng ta đi?”

Lộ Nam Minh liếc mắt nhìn Bạch Văn, chào hai cô bạn học rồi mới trả lời câu hỏi của Bạch Văn: “Đi thôi!”

Bạch Văn túm lấy cánh tay Lộ Nam Minh rồi kéo nhanh về phía trước.

Lộ Nam Minh cũng kệ cậu, bởi vì động tác của Bạch Văn chẳng kín đáo chút nào, biểu lộ thì thản nhiên, nên những người xung quanh cũng không thấy khác thường lắm, họ đều nghĩ hai người là anh em tốt. Chủ yếu là vì Bạch Văn rất đáng yêu, bám dính lấy Lộ Nam Minh, lôi kéo hắn đi, bộ dạng đó giống như cậu em trai bé bỏng đang làm nũng với anh trai vậy.

“A Minh Minh, anh tức giận.” Bạch Văn nhìn Lộ Nam Minh vài cái, dẩu miệng mấy cái mới kết luận.

Lộ Nam Minh mắt nhìn thẳng, lãnh đạm hỏi: “Vì sao anh phải giận?”

“…” Tất nhiên Bạch Văn sẽ không ngu ngốc nói nguyên nhân Lộ Nam Minh giận vì ghét cái bóng đèn Vũ Vũ rồi, cậu trực tiếp lờ đi đề tài này, hỏi: “Về sau chúng ta thường xuyên đi dạo nha. Chỉ chúng ta thôi?”

Lộ Nam Minh nhìn chằm chằm Bạch Văn nửa ngày, sau đó mới nói: “Không mang theo khuê mật quan trọng nhất của em hả?”

Quả nhiên là ghét bỏ cái bóng đèn rắc rối mà, Bạch Văn vội trả lời: “Không mang theo không mang theo.”

Lộ Nam Minh với Bạch Văn đi dạo hai tiếng trên đường mới về trường học kéo bọn Hạ Vũ đi ăn.

Trước kia Lộ Nam Minh ngại phiền, vẫn thích ăn uống ở căn tin thôi, từ sau khi xác định quan hệ yêu đương với Bạch Văn, mỗi ngày bọn hắn đề hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, thời gian trôi qua thoải mái hơn nhiều.

Đối với cái này, Lý Dị vui vẻ nhất.

Gia cảnh mấy người đều khá giả, nhưng không sống quá xa xỉ, Lý Dị là một tên lười, lại làm bạn với Lộ Nam Minh cũng là một kẻ lười, lẽ dĩ nhiên lười càng thêm lười. Ăn căn tin hai năm liền, rốt cục bắt đầu thay đổi thức ăn, nghĩ sao cũng thấy lòng chua xót. Đây đại khái là lợi ích duy nhất bọn y nhận được sau khi Bạch Văn với Lộ Nam Minh yêu nhau.

Ăn cơm xong bọn họ không có việc gì làm, quyết định đi câu lạc bộ đánh bi-da. Bạch Văn giả vờ không biết chơi, quấn lấy Lộ Nam Minh đòi hắn dạy mình.

Biết rõ Bạch Văn giả vờ, Lộ Nam Minh vẫn rất phối hợp dạy cậu chơi, mượn cơ hội này ăn hết đậu hủ của Bạch Văn. Cậu giả vờ giả vịt nhỏ giọng hỏi Lộ Nam Minh: “A Minh Minh, tối nay khi nào về?”

Lộ Nam Minh dùng gậy đẩy bi một cái, bi liền rơi xuống lỗ,  sau đó hắn đứng thẳng người dậy, nói: “Trước khi tắt đèn.” Hắn không thể không hiểu ý ám chỉ của Bạch Văn, chỉ là cảm thấy cố gắng lâu như vậy, không thể nào bỏ giữa chừng được.

Hôn nhân không được, nhưng một gia đình thì vẫn có thể cho cậu.

Bạch Văn có lẽ không ngại, thực sự coi nhà ông ngoại là nhà mình, nhưng Lộ Nam Minh vẫn muốn cho Bạch Văn một tổ ấm thuộc về chính cậu. Có lẽ như Ngụy Vũ Thông từng nói, hắn để ý quá mức chuyện vụn vặt, nhưng đây là cách hắn yêu thương cậu, hắn không định đổi.

“A…”

Lộ Nam Minh thấy rõ ràng vẻ thất vọng trên mặt Bạch Văn, trong lòng căng thẳng, đặt tay lên đầu cậu, thì thầm bên tai cậu: “Rất muốn sao?”

Bạch Văn lập tức rùng mình một cái, thân thể rõ ràng có biến hóa, cậu đáng thương nói: “A Minh Minh, anh phạm quy.” Cố ý dùng giọng nói quyến rũ gì đó, thật sự quá đáng ghét.

Lộ Nam Minh đột nhiên buông gậy, kéo Bạch Văn đi, vừa đi vừa nói với Ngụy Vũ Thông đang chơi vui: “Bọn này đi mua nước, mấy người muốn uống gì?”

“Hai chai hồng trà thống nhất.”

“Tôi sao cũng được.”

“Tôi sao cũng được. Nhưng nhớ mua một cốc trà sữa trân châu.”

Bạch Văn thầm nói: “Vô sự mà ân cần, không phải kẻ gian thì là kẻ trộm.” Lại đi đến chỗ Hạ Vũ đang chăm chú đọc sách trong góc hẻo lánh, dặn dò hai câu mới yên tâm rời đi.

Lộ Nam Minh bình tĩnh kéo Bạch Văn xuống tầng, quẹo vào một hẻm nhỏ tối tăm, đặt Bạch Văn lên tường, một bàn tay không thành thật di chuyển ở thắt lưng cậu, chậm rãi trượt vào trong quần áo.

Bạch Văn kích động ôm chặt cổ Lộ Nam Minh nghênh đón.

=================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đừng bị khóa nữa nhé hic hic~

Editor có điều muốn nói: Mấy hôm nay nghỉ lễ nhưng bố ta đang bệnh, nhà phải đi ngủ sớm, hôm nay chỉ có một chương thôi >_< mn đọc truyện vui vẻ ^^ Nếu mai có thời gian ta sẽ cố hoàn thành một chương nữa :3
Bình Luận (0)
Comment