Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 6

Lúc Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông tìm được Bạch Văn ở tiệm net, cậu đang nhìn màn hình máy tính chằm chằm, năm ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Trong game, một nữ pháp sư xinh đẹp mặc trang phục màu hồng chói mắt tựa như Hoa Hồ Điệp đang tự nhiên lượn tới lượn lui giữa đám quái.

Khóe miệng Chu Tiếu Đông không khỏi hơi rúm ró. Cậu là một nam pháp sư, thời gian chơi game mặc dù không dài nhưng chắc chắn không ngắn, tất nhiên quenbiết không ít pháp sư, nhưng đây lần đầu tiên thấy một pháp sư coi mình là kỵ sĩ, hơn nữa còn là nữ pháp sư.

Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông yên lặng đứng phía sau Bạch Văn năm phút đồng hồ, Bạch Văn luôn mê mải trong trò chơi vẫn không hề hay biết.

Ngụy Vũ Thông không muốn đứng phía sau thằng quỷ này làm hộ vệ nữa, kéo Chu Tiếu Đông đi đăng kí một máy, lại ngồi vào chỗ cách Bạch Văn không xa lắm nhưng cũng không để cậu dễ dàng nhìn thấy.

Chu Tiếu Đông cũng chơi “Giang hồ”.

Mở máy tính, đăng nhập trò chơi, đi đến cửa hàng mua thuốc tàng hình, sau đó chạy thẳng đến chỗ phó bản Bạch Văn đang cày.

Cậu đứng bên ngoài phó bản, núp vào một vị trí bí mật, chuẩn bị âm thầm quan sát Bạch Văn, thuận tiện bắt tên gian phu kia tại trận!

Ngụy Vũ Thông câm nín trước hành động của Chu Tiếu Đông nhưng điều đó cũng không nằm ngoài dự đoán của anh.

Ngụy Vũ Thông xin vào tổ đội của Chu Tiếu Đông, mặc dù Chu Tiếu Đông dùng thuốc tàng hình nhưng người cùng tổ đội vẫn có thể nhìn thấy cậu. Ngụy Vũ Thông để nhân vật của mình ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Tiếu Đông rồi quay sang chat với cậu.

[Phụ cận] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Cậu muốn làm gì?

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: Điều tra.

Khóe miệng Ngụy Vũ Thông giật giật, quay đầu nhìn Chu Tiếu Đông, cơ thể cậu hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình, môi khẽ mím nói rõ hiện cậu đang rất hồi hộp.

Ngụy Vũ Thông đè xúc động muốn gõ đầu cậu một cái xuống, thu hồi ánh mắt.

[Phụ cận] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Cậu định núp đến khi nào?

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: Tìm được gian phu (╰_╯)#

Ngụy Vũ Thông nghĩ đến lời nói hùng hồn khi đó của Bạch Văn, rất muốn đỡ trán, vị “gian phu” kia sao mà vộ tội đến thế? Bị một người đồng tính thầm mến đã chẳng phải chuyện đáng để ăn mừng, nhưng nếu người nọ cũng có tình cảm với Bạch Văn vậy thì không cần phải bàn nữa.

Nhưng vấn đề là người nọ cái gì cũng không làm, đã bị người khác hận thấu xương.

Trên thực tế, Chu Tiếu Đông là một người bao che khuyết điểm không thể nói lý.

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: Côn Trùng, cậu nói bốn người bọn họ ai là mục tiêu?

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: Có phải tên chiến sĩ kia không?

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: Vừa rồi tui thấy thằng đó nói chuyện với Bạch Văn rất vui vẻ.

[Phụ cận] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Không biết.

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: Haizz… Côn Trùng, sao cái gì cậu cũng không biết thế.

Chu Tiếu Đông vô cùng mất mát, lại ném cho anh một ánh mắt vô cùng ai oán.

Đáng tiếc, Ngụy Vũ Thông hình như không phát hiện ra.

Chu Tiếu Đông thở dài mất mát.

[Phụ cận] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Bởi vì tôi không học chuyên ngành điều tra suy luận.

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: Hiu hiu!… Côn Trùng yêu dấu, cậu học được cách nói mát rồi.

[Phụ cận] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Yêu dấu? Khi nào thì cậu có tâm tư kia với tôi thế?

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: Trời ơi, hiểu lầm rồi! Côn Trùng, cậu đừng nghĩ linh tinh, đừng giận, tui chỉ đang rất ngạc nhiên mà thôi.

[Phụ cận] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Uống trà.

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: -_-||| Côn Trùng, chỉ mới vài ngày mà cậu đã bị Bạch Văn dạy hư mất rồi!

[Phụ cận] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Thật sự cậu không có tâm tư khác hả?

[Phụ Cận] [Băng Hồng Trà]: Thề luôn!

[Phụ cận] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Ồ?

Chu Tiếu Đông cảm thấy dấu chấm hỏi này rất sâu xa, nhịn không được quay đầu nhìn Ngụy Vũ Thông.

Vẻ mặt Ngụy Vũ Thông thản nhiên, không biết được giờ này anh đang nghĩ gì. Trong trí nhớ của Chu Tiếu Đông, phần lớn thời gian anh đều như vậy, khiến người khác cảm thấy rất lạnh nhạt, cho dù có cười, cũng chỉ là nhàn nhạt mà thôi, rất khó để lại ấn tượng trong lòng người khác. Cũng không phải Ngụy Vũ Thông không đủ xuất sắc, ngược lại anh rất xuất sắc, Chu Tiếu Đông vẫn không hiểu vì sao mình hay cãi nhau với anh.

Chu Tiếu Đông không có một định nghĩa thẳng thắn nào về Ngụy Vũ Thông, quan hệ giữa hai người cũng chẳng phải quá tốt, nhưng nếu cậu gặp chuyện, người đầu tiên nghĩ đến luôn là Ngụy Vũ Thông.

Tựa hồ nhận ra ánh mắt của cậu, Ngụy Vũ Thông nghiêng đầu cùng cậu bốn mắt nhìn nhau.

Chu Tiếu Đông tặng cho anh một nụ cười toe toét ngây ngô.

Khóe miệng Ngụy Vũ Thông chậm rãi cong lên.

Chu Tiếu Đông nghĩ thầm, không hổ là zai đẹp, chỉ cần tùy tiện nhếch nhếch khóe miệng mà đã đẹp mắt vầy rồi.

Ngụy Vũ Thông kéo tai nghe xuống, hỏi cậu: “Đói bụng không?”

Chu Tiếu Đông xoa bụng, gật đầu nói: “Có hơi đói.”

Ngụy Vũ Thông vô cùng bình tĩnh thu hồi ánh mắt, “Tôi cũng đói bụng, ra cửa quẹo trái, ngay chỗ rẽ có một quán ăn ven đường, tôi muốn cơm trứng chiên.”

“Ừ.” Chu Tiếu Đông bỏ tai nghe xuống, chuẩn bị đứng lên, đứng được một nửa cậu chợt khựng lại, hạ thấp giọng, kinh ngạc hỏi: “Cậu hỏi tui có đói bụng không trước mà, tại sao tui phải đi mua?”

“Hở? Cậu nói gì?” Ngụy Vũ Thông đã nhanh chóng đeo tai nghe lên, vô cùng ngây thơ hỏi cậu.

Chu Tiếu Đông buồn bực nhìn anh, cảm thấy vẻ mặt của Ngụy vũ Thông lúc này quá giả vờ giả vịt, nhưng nghĩ đến chuyện anh chịu theo mình đến quán nét, cậu liền nhanh nhẹn dịch cái ghế sang một bên, bước ra cửa quán.

Chu Tiếu Đông mang theo hai hộp cơm trứng chiên trở về, đặt một hộp trước mặt Ngụy Vũ Thông, thuận tiện mở luôn cho anh, lại bước tới quầy mua hai lọ hồng trà lạnh, một lọ cho mình, một lọ cho Ngụy Vũ Thông.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cậu mới ngồi xuống mở phần cơm của mình ra ăn.

Ngụy Vũ Thông nhìn Chu Tiếu Đông ăn cơm trứng chiên như hổ đói, lo lắng cậu bị nghẹn chết, bèn đặt cơm của mình xuống, mở nước cho Chu Tiếu Đông, nói: “Uống một ngụm trước đi.”

“Hả… ừm..” Chu Tiếu Đông ăn vội vàng, vì phân tâm trả lời Ngụy Vũ Thông nên mắc nghẹn. May là Ngụy Vũ Thông phản ứng nhanh, vô cùng tinh ý đặt hồng trà lạnh đến bên miệng cậu. Chu Tiếu Đông thuận thế ngửa đầu uống một ngụm lớn, mới tránh khỏi kết cục bị nghẹn chết.

Ngụy Vũ Thông nói: “Ăn từ từ thôi, không ai tranh của cậu.”

Chu Tiếu Đông lên án: “Cậu không nói chuyện với tui, tui đã chẳng việc gì rồi.”

Ngụy Vũ Thông im lặng nhìn cậu.

Chu Tiếu Đông khoát tay, nói to: “Biết rồi! Biết rồi!”

Ngụy Vũ Thông thấy tốc độ ăn cơm của Chu Tiếu Đông quả thật có chậm lại, lúc này mới hài lòng thu hồi tầm mắt.

Chu Tiếu Đông cơm nước xong xuôi, mới bắt đầu liếc đến trò chơi.

Một bé gái xinh đẹp mặc trang phục đỏ chói mắt của pháp sư đang cố gắng nhảy loi choi bên cạnh cậu, huyệt thái dương Chu Tiếu Đông ân ẩn đau, quay đầu cắn răng hỏi Ngụy Vũ Thông: “Tại sao bị thằng ranh kia phát hiện rồi?”

Ngụy Vũ Thông thong thả nuốt cơm trong miệng xuống mới nói: “Đội trưởng bọn họ mời chúng ta vào đội.”

Chu Tiếu Đông phẫn nộ: “Hắn mời thì cậu phải vào à… Á? Chúng ta đã tiến đội rồi này?” Chu Tiếu Đông thét lên một nửa mới kịp phản ứng, nhanh chóng nhìn tin tức trong đội ngũ, sau đó trước mặt cậu tối sầm.

Đội trưởng: Hoa Nguyệt Dạ

Đồng đội: Nhiễu Chỉ Nhu



Chu Tiếu Đông rít từng từ qua kẽ răng: “Cậu có biết chúng ta đang làm gì không hả?”

“Làm gì?” Ngụy Vũ Thông dùng giọng điệu cực kì vô tội hỏi.

“Giám thị! Giám thị! Giám thị đó có hiểu không!” Chu Tiếu Đông rất kích động.

Ngụy Vũ Thông trả lời: “Vậy thì sao? Thằng nhóc cũng có biết tên nhân vật của chúng ta đâu.”

“… À, đúng nhỉ!” Chu Tiếu Đông vỗ tay một cái, mới phản ứng lại, cậu không có nói cho Bạch Văn biết tên nhân vật của mình, hơn nữa e rằng Bạch Văn cũng không biết bọn họ chơi cùng server.

Chu Tiếu Đông an tâm ngồi lại ghế.

Ngụy Vũ Thông chậm rì rì nói tiếp: “Nhưng giờ nó biết rồi.”

Chu Tiếu Đông cảm thấy ghế dưới mông có thù hận rất sâu với mình, lúc này hơi do dự nên đứng lên hay không.

“Bởi vì…” Ngụy Vũ Thông dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu, “Nó đang ở sau cậu đó.”

Lưng Chu Tiếu Đông cứng đờ.

Bạch Văn tự nhiên như ruồi cầm lấy con chuột, vừa bắt đầu nhòm trang bị của Chu Tiếu Đông, vừa cười hì hì nói: “Anh họ, hóa ra hai anh chơi cùng server với em! Tới rồi sao không nói với em một tiếng, vừa rồi khi mới rời phó bản thấy lịch sử chat của hai người, còn tưởng chỉ là đồng loại thôi chứ. Không nghĩ tới thế giới này nhỏ như vậy. Oa! Anh họ, bộ trang bị này của anh mua hết bao tiền vậy?”

Chu Tiếu Đông rất mất tự nhiên nói: “Ngụy Vũ Thông làm cho.”

“Không hổ là anh Thông nhà chúng ta, anh cũng làm cho em một bộ với!” Bạch Văn dùng đôi mắt sáng lấp lánh chờ mong nhìn Ngụy Vũ Thông.

Ngụy Vũ Thông chậm rì rì gật đầu.

Chu Tiếu Đông có chút bực bội, hung hăng nói: “Ai là anh Thông nhà em hả? Không được nói bậy.” Lời vừa rồi chẳng biết Bạch Văn nghe được bao nhiêu, Bạch Văn càng làm bộ không để ý thì Chu Tiếu Đông càng chột dạ.

Bạch Văn mở to hai mắt nhìn chằm chằm hộp cơm của Chu Tiếu Đông, đáng thương nói: “Anh họ, em đói.”

“… Anh đi mua thêm vậy.”

Thấy Chu Tiếu Đông đi ra khỏi tiệm net, Bạch Văn thở dài nói với Ngụy Vũ Thông đang chuẩn bị ăn tiếp: “Anh Thông, anh họ thật sự là một người đàn ông tốt, dịu dàng săn sóc quá đi à!”

Ngụy Vũ Thông ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu, trong mắt anh cũng chẳng có nhiều cảm xúc: “Vậy thì bớt bắt nạt cậu ấy đi.”

Bạch Văn kéo nhân vật trong game của Chu Tiếu Đông xoay vòng vòng, đỏ mặt nói: “Người ta làm sao dám bắt nạt anh ấy chứ, anh ấy là vị anh họ người ta kính yêu nhất mà.”

Ngụy Vũ Thông thấy sắc mặt Bạch Văn khẽ ửng hồng, trong lòng đã không còn gì để nói, trên mặt lại vẫn lạnh nhạt như cũ: “Lúc nào thì phát hiện bọn anh?” Chỉ có Chu Tiếu Đông mới có thể tin tưởng lời nói của Bạch Văn, từ lúc Hoa Nguyệt Dạ muốn mời hai người vào đội, Ngụy Vũ Thông đã đoán được Bạch Văn phát hiện bọn họ rồi.

Bạch Văn chớp chớp đôi mắt rơm rớm nước: “Anh Thông…” Giọng điệu cùng vẻ mặt khoa trương kia, không thể nghi ngờ đã vạch trần cậu chẳng oan uổng chút nào.

Ngụy Vũ Thông nhướng mày, bỗng nhiên có chút không phân biệt được thật giả. Ngụy Vũ Thông bắt đầu ăn cơm, làm như những lời vừa rồi chưa từng nói qua, Bạch Văn cũng vui vẻ phối hợp.

Đợi khi Chu Tiếu Đông trở về, Bạch Văn cảm động nhận cơm, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh họ!”

Thấy nụ cười đơn thuần đáng yêu của Bạch Văn, Chu Tiếu Đông có chút ngẩn ngơ, nhớ đến lần đầu tiên Bạch Văn đến nhà, khi cậu cho thằng nhóc cây kẹo đường của mình nó cũng cười như thế.

Trong lòng Chu Tiếu Đông đột nhiên có chút áy náy: “… Có muốn uống gì không?”

Bạch Văn cầm phần cơm trứng chiên đi về phía bàn của mình, “Không cần, em tự mua.”

Chu Tiếu Đông vọt lên trước, “Anh mua cho em.”

Ngụy Vũ Thông nhìn thấy hết thảy mọi chuyện yên lặng lắc đầu, với cá tính thiện lương lại dễ mềm lòng của Chu Tiếu Đông, khó trách bị Bạch Văn vò nắn trong lòng bàn tay. Chỉ là tâm tư của Bạch Văn, anh cũng chẳng thể nhìn thấu được.

Nhưng Ngụy Vũ Thông có thể khẳng định, Bạch Văn không ghét Chu Tiếu Đông.

Bạch Văn cầm đồ uống Chu Tiếu Đông mua cho mình rồi chạy về chỗ ngồi, mở cơm ăn hai miếng, bắt đầu gõ bàn phím.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Bắt đầu đi!

[Đội ngũ] [Băng Hồng Trà]: Không phải em muốn ăn cơm sao?

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Vừa đánh vừa ăn.

[Đội ngũ] [Nông Phu Sơn Tuyền]: …

[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Nhu Nhu, em cứ ăn trước đi, ăn cơm không thể phân tâm được, không tốt cho dạ dày đâu.

[Đội ngũ] [Lộ Hồng Trần]: Cô ăn trước đi.

[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~ Vâng.

Bên kia Chu Tiếu Đông lập tức cảm giác được nguy cơ. Mặc dù không biết rốt cuộc đối tượng là ai nhưng hiện tại cậu cũng không có ý định làm điều gì.



END 6

Bình Luận (0)
Comment