Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 64

Nắng vương trên cửa sổ, khiến phòng ngủ tối đen loang lổ chút ánh sáng.

Bạch Văn ghé vào mép giường, chống cằm ngơ ngẩn nhìn gương mặt ngủ say của Lộ Nam Minh, có chút không nỡ phá vỡ cảnh đẹp này. Nhưng vì hạnh phúc sau này của mình, Bạch Văn quyết định tạm thời nhịn đau đớn trong lòng, quyết định đánh thức Lộ Nam Minh.

“…” Lộ Nam Minh bị gọi tỉnh, mở đôi mắt nhập nhèm do vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy gương mặt Bạch Văn gần trong gang tấc, lúc này mới hơi tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy, nói: “Dậy làm gì sớm thế?”

Bạch Văn không vừa lòng mím môi: “Anh nói hôm nay đi chuyển hành lý mà.”

Lộ Nam minh hơi ngạc nhiên, gãi mái tóc rối xù, bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ đi chuyển, em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Bạch Văn vội vàng lắc đầu, thể hiện quyết tâm của mình.

Lộ Nam Minh thấy không nói được, trực tiếp ôm Bạch Văn đã quần áo chỉnh tề vào người,  mạnh mẽ ra lệnh: “Ngủ.”

Bạch Văn giãy dụa.

Lộ Nam Minh đè cậu lại, với lên đầu giường lấy điện thoại nhìn thời gian, nói: “Hiện tại mới mấy giờ? Trễ một chút thì có sao đâu?”

Bạch Văn hai mắt rưng rưng nhìn hắn, nói: “Đến tối, nhỡ anh đổi ý thì phải làm sao?”

Lộ Nam Minh kiềm chế xúc động muốn gào lên, xoa trán, lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm Bạch Văn thật lâu, hơi tổn thương nói: “Em không tin anh vậy hả?”

“… Không hổ là đại thần.” Bạch Văn sau nửa ngày mới thì thào nói nhỏ một câu, biểu tình muốn nói lại thôi, một câu nói nhẹ nhàng này làm hàng ngàn câu muốn nói trong lòng Lộ Nam Minh chết yểu từ trong trứng.

Lộ Nam Minh vỗ đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”

Bạch Văn tinh thần mệt mỏi, sức lực yếu ớt rất nhanh đã ngủ say.

Lộ Nam Minh mơ thấy mình đánh nhau với người khác, không cẩn thận bị rơi xuống vách núi, ngã gãy tay, máu chảy đầm đìa.

Lộ Nam Minh giật mình tỉnh dậy, phát hiện Bạch Văn đang ngủ say, đầu gối lên tay mình, nước miếng chảy từ khóe miệng cậu xuống, dính hết vào tay hắn.

“…” Hóa ra đây mới là nơi chảy ra máu.

Lộ Nam Minh cảm giác cánh tay không còn là của mình nữa, vì không muốn quấy rầy Bạch Văn ngủ, hắn nắm nắm bàn tay hai cái, sau khi phát hiện chẳng có mấy tác dụng, liền quyết đoán từ bỏ hành vi vừa rồi.

Lấy điện thoại ở trên đầu giường ra nhìn thời gian, Lộ Nam Minh do dự một giây, thò tay bẹo má Bạch Văn.

Bạch Văn chầm chậm tỉnh lại, bất mãn đẩy bàn tay đang tra tấn khuôn mặt mình ra.

“Dậy ăn cơm nào.”

“Không.” Bạch Văn bĩu môi làm nũng, cố gắng dùng mặt cọ tay Lộ Nam Minh, sau năm giây, Bạch Văn dừng động tác cọ qua cọ lại, nghi hoặc mở to mắt, liếc về dấu vết ướt sũng trên “gối đầu” đang phục vụ cậu kia, Bạch Văn phản ứng cực nhanh, vội vàng lau vết nước miếng đi và chùi sạch khóe miệng mình.

Quả nhiên đã ướt hết rồi.

Hai gò má Bạch Văn lại từ từ đỏ lên, phi thân qua rút khăn tay, nịnh nọt chùi vết nước cho Lộ Nam Minh.

Toàn bộ quá trình Lộ Nam Minh hoàn toàn im lặng, chờ cậu chùi xong, mới nâng cánh tay đã chết lặng của mình lên, ngồi dậy nói: “Bắt đầu rửa mặt, anh gọi điện gọi đồ ăn.”

Ánh mắt Bạch Văn lấp lánh, vẫn cứ chăm chú nhìn Lộ Nam Minh, cậu từ tốn nói: “Thật ra cũng không đau lắm.” Lộ Nam Minh vẫn luôn kiềm chế, ngày hôm qua cậu còn có chút không thoải mái, nhưng nghỉ ngơi một đêm, đã khá hơn rất nhiều. Ít nhất, hiện tại, cậu ngồi dậy cũng không có cảm thấy đặc biệt khó chịu hoặc đau đớn.

Lộ Nam Minh vuốt mũi khẽ ừ một tiếng, trong lòng lại thoáng đắc ý, tuy là lần đầu, nhưng hắn thiên phú dị bẩm, kỹ thuật vẫn khá tốt.

Bạch Văn rèn sắt khi còn nóng nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!” Sau đêm tân hôn hai người nên ở cạnh nhau, tất nhiên cậu không muốn bỏ qua.

Lộ Nam Minh rất kiên trì: “Gọi đồ ăn ngoài.”



Cuối cùng, cơm trưa của Bạch Văn vẫn là giải quyết trên giường, nhưng sau khi ăn xong, có đánh chết cậu cũng muốn đi chuyển đồ với Lộ Nam Minh. Trước thủ đoạn, một khóc, hai ầm ĩ, ba thắt cổ, Lộ Nam Minh không thể không gật đầu đồng ý.

Một lúc sau.

Bạch Văn sóng vai với Lộ Nam Minh đi trên sân trường, đột nhiên cậu sinh ra cảm giác kỳ diệu mình như con gái về nhà mẹ đẻ, cả người hưng phấn vô cùng.

“Rầm”

Đi đến trước cửa ký túc xá, Bạch Văn giơ chân lên đá, động tác phóng túng lại càn rỡ, tựa như chỉ sợ không ai biết hôm nay cậu trở về. Lộ Nam Minh ở phía sau lưng không đồng ý nhìn cậu.

Bạch Văn phách lối không hề được một ai chứng kiến, bởi vì trong ký túc xá không hề có ai.

Lộ Nam Minh cưỡng chế bắt Bạch Văn ngồi im một chỗ nghỉ ngơi, còn mình thì bắt tay vào thu dọn đồ đạc, lần này Bạch Văn thật sự rất nghe lời, ôm chú gấu bông Lộ Nam Minh tặng, ngồi một chỗ chỉ huy Lộ Nam Minh.

Chỉ là người bị chỉ huy coi lời cậu như gió thoảng bên tai.

Điều này khiến chỉ huy Bạch Văn chẳng tìm được cảm giác thành tựu, không đến vài phút liền bắt đầu ngồi không yên, kích động lấy điện thoại ra báo tin vui cho từng người trong ký túc xá.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Văn ngâm nga bài hát chờ bọn họ về tiễn mình.

Kết quả đợi đến khi hành lý thu dọn xong xuôi rồi, một bóng quỷ cũng không có. Bạch Văn thương tâm lau nước mắt, chùi giọt nước không hề tồn tại ở khóe mắt, ôm gấu đi theo phía sau Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh không thể nhìn vẻ mặt thất vọng của Bạch Văn được nữa, đi chậm lại chờ cậu, Bạch Văn dán cả người lên lưng hắn, Lộ Nam Minh quay người vỗ lưng cậu, nói: “Tìm cơ hội nào đó mời bọn họ đến nhà chơi, coi như chúc mừng chúng ta ở chung với nhau.”

Con ngươi Bạch Văn sáng ngời, đột nhiên lướt qua Lộ Nam Minh, đi về phía trước hắn, thúc giục: “A Minh Minh, nhanh lên, chúng ta về chuẩn bị đồ ăn.”

“…”

Bởi vì kiên trì của Bạch Văn, nửa đường đành phải đổi hướng đến siêu thị.

Lộ Nam Minh đi theo phía sau Bạch Văn khẽ nhíu mày, thấy bóng lưng vui vẻ của cậu, thật sự không giống người đi lại không tiện, nhưng Lộ Nam Minh cũng chẳng dám chủ quan coi thường, bởi vì Bạch Văn quá giỏi giả vờ.

Bạch Văn cố ý giả vờ đáng thương để mọi người đau lòng, nhưng lúc thật sự thương tâm, Bạch Văn lại thích cười. Một người không biểu lộ rõ vui mừng đau xót trong lòng như thế, khiến Lộ Nam Minh một khắc cũng không dám rời mắt, chỉ sợ chỉ trong nháy mắt một cái thôi, Bạch Văn sẽ bị tổn thương.

Để ý nhiều như thế, thật sự không phải tác phong quen thuộc của Lộ Nam Minh, nhưng hắn vẫn vui vẻ chấp nhận.

“A Minh Minh, anh thấy hãng dấm chua nào là tốt nhất?” Bạch Văn ngoắc ngoắc Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh cúi đầu chăm chú nhìn, thực tế thì hắn đối với những điều này kiến thức cũng chỉ nửa vời thôi. Cuối cùng chỉ có thể chọn hộp nào nhìn đèm đẹp một chút, cũng do dự hỏi Bạch Văn: “Lần sau đổi hiệu khác, cứ chọn đến lúc mình ưng ý nhất là được.”

Bạch Văn nhếch môi cười trộm, cậu cảm thấy, bắt đầu từ hôm nay, Lộ Nam Minh rất thương mình, thậm chí có thể coi là cưng chiều luôn. Ai nói muốn nắm được trái tim của đàn ông thì cần phải nắm được dạ dày của họ? Rõ ràng phải là nửa người dưới nhé! Bạch Văn với tư cách là người từng trải âm thầm nhận ra chân lý này.

Ở chung ngày đầu tiên, Bạch Văn lúc nào cũng trong trạng thái hưng phấn.

Về đến nhà, có chết cậu cũng không quay về giường nghỉ ngơi, mà ngồi ở phòng khách lật xem số sách dạy nấu ăn lúc nãy cậu mua được. Bạch Văn một bên đọc sách, một bên tự hỏi với các nguyên liệu đã mua, mình có thể làm được những món gì, tối nay có thể ăn được những món gì.

Lộ Nam Minh cảm thấy rất khó hiểu trạng thái thần kỳ lúc này của Bạch Văn, buồn bực nói: “Em cầm tinh con khỉ đấy hả? Sau cứ nhảy nhót khắp nơi thế.”

Bạch Văn ngẩng đầu nhìn hắn, mắt lấp lánh, vỗ ngực nói: “Em thuộc họ con gián, hơn nữa là gián đập không chết.”

Lộ Nam Minh bị tuyên bố lớn gan và không sợ chết của Bạch Văn làm kinh sợ!

Bạch Văn chân thành nói: “Em lấy mạng ra thề luôn đó.”

Lộ Nam Minh vỗ đầu Bạch Văn, nghiêm túc nói: “Trong đầu toàn suy nghĩ linh tinh.”

“…” Bạch Văn chẳng nhụt chí chút nào, chỉ vào hình ảnh trong sách nói: “A Minh Minh, tối nay chúng ta ăn cái này đi? Cá sốt chua ngọt ăn ngon lắm.”

“Không mua cá.”

Bạch Văn làm nũng đung đưa tay Lộ Nam Minh: “Giờ xuống dưới mua nha.”

Lộ Nam Minh rút tay ra, đang định mở miệng nói chuyện thì tiếng chuông cửa vang lên.

Bạch Văn với Lộ Nam Minh liếc nhau, cuối cùng Bạch Văn đứng lên nói: “Em đi mở cửa.”

Động tác của Lộ Nam Minh nhanh hơn Bạch Văn một chút, cậu còn chưa kịp đứng lên, hắn đã đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo xem ai đến. Lúc này Bạch Văn đã ngồi lại ghế, hỏi: “Ai thế?”

Lộ Nam Minh mở cửa ra, nói: “Khách không mời mà đến.”

Đứng ở cửa là bốn vị khách không mời mà đến, vẻ mặt của đám người rất thú vị. Chu Tiếu Đông tức giận, Nguỵ Vũ Thông nhướng mày, Khang Phi im lặng, Hạ Vũ không có biểu lộ gì cả.

Khang Phi đi giữa hai người Chu Tiếu Đông và Nguỵ Vũ Thông vào nhà, đi thẳng vào phòng, giả vờ đáng thương khóc lóc: “Cậu thế mà gọi người vốn là chủ căn nhà này là khách không mời mà đến.”

Ba người Nguỵ Vũ Thông cũng đi theo phía sau gã.

Lộ Nam Minh không để ý đóng cửa lại, tiếp tục tranh cãi với Khang Phi, “Ông cũng nói là đã từng là chủ nhà.”

Khang Phi buông hết những đồ đang cầm trong tay ra, hoạt động hai cánh tay đau nhức, nói: “Sớm biết thế, tôi chẳng vội sang tên cho ông như thế làm gì.”

Lộ Nam Minh nhìn xung quanh nói: “Sớm biết thế, vậy mới nói đó chỉ là trước đây.”

Khang Phi lau giọt nước mắt đau lòng nói, “Đối với ân nhân cứu mình từ trong nước sôi lửa bỏng ra. ông lấy oán trả ơn vậy đó hả?”

Ngụy Vũ Thông một chút cũng chẳng có tự giác mình là khách, tìm bộ cốc dùng một lần ra, tự rót cho mình với Chu Tiếu Đông mỗi người một cốc nước, nghe thấy thế an ủi gã: “Không phải có câu, tân nhân vào động phòng, ném bà mối qua tường sao? Cậu không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng.”

“Nếu như cậu có rót cho tôi một cốc nước, thì câu an ủi này sẽ có hiệu quả lớn hơn đó.” Khang Phi mở TV lên, sau đó lại mở túi hạt dưa Lộ Nam Minh mua từ siêu thị về chưa kịp cất, đổ vào hai cái đĩa, đưa một đĩa cho Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông, một đĩa để lại cho mình và Hạ Vũ, còn hai chủ nhân chính của căn phòng, hoàn toàn bị gã phớt lờ.

Ngụy Vũ Thông cắn hạt dưa, nói: “Bởi vì cậu không phải bà mối của tôi.”

Khang Phi khựng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn anh, “… Cậu đây đang bất mãn với tôi sao?”

Ánh mắt Ngụy Vũ Thông đảo quanh phòng, nói: “Phòng này không tệ lắm.” Dừng một chút, lại có thâm ý liếc xéo đỉnh đầu Hạ Vũ một cái, “Hối lộ cần phải xem thời cơ, quá hạn thì không đợi.”



Đây là uy hiếp!

Tay Khang Phi run rẩy chỉ vào mặt anh, “Cậu quả thật không biết khách sáo là gì!” Gã tuy không sợ Ngụy Vũ Thông, nhưng với tình hình trước mắt, vô cớ gây thù chuốc oán với anh thật sự không sáng suốt chút nào.

Ngụy Vũ Thông bình tĩnh nói: “Cũng may, tôi không quá muốn chuyện tốt kia xảy ra.”

Khang Phi: “…” Chẳng lẽ trên mặt gã có ba chữ “dễ bắt nạt” in đậm gạch chân hay sao?

Bị khách phớt lờ một cách triệt để, Bạch Văn rốt cục không chịu được nữa, đau lòng mở miệng nói: “Chẳng lẽ mấy người một chút ý thức tôn trọng chủ nhà cũng không có sao?”

Chu Tiếu Đông gặm hạt dưa, nghiêm túc chỉ vào TV nói :”Tui biết người này nè.”

Hạ Vũ kinh ngạc nói: “Em cũng biết người này.”

Khang Phi bởi vì sự ngạc nhiên của họ mà không còn gì để nói, “Anh ta là Tịch Lạc Ninh.” Với tư cách là người giành được giải vua màn ảnh nhiều năm, với sự nổi tiếng của anh ta, đoán chừng cả nước không mấy ai không biết, trừ phi người nọ không xem TV. Nhưng ở thời đại mạng internet tràn lan như bây giờ, sự băn khoăn này cũng quá dư thừa rồi.

Ít nhất Chu Tiếu Đông và Hạ Vũ không nằm trong phạm vi này.

Hạ Vũ dừng lại một chút, gật đầu nói: “Hóa ra anh ta là Tịch Lạc Ninh.”

Những người còn lại: “…”

END 64
Bình Luận (0)
Comment