Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 73

Rốt cục Khang Phi không thể nhịn được nữa, vỗ bàn cái đét: “Mấy người rốt cục muốn cái gì?” Bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thương hại suốt nửa giờ, còn phảỉ cẩn thận chống lại các loại móc mỉa ngấm ngầm cùng công khai, có là thánh nhân cũng sẽ nổi giận. Huống chi Khang Phi không phải thánh nhân, gã chỉ là một công tử bột không thích nổi giận mà thôi.

Bạch Văn gắp cái đùi gà định bỏ vào bát Khang Phi, đến nửa đường thì vòng ngược lại cho vào miệng mình, ăn ngấu nghiến, nhai nuốt chẳng để ý hình tượng, miệng đầy dầu mỡ nói: “Không ăn thì thôi, quát lớn thế làm gì?”

Khang Phi rất không lịch sự trợn mắt, không nhìn thẳng Bạch Văn mà chỉ nói: “Nói tiếng người đi.” Lại để Bạch Văn nói nhăng nói cuội, hôm nay đừng nghĩ sẽ bình yên.

Ánh mắt Khang Phi liếc qua mấy người Lộ Nam Minh, Chu Tiếu Đông, Ngụy Vũ Thông, vẻ mặt của ba người đều rất nhất trí, một vẻ ta đây vừa rồi cái gì cũng không nghe thấy. Khang Phi bực bội, biết rõ muốn cạy miệng ba người này rất khó, cuối cùng chỉ có thể gửi hi vọng ở Bạch Văn: “Em nói đi!”

Bạch Văn chẳng ngại chuyện Khang Phi vừa rồi mắng cậu không phải người, cậu rất độ lượng phất phất tay, ăn hết cái đùi gà, bởi vì nuốt quá nhanh, suýt nữa thì nghẹn, sau đó liên tục uống hai ngụm súp mới ổn định lại.

Thuận khí xong, con mắt Bạch Văn sáng ngời, nhìn chằm chằm Khang Phi: “Mấy anh ấy chỉ quan tâm cơ thể anh thôi mà.”

“… Quan tâm?” Được rồi. Cứ tạm coi việc mấy người này dùng ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm gã, tiện tay gắp cho gã đủ loại đồ ăn, khiến bát cơm của gã đầy ụ là biểu hiện bọn họ xem như đang quan tâm gã đi. Nhưng gã biết rõ, cái vẻ ngoài xem như quan tâm này chắc chắn đang che giấu một bí mật không muốn người khác biết.

Chu Tiếu Đông nói lời thấm thía: “Có bệnh phải khám, giấu giếm không chạy chữa là không tốt.”

Ngụy Vũ Thông an ủi: “Khoa học hiện nay phát triển như thế, ung thư còn có thể chữa được, cái kia của cậu chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”

Lộ Nam Minh thở dài: “Haizz, sớm biết ngày hôm nay tội gì trước đây phải làm thế!”

Hạ Vũ nghiêng đầu nhìn Khang Phi, chớp mắt đầy lo lắng, vội vàng hỏi: “Anh bị bệnh hả?”



Khang Phi lửa giận ngút đầu khi nghe dứt lời hỏi thăm của Hạ Vũ, gã im lặng cả buổi, mới vô cùng nghiêm túc nói: “Anh không bị bệnh.”

Bạch Văn thuận miệng bồi thêm một câu: “Ai nha, hay cho một tên bệnh tâm thần.”

“Em câm miệng cho anh!” Khang Phi nghiến răng nghiến lợi trừng cậu, sau đó quay nhanh qua nhìn Hạ Vũ, dịu dàng nói: “Thật sự không có bệnh, em đừng có nghe bọn họ nói lung tung.”

Chu Tiếu Đông nói: “Cậu không bệnh, vậy sao đám bảo hiểm kia chưa mở hộp vậy.”

“…” Khang Phi nổi giận: “Tôi tôn trọng Vũ Vũ không được sao!”

Bốn người cùng lắc đầu, hiển nhiêu không tin tưởng một sinh vật phong lưu chỉ dùng nửa người dưới để nói chuyện lại đột nhiên trở nên trong sáng như thế. Có thể kiềm chế chút ít đã là kỳ tích rồi, loại việc cấm dục thần kỳ này, làm sao có thể xảy ra trên người Khang Phi được chứ. Nhớ trước đây, Khang Phi vì bị Bạch Văn ngáng chân mà hơn nửa đêm gọi điện thoại mắng chửi người kìa. Huống chi, gần đây Bạch Văn bị Lộ Nam Minh quản lý nghiêm ngặt, không có sức để đi gây phiền phức cho Khang Phi. Với một tên thông minh như Khang Phi việc ăn sạch sành sanh Hạ Vũ là điều hiển nhiên.

Nếu như không ăn, vậy chắc chắn có điều gì đó khiến Khang Phi không thể không thu tay lại, mà nguyên nhân phù hợp nhất, tự nhiên là cơ thể có vấn đề.

Bạch Văn đem toàn bộ phân tích nói ra.

Khang Phi nhất thời á khẩu không trả lời được. Nếu không phải bản thân trải qua, Khang Phi cũng sẽ không tin tưởng mình đã làm thế. Gã nói: “Người sẽ luôn thay đổi. So với việc nửa người dưới được thỏa mãn, anh càng thích được hạnh phúc bên Vũ Vũ hơn, cuộc sống gia đình ngọt ngào ấy, ha ha.”

Bốn người dùng ánh mắt nhìn thằng ngu để nhìn Khang Phi.

Chu Tiếu Đông nói: “Đã đến mức độ phải dựa vào tự an ủi mình để sống qua ngày rồi.”

“Haizz!” Lộ Nam Minh tiếp tục thở dài.

Khang Phi buồn phiền chuyển mắt nhìn Hạ Vũ, “Móa, bản thân tôi thật sự như thế mà, nếu không tin, các người có thể hỏi Vũ Vũ.”

Bạch Văn rất nhanh kéo Hạ Vũ rời đi.

Khang Phi rất buồn bực, “Mấy người không ăn cơm nữa à!”

Bạch Văn nói: “Các anh ăn trước đi, bọn em nói chuyện chút đã.”

Bạch Văn kéo Hạ Vũ vào phòng sách, đánh giá từ trên xuống, xác định Hạ Vũ không ốm, vẻ mặt cũng không tệ, Bạch Văn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra mặc dù Khang Phi từng chơi bời linh tinh, nhưng không có sở thích SM.

Bạch Văn không nói chuyện quanh co với Hạ Vũ, mặc dù là hỏi chuyện bí mật đời tư, cũng biết Hạ Vũ sẽ không bao giờ nói không biết với mình, nên Bạch Văn hỏi thẳng luôn: “Cậu với Khang Phi có từng làm chuyện vợ chồng không?”

“Làm.”

“Làm!” Bạch Văn kinh ngạc quát lên, sắc mặt rất nhanh lại đen thui, “Anh ta không giúp cậu làm trơn à? Anh ta thế mà dám không làm trơn hả!”

“Tớ không biết.”

“Không biết? Anh ta làm hay không mà cậu cũng không biết sao?”

Hạ Vũ gãi đầu, vẻ mặt thẹn thùng khó gặp, “Tớ ngủ mất.”

Ngủ rồi cũng có thể làm, quả nhiên là cầm thú! Bạch Văn lại hỏi: “Vậy cậu có cảm giác đau nhức trong người không?”

“Anh ấy nói không phải người nào cũng đau nhức đâu.”

“Một chút cũng không đau sao?”

“Một chút cũng không đau.”

“Chẳng lẽ lão ta là cao thủ?” Bạch Văn sờ cằm, vẻ mặt nghi hoặc, nhưng nghĩ tới Hạ Vũ là lần đầu tiên, mặc kệ Khang Phi kỹ thuật thế nào, Hạ Vũ cũng phải có một chút phản ứng mới đúng chứ. Sau lần đầu tiên, cậu vẫn cảm thấy là lạ mà. Chẳng lẽ Hạ Vũ không chỉ là người trì độn, ngay cả cảm giác cũng trở nên chậm chạp?

Điều này sao có thể!

“Haizz, Vũ Vũ. Cậu nói cụ thể những chuyện đã xảy ra cho tớ nghe cái nào.”

Bình thường Hạ Vũ ít nói, nhưng trình độ kể chuyện cũng không thấp, ít nhất logic rõ ràng, câu cú ngắn gọn.

Bạch Văn nghe xong mọi chuyện, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đâm ót Hạ Vũ, thật sự quá ngu ngốc, nói dối rõ ràng như thế mà vẫn tin được. Hơn nữa dù có bị Khang Phi lén ăn sạch sao cậu ấy vẫn không cảm thấy gì cả là sao? Chẳng lẽ không biết đánh người, mắng người sao? Cuối cùng lại xác định quan hệ với người ta luôn chứ.

Bạch Văn buồn bực cào đầu, đang lo lắng có nên vạch trần lời nói dối của Khang Phi, mang Hạ Vũ đi không? Đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu hỏi: “Vũ Vũ, có phải cậu rất thích Khang Phi không?”

Hạ Vũ có chút ngốc, nhưng không ngu, đần độn sao có thể thi lên đại học được? Trường đại học của bọn họ không quá nổi tiếng nhưng cũng nằm trong top.

Huống chi sau khi Hạ Vũ quen cậu, có việc gì cũng thích tìm cậu thảo luận, chuyện tình cảm quan trọng như thế, vậy mà Hạ Vũ không hỏi ý kiến cậu, tự mình quyết định, có thể thấy việc cậu ấy cũng không phải không có cảm giác với Khang Phi.

“Thích.” Hạ Vũ gật đầu một cách nghiêm túc.

Bạch Văn vỗ mặt, xem ra không nên nói về chỉ số thông minh với những người đang yêu. Với bản thân cậu cũng thế. Chuyện rõ ràng như thế mà cậu không phát hiện ra, nhưng ánh mắt của Hạ Vũ, tại sao có thể thích Khang Phi đây chứ?

“Sao cậu lại thích anh ấy? Ngoại trừ lớn lên đẹp trai một chút, anh ấy làm gì còn điểm nào được nữa?”

“Anh ấy rất tốt.”

Nhớ trước đây những lời này cậu cũng thường dùng, hôm nay lại nghe được từ miệng một người khác, trong lòng Bạch Văn rất không thoải mái, “Anh ấy tốt gì nào, cậu nói thử tớ nghe đi!”

“Lớn lên đẹp trai, dịu dàng lại hào phóng, rất tốt bụng …”

“Stop! Sao tớ không thấy anh ấy dịu dàng lại hào phóng, còn tốt bụng nữa!”

Hạ Vũ khẽ cười, chỉ nói: “Anh ấy rất tốt!”

“Haizz!” Biết rõ trái tim Hạ Vũ đã chấp nhận Khang Phi, Bạch Văn không còn cách nào khác thay đổi cậu, dứt khoát không đau đầu về việc này nữa, “Cậu chừng nào thì thích anh ấy?”

“Học kỳ trước.”

Bạch Văn há to mồm, cả buổi mới nản lòng nói: “Chuyện gì xảy ra, nói tớ nghe chút đi.”

“Thích.”

“…” Đây là quá trình lừa bịp gì chứ? Bạch Văn trầm ngâm một lát, phát hiện, bình thường Hạ Vũ vẫn thường ở cùng Khang Phi, cùng nhau chơi game, cùng đi học, cùng tan học, cùng đi ăn cơm, cùng đi ra ngoài, tính toán một hồi thì hỏi: “Không phải cậu vừa thấy anh ấy đã yêu rồi chứ?”

“Lúc anh ấy giải thích cho tớ về Sherlock Holmes.”

Cái này khác gì vừa thấy đã yêu chứ? Bạch Văn không còn gì để nói: “Đã thích anh ấy, khi anh ấy theo đuổi cậu, lúc tớ ngáng chân anh ấy, sao cậu còn phối hợp với tớ?”

Nếu như cậu thành công, vậy không phải Hạ Vũ thất tình rồi sao?

Khang Phi cùng lắm lại đi tìm mùa xuân thứ hai, hoặc là tiếp tục phong lưu như trước, bị bỏ rơi chỉ là Hạ Vũ… Bạch Văn nghĩ đến những chuyện này, cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Hạ Vũ nói: “Tớ biết cậu là muốn tốt cho tớ.”

Bạch Văn nghe vậy, không biết Hạ Vũ nói tốt cái gì. Thật sự là cậu vì muốn tốt cho Hạ Vũ mới làm trò như thế, nhưng những điều này chỉ xảy ra khi Hạ Vũ không có tình cảm với Khang Phi mà thôi.

Bạch Văn vẫn cho rằng với tính cách của Hạ Vũ, đoán chắc sẽ không thích ai cả, cùng lắm chỉ như một thói quen thôi. Nếu mãi không gặp được người bao dung cậu, Hạ Vũ có thể sẽ ở vậy cả đời. Cậu vẫn luôn sống hờ hững như vậy trong thế giới của riêng mình. Cho nên, Bạch Văn vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm tìm bạn đời cho Hạ Vũ.

May là Khang Phi thật lòng với Hạ Vũ, cậu cũng không phạm phải sai lầm quá nghiêm trọng.

Có lẽ bởi vì vấn đề chủ quan, Bạch Văn đột nhiên cảm thấy Khang Phi rất tốt. Tuy đã từng có cuộc sống thối nát, nhưng anh ấy đối xử với người khác cũng được, không hay giận, tính cách cũng hiền hòa, ra tay lại hào phóng, quan trọng là rất tốt với Hạ Vũ.

“Haizz, thế mà bị cậu lừa rồi, ngốc nghếch gì chứ, cậu chính là giả heo ăn thịt hổ!” Bạch Văn bùi ngùi xoa mũi.

“Không phải.”

“Vâng vâng đúng, cậu không phải. Đi thôi, nên ra ngoài ăn cơm.” Bạch Văn mở cửa đi ra ngoài, liếc thấy Khang Phi đang rướn cổ nhìn bên này, Bạch Văn đồng tình nhìn lại gã, cảm thấy tỷ lệ Khang Phi muốn ra ngoài …. bằng không.

Ba người Lộ Nam Minh cũng nhìn qua, nhưng bọn họ thấy vẻ mặt đồng tình của Bạch Văn, cho rằng Khang Phi thật sự có vấn đề nên lại càng thương cảm nhìn Khang Phi, Chu Tiếu Đông nói: “Có muốn tôi hỏi cho ông bệnh viện có uy tín không?”

Khang Phi: “…”
Bình Luận (0)
Comment