Ma Thiên nhai vách đá cao vút mây xanh, chỉ có thể nhìn thấy một nửa. Hơn nữa bốn phía đều là vách đá dựng đứng, bóng loáng nhẵn thín. Chỗ có thể mượn lực lấy hơi lại không nhiều. Nhưng đó còn không phải là tệ nhất, mà tệ nhất là lời nói của Vô Song Ngư: "Ngươi phải cõng ta lên, lại không được lên một mình nếu không có tín vật, nếu không sẽ bị cao nhân trên vách đá giết chết."
Pháo Thiên Minh phủi tay bỏ đi, Vô Song Ngư vội vàng kéo lại, năn nỉ cầu khẩn: "Trà đại ca, ngươi thương xót với, đừng ghen tị ta có được tuyệt học hoàn chỉnh. Dù sao ngươi cũng có được tuyệt học không trọn vẹn Thái Cực kiếm rồi."
"Xin lỗi, hiện giờ ta là song tuyệt học, không phải không trọn vẹn." Pháo Thiên Minh vỗ vai Vô Song Ngư đang ánh mắt hừng hực dục hỏa, nói: "Cho dù là ta, có thể leo lên vách đá hay không cũng là điều khó nói, huống hồ phải cõng ngươi. Ta khuyên ngươi quên đi ý định ấy đi."
"Không được, ta ghét nhất là bỏ dở giữa chừng."
"Ta cũng vậy! Để ta xem chiều cao của vách đá còn dư bao nhiêu nữa." Túng Vân Thê của Pháo Thiên Minh dưới lực đẩy của tám thành mười nội lực, vẽ ra một vệt bóng trên vách đá, chớp mắt đã lên tới đám mây. Pháo Thiên Minh liếc nhìn một cái rồi hoàn toàn thất vọng: còn cả nửa quãng đường mới đến đỉnh núi. Mình thì có thể leo lên được, đáng tiếc là khinh công cấp cao của Vô Song Ngư chưa đạt tới cấp 100, thế thì đừng nằm mơ nữa. Pháo Thiên Minh lao xuống, giờ đây nội lực theo kịp thời đại, từ giữa không trung rơi xuống gần đất, vẫn có thể xoay người giữa không trung, hai chân hạ xuống đất. Nói với Vô Song Ngư mấy chữ: "Không đùa được đâu."
Vô Song Ngư tuyệt vọng, trong số những người quen biết, khinh công của Pháo Thiên Minh được công nhận là số một. Nếu ngay cả y cũng nói không được, vậy nhiệm vụ này ít nhất bây giờ không làm được. Vô Song Ngư thở dài: "Ài!"
"Tuy không đùa được nhưng vẫn còn cách." Ánh mắt Vô Song Ngư sáng lên, Pháo Thiên Minh cười nói: "Cách đỉnh vách đá một trăm thước có một gốc thông già. Nếu ngươi có thể tìm được sợi dây thừng dài như vậy, ta có thể giúp ngươi treo nó lên."
"Không thành vấn đề. Nếu không đủ dài ta có thể nối thêm." Vô Song Ngư hớn hở đến nỗi tay chân luống cuống. Suốt một lúc, hắn hỏi: "Trà Trà, có thể cùng ta hoàn thành chuỗi nhiệm vụ này không? Ta hứa với lần tụ tập luyện cấp kế tiếp, ta sẽ làm việc của hai người, còn huynh chỉ cần đứng bên trong phạm vi đi ngủ là được."
"Chấp nhận!"
Hai người không mấy khó khăn đã lên đến Ma Thiên nhai, Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Người ngươi muốn tìm người, khinh công không phải tầm thường. Ngươi tìm hắn có việc gì vậy?"
"Người này tên Tạ Yên Khách, là NPC cấp trung. Từng có ba người có đại ân với hắn, sau khi võ công của hắn đại thành đã cho ba người ba chiếc Huyền Thiết Lệnh, bất kỳ ai cũng có thể dựa vào một tấm lệnh bài yêu cầu hắn làm bất kỳ việc gì, kể cả tự sát. Một tấm đã thu hồi, một tấm tung tích bặt vô âm tín, còn một tấm thì ở trong tay ta. Ta muốn hỏi thăm hắn về một NPC tên Thạch Phá Thiên, rồi hoàn thành tâm nguyện của Thạch Phá Thiên, như vậy có thể nhận được chân giải. Đó là tiến trình nhiệm vụ lần này."
"Nghe có vẻ đơn giản đấy."
"Bởi vì đơn giản nên trong lòng ta mới lo sợ, chân giải của tuyệt học đâu phải dễ nhận được như vậy. Ngươi xem, mỗi lần ngươi nhận được chân giải đều là nhờ vận may cứt chó ngóc đầu dậy. Nếu không có Diệp Cô Thành và Hoàng Dược Sư giúp đỡ gian lận, lại tình cờ đấu giá được tâm pháp, ngươi chỉ biết ôm Tiểu Vô Tướng Công không trọn vẹn khóc lóc mà thôi. Cho dù chính Tiểu Vô Tướng Công không trọn vẹn của ngươi cũng là nhờ giẫm phân chó mới có được, đúng chưa?" Vô Song Ngư ghen tỵ giận dữ không thôi. Nhưng cũng rất tò mò Pháo Thiên Minh làm thế nào có được song tuyệt học, vừa hỏi vừa bực bội. Càng bực bội càng hỏi, càng hỏi càng thêm bực bội...
Trong lúc bực bội, hai người đến trước một hang động, Vô Song Ngư đang do dự có nên gõ cánh cửa hư vô hay không, bỗng thấy hoa mắt, một lão già gầy gò xuất hiện bên cạnh cách hắn năm trượng, lạnh lùng quan sát hai người: "Các ngươi cầm Huyền Thiết Lệnh tìm lão phu, có việc gì?" Đương nhiên đây là chủ nhân nơi này Tạ Yên Khách.
Vô Song Ngư lấy Huyền Thiết Lệnh ra nói: "Tại hạ đang tìm một người tên Thạch Phá Thiên, không biết ngài có manh mối gì không?"
"Phá Thiên? Các ngươi tìm hắn có việc gì?" Nghe vậy, có vẻ Tạ Yên Khách với Thạch Phá Thiên quan hệ không tệ.
"Chúng tại hạ tới để hoàn thành tâm nguyện của người ấy."
"Vậy sao... các ngươi chờ đã." Tạ Yên Khách quay vào trong hang động, không lâu sau đưa cho Vô Song Ngư một bức họa nói: "Các ngươi có thể dựa vào bức họa này để tìm. Nghe nói gần đây hắn xuất hiện ở một thị trấn nhỏ gần Tuyết Sơn phái... Nếu các ngươi gặp hắn, bảo hắn... đến gặp ta."
"Đa tạ! Vậy chúng tại hạ xin cáo lui."
Hai người trở lại chân vách đá, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta khó tin nhất, một con chim ưng mắt vàng kéo mất sợi dây thừng trên cây tùng... Vô Song Ngư không khỏi cười khổ liên tục.
Pháo Thiên Minh đồng cảm vỗ vai Vô Song Ngư: "Làm người, chỉ có thể dựa vào bản thân mình."
"Có thể cõng ta xuống không?" Vô Song Ngư thử hỏi.
"Ta xuống một mình còn bị thương nặng, huống hồ là cõng ngươi xuống... Đừng mơ mộng nữa. Ta đề nghị ngươi nhảy thẳng xuống đi cho xong."
Vô Song Ngư xoa tay nói: "Đó là tự sát, tính gấp đôi, hơn nữa sẽ rất đau đớn. Rất dễ để lại ám ảnh tâm lý. Trà Trà, có cách nào khác không?"
"Có!" Pháo Thiên Minh rút kiếm ra.
"Có cách nào không chết không?" Vô Song Ngư nhìn ánh mắt Pháo Thiên Minh mà khóc nức nở: "Thôi được, cho ta chết nhanh gọn đi."
"Không chỉ nhanh gọn mà còn tàn nhẫn nữa." Tay vung kiếm ra, cổ họng Vô Song Ngư bị đâm thủng.
Pháo Thiên Minh thu kiếm định nhảy xuống vách đá, bỗng thấy Tạ Yên Khách ôm một cuộn dây thừng đi ra, không khỏi hỏi: "Lão tiền bối, người đang làm gì vậy?"
"Không phải ta đang mang dây thừng ra cho các ngươi hay sao? Ồ, bằng hữu của ngươi đâu rồi?"
"Bằng hữu ta khinh công cao cường, không cần dây thừng, giờ chắc đã đến Lạc Dương rồi... He he!" Pháo Thiên Minh cười gian xảo. Việc này không thể nói với Vô Song Ngư, nếu không tên tiểu nhân tâm địa hẹp hòi kia nhất định sẽ đổ hết lỗi lầm lên đầu mình. Nhưng không nói ra thì trong lòng rất khó chịu. Cuộc đời thật lắm mâu thuẫn!... Trấn nhỏ gần Tuyết Sơn phái.
Tuyết Sơn phái là môn phái NPC, do phong tỏa toàn núi nên tạm thời chưa có ai biết thực hư bên trong. Những người muốn theo học môn phái ẩn dật này đều bị báo: Bổn phái không thu đồ đệ ngoài. Hơn nữa nơi đây lạnh lẽo, hẻo lánh, nên trong trấn nhỏ gần đó cũng không thấy bóng dáng người chơi nào. Nhưng hôm nay Tuyết Sơn phái lại xảy ra chuyện lớn. Nguyên nhân rất đơn giản: Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh.
Hai người dựa vào bức tranh tìm được Thạch Phá Thiên trong nhà thổ nơi trấn nhỏ. Khi hỏi về tâm nguyện của hắn ta, câu trả lời khiến hai người suýt phát điên... Là môn đệ Tuyết Sơn phái, tâm nguyện của hắn là cưỡng hiếp cháu gái A Tú của chưởng môn.
Tin nhắn: "Vậy phải xử lý thế nào đây?"
"Ta không quan tâm, ta phải đi đây. Ngươi tự lo nhiệm vụ của mình đi."
"Đừng đi mà! Ta ghét nhất là kẻ không giữ lời. Này... nếu không chúng ta cứ giúp hắn ta lần này đi? Dù sao cũng chỉ là NPC, coi như xem phim cấp ba thôi." Ánh mắt Vô Song Ngư lóe lên vẻ gian tà.
"Không phải vấn đề đó, ngươi cần biết trò chơi này cấm dâm loạn, ngay cả hôn nhau cũng không được. Giờ lại bắt chúng ta xem phim heo, ngươi không thấy điều đó rất có vấn đề à?"
"Vấn đề gì? Ta không thấy vấn đề gì cả. Ngươi phải biết chúng ta kéo thằng nhãi này từ trong chăn của nữ nhân ra, chắc hắn ưa trò này. Mà ngươi cũng nghe thằng nhóc rồi đấy , võ công của chưởng môn chỉ ở mức BOSS bình thường thôi, một mình ta cũng không thua."
"Không làm!" Pháo Thiên Minh nói dứt khoát, nhưng ý chí đã hơi dao động. Đàn ông ai cũng là thú vật, xem thật người diễn trực tiếp cũng bình thường. Xem JAV thường ngày cũng chẳng sao, huống hồ đây chỉ là NPC. Quan trọng nhất là Pháo Thiên Minh có ý nghĩ khác, xem có thể cứu mỹ nhân hay không, giải cứu trinh tiết của cháu gái chưởng môn. Việc này là công lao lớn biết bao. Cho dù đối phương chỉ là BOSS bình thường, nhưng biết đâu vui vẻ sẽ lật tung kho báu môn phái ra cầu xin mình nhận lấy, rồi mở ra trăm nhiệm vụ bí mật lấy được tuyệt học, còn giúp mình gian lận nữa. Pháo Thiên Minh vừa nói không làm vừa cười đồi bại, túi đồ hẹp quá, có nên mang theo vài két bia không...
Vô Song Ngư thấy vẻ mặt của Pháo Thiên Minh, cười khẩy nói: "Được rồi, chúng ta sẽ giúp ngươi cưỡng gian cô gái tên A Tú kia."