"Vậy ta thử cao chiêu của Thiết Thủ Thiết nhị gia đây." Vô Song Ngư đánh ra một quyền, Thiết Thủ khẽ vận khí tay phải đỡ đòn, Vô Song Ngư như đấm vào tảng đá.
Thiết Thủ đổi quyền thành chưởng, định nắm mạch môn của đối phương. Một kiếm của Pháo Thiên Minh đã chém tới, Thiết Thủ ngồi vỡ cái ghế, tay trái nắm ngược lại thân kiếm.
Pháo Thiên Minh vứt kiếm, lật tay một cái lại rút ra một thanh kiếm khác. Sau khi đấu với Lý Thu Thủy, Pháo Thiên Minh cố tình chuẩn bị sẵn một bộ kiếm sắt dự phòng. Thiết Thủ buông Vô Song Ngư, tay phải đón lấy thanh kiếm. Pháo Thiên Minh lại vứt kiếm, người lùi lại một phi đao bắn ra. Như Pháo Thiên Minh dự liệu, Thiết Thủ tránh mắt, phi đao cắm vào sống mũi hắn. Máu chảy nhiều nhưng thương tích không nghiêm trọng.
Kiếm của Pháo Thiên Minh đâm tới không cho Thiết Thủ thời gian cầm máu, Thiết Thủ vẫn tay phải chộp lấy, nhưng không ngờ kiếm của Pháo Thiên Minh truyền lại một lực kéo liên miên, vì không đề phòng Thiết Thủ bị lực kéo làm lảo đảo.
Vô Song Ngư đứng bên cạnh chờ đợi, không khách khí liên tiếp đấm ra. Pháo Thiên Minh thì nghiêng mình dùng Dẫn tự quyết tá lực. Khi trước Cưu Ma Trí phải dốc toàn lực đối phó chiêu này, đánh bại Pháo Thiên Minh cũng phải hai mươi chiêu. Rõ ràng Thiết Thủ đã rối loạn, mỗi đấu quyền với Vô Song Ngư, tay hắn lại nóng thêm một chút, dù là Thiết Thủ nhưng không phải Thiết Tý, cánh tay đã bị bỏng vài chỗ.
Đáng sợ hơn là Vô Song Ngư quyết tâm liều chết, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước. Đây là võ công đặc biệt của Vô Song Ngư "Lý Đại Đào Cương", hy sinh chân khí hộ thể để tăng sức tấn công gấp đôi.
Võ công này hắn vẫn ít dùng, lý do rất đơn giản, thời gian kéo dài chỉ 10 phút, còn thời gian hồi phục lâu tới 3 tiếng, trong 3 tiếng không có phòng thủ, chịu sát thương cấp 1 - 2 từ thiết kiếm tương đương đòn tấn công 100-200 với hắn. Hơn nữa chỉ dùng khi vạn bất đắc dĩ, giấu giếm là tốt nhất. Có thể thấy Vô Song Ngư là cao thủ được công nhận trong giang hồ không phải vô cớ.
Thiết Thủ dù là nhân vật BOSS nhưng hai người đối diện là cao thủ có số má trong giới người chơi. Một hung hăng như hổ, một uyển chuyển như nước, khiến Thiết Thủ vô cùng bất lực.
Thấy Pháo Thiên Minh cầm kiếm thường, Thiết Thủ nảy sinh một kế, muốn ăn một kiếm rồi hạ Vô Song Ngư trước.
Như ý Thiết Thủ, Pháo Thiên Minh vạch rách vai hắn, Thiết Thủ giật mình vận nội lực: "Đồ vô sỉ, dám nhỏ thuốc độc lên binh khí!" Nói rồi bàn chân vấp ngã, vội vàng hít một hơi vận chân khí bảo vệ tâm mạch.
Tầm nhìn của hắn mờ dần, chỉ nghe Pháo Thiên Minh nói: "Ta không dám làm mất mặt Lý Tầm Hoan, chỉ có thể làm mất mặt Võ Đang mà thôi. Có điều... nếu hai người các ngươi truy đuổi hai ta, chúng ta chơi quang minh chính đại. Nhưng bốn đánh hai, chưa kể con bồ câu báo tin, chỉ đành dùng chút thủ đoạn. Thật đáng tiếc, vốn dự định dùng để đối phó với Truy Mệnh."
Thanh kiếm bình thường của Pháo Thiên Minh là nhờ Tức Đaij Nương ở Toái Vân Uyên luyện chế độc, dùng nguyên liệu là cả lọ sữa bột Tam Lộc. Nhưng hiệu quả luyện chế không như mong đợi, không thể chết ngay khi trúng độc mà chỉ làm tê liệt đối phương trong 3 phút. Hơn nữa chỉ dùng được 2 ngày, Pháo Thiên Minh cân nhắc mới quyết định bôi trên kiếm chứ không phải phi tiêu, vì phi tiêu chỉ dùng một lần. Ban đầu định dụ Truy Mệnh vào chỗ tuyệt cảnh, lợi dụng sơ hở đả thương đối phương rồi bắt sống, không ngờ Thiết Thủ lại lao vào bẫy trước tiên.
Hai người không giết Thiết Thủ, chỉ trói chặt bằng gân trâu, cái này của Vô Song Ngư. Ban đầu mua ở Lạc Dương để mang theo người, tránh phải chạy mua dây khi cần. Không ngờ lại hữu dụng ở đây.
Hai người dẫn Thiết Thủ ra ngoài, đã bàn bạc xong bước tiếp theo. Chạy trốn vô ích, chỉ có phản công nơi tuyệt địa mới là con đường đúng đắn. Hai người hiểu lần truy sát này cũng là nhiệm vụ. Tứ Đại Danh Bổ là loại NPC tái sinh, nếu an toàn qua được 10 ngày chắc chắn có phần thưởng khác. Nếu đảo khách thành chủ bắt được Tứ Đại Danh Bổ, phần thưởng sẽ rất hậu hĩnh.
Hai người quay đầu lại, không xa là hai danh bộ khác, Lãnh Huyết và Truy Mệnh.
Lãnh Huyết không hề lạnh lùng, trái lại rất nhiệt huyết như thanh niên bây giờ. Thấy huynh trưởng Thiết Thủ bị trói chặt, trên mặt là nụ cười khổ bất đắc dĩ, đã sớm không kiềm chế được muốn xông lên. Truy Mệnh kéo Lãnh Huyết lại, mỉm cười nhìn hai người mà không nói gì.
"À nha, đây chắc là Truy Mệnh Truy tam gia phải không?"
Tin nhắn của Pháo Thiên Minh: "Quá giả dối."
"Hai vị có điều kiện gì cứ nói ra, miễn là có thể thương lượng." Truy Mệnh vẫn ngoài cười trong không cười.
Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư nhìn về phía Thiết Thủ, Thiết Thủ kinh ngạc hỏi: "Các ngươi làm gì thế?"
"Ngươi nên nói, không cần quan tâm tới ta, vì chính nghĩa của địa cầu..."
Vô Song Ngư chưa dứt lời, Truy Mệnh khinh khỉnh nói: "Nghiện hoạt hình Nhật Bản quá rồi. Người giang hồ tất nhiên là lưu lại núi xanh, lo gì thiếu củi đốt."
Bị NPC chê bai, Pháo Thiên Minh đã quen, ỷ vào da mặt dày nên rất bình thản. Nhưng Vô Song Ngư thì khác, bị người chơi khinh thường còn phát điên huống hồ là NPC, điểm này có thể thấy từ việc hắn không chịu thua Pháo Thiên Minh."Này! Giờ người đang ở trong tay ta, sao các ngươi còn hung hăng như vậy?"
"Hung hăng?" Truy Mệnh nhún vai "Ta không hề hung hăng, chẳng phải đã bảo các ngươi đưa ra điều kiện sao?"
"Tiểu Ngư đừng nóng!" Pháo Thiên Minh sợ Vô Song Ngư làm hỏng việc lớn bèn chậm rãi nói: "Chỉ có một điều kiện, các ngươi đồng ý giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ trả lại người."
"Bảo chúng ta làm nhiệm vụ?" Thiết Thủ vô cùng kinh ngạc nói: "NPC giúp người chơi làm nhiệm vụ, làm gì có chuyện đó. Thà các ngươi giết ta đi, để ta tái sinh còn hơn."
"Được rồi! Vậy ngươi đi tái sinh đi!"
Thanh kiếm Pháo Thiên Minh đặt trên cổ Thiết Thủ chuẩn bị dùng sức, Truy Mệnh vội nói: "Đừng! Chết một người sẽ có thông báo trong hệ thống, chúng ta không thể mất người như vậy được. Các ngươi để ta suy nghĩ một chút. Hương Soái còn bị chúng ta bắt, làm sao có thể lật thuyền trong rãnh nước nhỏ được. Ta đi hỏi ý kiến lãnh đạo cấp trên, các ngươi ngồi đợi một chút."
Một con bồ câu đưa thư bay ra ngoài. Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Sao các ngươi bắt được Sở Lưu Hương? Hắn phải gian trá giống như Lục Tiểu Phụng mới đúng."
"Cái này thì các ngươi không biết, Hương Soái có điểm yếu lớn nhất... theo các ngươi gọi là ngu xuẩn, chưa bao giờ giết người. Chúng ta huy động vài ngàn quan binh bao vây hắn, trải rộng hai dặm, thấy cái gì cũng đừng làm, cứ ôm chân là được."
"Ai... Các ngươi học xấu bụng rồi, bằng hữu của ta nói nguyên tác không phải như vậy." Pháo Thiên Minh cảm thán, Đường Đường luôn nói Tứ Đại Danh Bổ rất chính trực.
"Cái này... cũng không có cách nào. Bây giờ người chơi ai nấy đều khôn hơn quỷ, Nguyên một đám NPC còn trâu hơn cả thúc phụ của chúng ta. Chúng ta cũng chỉ đành điều chỉnh một chút mà thôi. Các ngươi may mắn có Đông Phương Bất Bại che chở, nếu không ở Toái Vân uyên các ngươi đã rơi vào ngõ cụt rồi. Ví dụ như Thanh Mai Chử Trà, khuyết điểm lớn nhất là đạo đức, nếu ngươi bỏ mặc Thích Thiếu Thương rồi rời đi, đạo đức ngươi sẽ về 0, nên ngươi tuyệt đối không thể chạy trốn. Thật ra chúng ta chỉ lợi dụng điểm yếu của mọi người mà thôi, tin ta đi, ngoài hơi xảo quyệt ra thì chúng ta vẫn đặt vương pháp lên hết, đã nói là làm."