Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119: Đều Là Những Chiêu Thức Khiến Người Ta Kinh Ngạc

Chương 119: Đều là những chiêu thức khiến người ta kinh ngạc Chương 119: Đều là những chiêu thức khiến người ta kinh ngạc

"A!" Hai người sửng sốt, chuyện này không thể bỏ qua được, Võ Đang đang hưởng thụ bữa tối, sao có thể nhường cho người ngoài, hơn nữa chắc chắn lão Trương sẽ không dễ dàng tha cho họ.

"Kiếm Cầm, đánh nhau!" Hai người đồng thanh hô lên, trực tiếp ra tay với nam nhân kia. Lúc này, nam nhân mới kịp mặc quần áo, vận nội lực đỡ một chiêu, áo quần tung bay, bao trùm lên hai người, phủ kín cả đất trời.

Pháo Thiên Minh bị chặn đứng, lòng bàn tay hơi nóng lên, biết võ công đối phương vượt trội so với mình nên càng không nương tay, quét ra bốn luồng kiếm khí xé toạc áo quần. Tinh Ảnh lăn một vòng, né tránh áo quần đánh tới hạ thể của nam nhân kia, tốc độ nhanh chóng, thật sự là tránh cũng không khỏi. Miệng hô to: "Hổ Trảo Tuyệt Hậu thủ."

Pháo Thiên Minh và nam nhân kia đều kinh hãi, từ khi nào Võ Đang thanh thoát lại có môn công phu âm độc như vậy, còn bị một tiểu nhân âm độc chiếm được.

"Càn Khôn Đại Na Di." Nam nhân hô to một tiếng, hắn rất bực bội, lúc đầu coi như chưa kịp phản ứng, nhưng không ngờ sau đó gặp phải những chiêu thức lộn xộn, liên tục mất đi thế chủ động. Chỉ thấy bóng dáng hắn lóe lên, đã dịch chuyển sang bên trái cách đó năm thước.

Pháo Thiên Minh kinh ngạc: dịch chuyển tức thời, có vẻ giống pháp thuật Tây Phương.

Nhưng ngay nam nhân kia cũng lập tức kinh hoàng.

"Phá Thương thức" Thân thể vừa mới dừng hẳn, một thanh kiếm đâm thẳng vào điểm nhạy cảm, khí thế vẫn hung hăng như trước.

"Dịch chuyển lần nữa!" Lập tức xuất hiện bên người Tinh Ảnh, Tinh Ảnh chưa thu chiêu, lại tiếp tục ra tay. Nam nhân kêu khóc thảm thiết, hắn mới luyện Càn Khôn Đại Na Di đến tầng thứ hai, một ngày chỉ có thể dùng hai lần, lại chỉ dịch chuyển ngẫu nhiên, không thể kiểm soát hướng đi. Đành liều mạng vùng vẫy, tránh khỏi chỗ hiểm yếu rồi lộn người ra sau, bị vồ lấy hai mảng thịt đùi.

Nam nhân càng hoảng sợ, một khi bị tóm chặt, nếu không thể "thu dương căn vào bụng", dù có công phu Kim Cương Bất Hoại thì trăm phần trăm vẫn là cảnh gà bay trứng vỡ. Mặc dù bây giờ bị thương nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cho hắn ta thở một hơi, dù không thua thập được ba người này cũng có thể chạy thoát.

Nhưng không ngờ Kiếm Cầm vung tay, ba trăm sáu mươi mốt quân cờ bay về phía mình đang trên không trung... Hơn nữa tập trung ba hướng, ít nhất 2/3 lao về phía đó đó.

Chẳng qua nam nhân kia cũng không phải tay vừa, trên không trung vớ lấy quần, xé ra đánh bay hết thảy ám khí ba hướng, thân trên tuy bị trúng không ít nhưng chỉ là khí huyết xao động, không bị thương nặng.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, vừa rơi xuống đất thì một mũi phi đao xuất hiện ở vị trí hạ thể, cúi đầu nhìn xuống, một tấc kia đã biến mất... Pháo Thiên Minh nhìn ra hắn ta không còn hậu chiêu sau nên mới ra tay, một đao giết gà...

Nam nhân kia che bộ phận kín đáo, tức giận hỏi: "Các ngươi có thù với hắn sao? Chiêu gì cũng dùng được." Nói xong, ứa nước mắt uất ức. Một tấc không còn, bốn tấc này đời này cũng đừng hòng xuất hiện nữa...

Câu hỏi của nam nhân khiến ba người rất khó trả lời. Ba người cũng không biết tại sao lại chuyên đánh vào bộ phận đó của hắn ta. Nếu nói Tinh Ảnh là do chiêu thức, Kiếm Cầm là hậu quả từ Phá Chiêm thức đánh Đoàn Chính Thuần thì Pháo Thiên Minh hoàn toàn không giải thích được, cơ hội kia vốn có thể nhằm vào mắt của hắn ta... Thật khó hiểu. Cũng không phải do ghen tị, Pháo Thiên Minh kéo quần ra nhìn rồi lập tức bác bỏ khả năng này...

Pháo Thiên Minh lật tay, lại một thanh phi đao, trọng thương nhân ba thương tổn không phải là giả. Thương tổn kiểu này dù thế nào cũng phải tính là trượng thương. Kiếm Cầm và Tinh Ảnh cũng kịp thời tạo thế tam giác cùng Pháo Thiên Minh, định tiêu diệt cái tên đang trọng thương này cho rơi dịch chuyển tức thời.

"Các ngươi đừng giết hắn." Lời nói của Kỳ Hiểu Phù vừa nắm chặt vải rách, dựa vào gốc cây nhỏ.

"Hả?" Làm sao đột nhiên có tình cảm? Ba người đều thắc mắc. Loại chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết tình cảm siêu cấp YY, khi nam nhân vì nữ nhân mà phạm sai lầm trúng xuân dược hay trúng độc gì đấy, lộ rõ thú tính. Nữ nhân ban đầu phản kháng bất thành, dẫn tới đôi bên cùng làm. Làm xong nam rất áy náy, nữ đầu tiên là kêu khóc nhưng sau đó nghĩ làm cũng làm rồi, không bằng thuận theo, thật ra hắn cũng rất ưu tú, đối đãi với mình rất tốt, tóm lại là an ủi tâm lý. Sau đó nữ uy hiếp nam nói cả đời này chàngc hỉ được yêu một mình ta. Nam vô cùng vui vẻ thề sẽ mang nữ về nhà đàm luận chính đạo đáng sợ. Chưa được mấy ngày tới rừng cây nào đó lại xảy ra chuyện kia, nhân vật nam chính lại là nam trên...

"Để hắn đi đi!" Kỳ Hiểu Phù nói nhỏ.

Ba người liếc nhìn nhau rồi mở đường cho nam nhân. Nam nhân lớn tiếng nói: "Sơn bất xuyên thủy xuyên, các vị ân nhân ngày sau sẽ báo đáp."

"Ngươi là ai?"

"Ta là Dương Tiêu, Hữu tả sứ của Minh giáo." Dương Tiêu tức giận nói.

Ba người liếc nhìn nhau rồi đồng thanh nói: "Chưa từng nghe nói, Minh Giáo là gì?"

Ba người không có ý xấu, chỉ muốn tìm hiểu thêm.

"Tông chỉ của Minh giáo là hành thiện trừ ác, cứu vớt thế dân, kiên quyết chống lại triều đình." Dương Tiêu rất tức giận, không ngừng lại chưa từng nghe đến Minh giáo.

Tinh Ảnh thắc mắc hỏi: "Cưỡng gian trong trò chơi có được xem là hành thiện trừ ác, cứu vớt thế nhân không? Nghe có vẻ như tà giáo."

"..." Dương Tiêu mặt đỏ tía tai, không biết phải giải thích thế nào.

"Thôi!" Cả ba cùng khinh thường nói: "Treo đầu dê bán thịt chó, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ báo cáo hành vi này của ngươi cho thập đại môn phái và Tứ Đại Danh Bổ. Trong võ lâm, dâm giới đứng đầu, Minh giáo các ngươi lại đổ cho việc này là hành thiện. Mau về chuẩn bị đi, ta đoán ngày Thập Đại Phái vây công Minh Giáo sẽ không xa. Ta thật giỏi giang, thay hệ thống làm một nhiệm vụ cỡ lớn." Tinh Ảnh rất tự đắc.

"... Ta có thể mua chuộc các ngươi không?"

Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Lần này không được, đây là vấn đề nguyên tắc. Hơn nữa... toàn bộ của quần áo ngươi đều mất cả rồi, còn cất bí tịch võ công trong... hậu môn hay sao?"

Dương Tiêu nghe vậy, buồn bã bỏ đi...

Kỳ Hiểu Phù mặc quần áo của Kiếm Cầm vào rồi nói: "Cảm tạ ba vị đã cứu giúp, chỉ vì người này... cũng không quá xấu, nên xin ba vị bỏ qua..." Kỳ Hiểu Phù muốn nói lại dừng.

"Yên tâm, chúng ta sẽ không loan truyền chuyện này. Nhưng cô cũng cẩn thận một chút, đừng đội nón xanh cho Võ Đang. Trái tim Lão Trương sẽ không chịu đựng nổi giày vò đâu." Tinh Ảnh vẫn luôn nghĩ cho Võ Đang.

"Vậy cảm ơn các vị, nếu rảnh hãy đến Nga Mi làm khách, ta sẽ chiêu đãi các vị thật chu đáo."

"Ừ, được rồi." Pháo Thiên Minh đột nhiên không còn cảm tình gì với NPC này. Y không thể hiểu được sự thay đổi tâm lý vi diệu này.

Thiếu Lâm tự...

Xa đã đang đợi ba người. Khi thấy ba người là vừa đi vừa dẫn họ về hướng phía sau núi Thiếu Lâm: "Các ngươi nói ba người chữ Không ở trong Thiền viện phía sau núi. Lần trước khi thực hiện nhiệm vụ của môn phái, ta từng gặp mặt một lần, ba người ở ba gian phòng riêng, có vẻ như đều đang ngồi thiền trước vách tường."

Vòng qua núi, chỉ thấy một khu vườn, ở giữa là một ngôi điện nhỏ, ba hướng đông nam tây mỗi hướng có một căn nhà đá đơn sơ. Bên ngoài những ngôi nhà đá là một khoảnh đất trống, có ba cây tùng lớn.

Khi đến nơi, Xa dừng lại, giơ tay chỉ về phía ba cây tùng và nói: "Đây chính là vấn đề lớn đấy. Mặc dù nơi này không có người lạ mặt, nhưng mỗi cây tùng đều có một lão hòa thượng cư trú. Ta cũng mới tìm hiểu được thông tin này sau khi nhận được tin nhắn từ các ngươi. Ba lão hòa thượng đó tên là Độ Ách, Độ Kiếp, Độ Nạn. Không có nhiệm vụ thì không ai có thể vượt qua... Nghe nói bên dưới chánh điện của khu vườn này có một cái ngục, giam giữ một tên tội phạm có võ công cực kỳ cao cường."

Kiếm Cầm hỏi: "Ba vị Độ là cấp bậc gì, sử dụng võ công gì?"

"Là sư thúc của Tam Không, dùng võ công gọi là Kim Cang Phục Ma Quyển, ít nhất cũng phải là võ công tuyệt học cấp 50." Các đệ tử Thiếu Lâm nói với hai đệ tử Võ Đang.

Bình Luận (0)
Comment