Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132: Thật Giả Bại Hoại

Chương 132: Thật giả bại hoại Chương 132: Thật giả bại hoại

"Nhìn xem trước đã, thật sự không được thì ta lẻn vào Trùng Dương cung, nhét vào từng phòng NPC cấp cao một lần. Ta cũng không tin tất cả đều tu đồng tử công."

"Nhưng nếu NPC gọi sư trưởng thì sao?"

"Chỉ cần dám bước ra cửa mà không hưởng dụng thì treo cổ liền."

"..." Chân Hán Tử im lặng, liên quan đến mặt tối của thế giới, hắn cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc.

Sau một tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng một NPC nam giới cấp cao đi tới. Pháo Thiên Minh giật tấm vải trắng ném bay ra ngoài. Đệ tử kia thuận tay tóm lấy nhìn, rất bối rối nhưng vẫn tiến vào kiểm tra. Pháo Thiên Minh thở dài: "Đây không phải sắc lang, giết đi. Ài! Nước cũng khô rồi, ngươi kiếm thêm chút nữa được không?"

"Thôi đừng... dễ cảm lạnh lắm."

"..." Pháo Thiên Minh im lặng. ... Nửa tiếng đồng hồ sau.

Một đệ tử nắm lấy vạt áo trắng một cách ngây người, cẩn thận nhìn kỹ rồi liền hưng phấn hẳn lên. Pháo Thiên Minh thấy vậy nói: "Thành công rồi!" Sau đó vận khinh công bay xuống cây, đặt một cái mặt nạ dịch dung "Tiểu Long Nữ" che lên mặt Lý Mạc Sầu. Các vật dụng trói buộc, bịt miệng và che mắt biến mất, Tiểu Long Nữ hiện lên mở to đôi mắt nhìn lên bầu trời. Tiếp đó Pháo Thiên Minh lấy miếng vải trắng còn lại che mắt Lý Mạc Sầu. Việc che mắt bằng vải trắng có hai ý nghĩa: một là đề phòng người khác phát hiện, hai là gia tăng tội lỗi...

Dường như biết chuyện gì sắp xảy ra, Lý Mạc Sầu đổ hai hàng nước mắt. Pháo Thiên Minh trong lòng rung động, dịu dàng lau nước mắt cho cô rồi thì thầm bên tai: "Yên tâm, ta cam đoan không để hắn thực hiện ý đồ, thật xin lỗi!" Nói xong, bay lên cây chờ con mồi cắn câu.

"Thật không ngờ ngươi vẫn còn tính người." Chân Hán Tử cảm khái.

"Này! Nói thế quá đáng rồi đấy, hỏi bằng hữu ta xem ta đã từng làm hại họ chưa. Ta vốn là một thanh niên lương thiện, bị đám thiết kế trò chơi đào tạo thành ra thế này, đâu phải lỗi ta!" Pháo Thiên Minh rất bất mãn.

Chân Hán Tử mỉm cười, chỉ thấy đệ tử kia lẻn vào, vẻ mặt biến đổi nhìn Lý Mạc Sầu trên đất, rồi sau nửa phút cuối cùng cũng quyết định, khẽ cởi nút áo Lý Mạc Sầu. Nhưng lúc này Lý Mạc Sầu lại không rơi nước mắt.

"Này, được rồi chứ? Đừng để nữ nhân mất trong sạch trong tay ta, tâm lý sẽ quá nặng nề, ta sẽ không chơi trò chơi này nữa đâu."

"Được rồi..." Chân Hán Tử vội kéo Pháo Thiên Minh cầm kiếm lại, nói: "Đại ca, nhiệm vụ của ta là thay Vương Trùng Dương thanh trừng loại bại hoại trong môn phái, chứ không phải ám sát. Xem ta làm đây." Chân Hán Tử nhảy sang cây khác, hô to: "Ai ở dưới đó?"

Nghe vậy, đệ tử kia vội dừng việc cởi áo trong của Lý Mạc Sầu. Ngước lên tìm kiếm, thấy có người đứng trên cây nhìn chằm chằm vào mình, hoảng sợ chạy trốn...

"Này! Có nhầm không đấy, ngươi không làm nhiệm vụ nữa à?" Pháo Thiên Minh vội cài nút lại cho Lý Mạc Sầu.

"Không phải thế, nhiệm vụ này như sau: Trước tiên phải xảy ra tình huống như vậy, rồi nhiệm vụ sẽ nhắc nhở ta có thể chụp ảnh, bắt buộc phải có một tấm chụp rõ mặt. Như vậy coi như hoàn thành một nửa. Sau đó có thể đến Trùng Dương Cung, dùng chứng cứ được giao triệu tập đại hội, chỉ cần nhận ra tên bại hoại là được. Nếu không có tấm ảnh, cho dù tên tuổi được đưa ra, NPC cũng không tin. Chỉ cần có tấm ảnh chứng minh, không cần trình ra, chỉ cần chỉ mặt là được. Nhưng... nếu chỉ nhầm người thì hậu quả rất nghiêm trọng."

"Nghiêm trọng đến mức nào?"

"Ta làm sao biết được, nhiệm vụ chỉ nói hậu quả rất nghiêm trọng."

"Nghe mơ hồ như vậy, ta có dự cảm không lành." Pháo Thiên Minh tháo mặt nạ Lý Mạc Sầu, cởi trói cô: "Ngươi đi được rồi. Nhưng đừng quấy rối Tiểu Long Nữ nữa, sau này chồng cô ta rất hung dữ. Ta e ngươi khó địch lại."

Lý Mạc Sầu đứng dậy, mắt đầy vẻ ngây ngốc nhìn Pháo Thiên Minh, nhẹ giọng hỏi: "Ta đi đây, có thể nói tên ngươi cho ta biết không?"

Pháo Thiên Minh cũng nhìn cô trìu mến: "Ta tên Vô Pháp Vô Thiên, đại ca Phi Long bang, trú ở ngoại thành X."

Lý Mạc Sầu gật đầu ngây dại: "Ta sẽ đi tìm ngươi."

"Cô rất xinh đẹp, ta sẽ nhớ cô."

"Tin ta đi, chẳng mấy chốc ta sẽ tìm đến ngươi."

"Ngươi không thấy mình quá hèn hạ à? Hai chúng ta phải hợp sức mới đối phó được với NPC này. Độc trên ám khí của người ta không phải thứ nội lực trung cấp có thể kháng cự nổi."

"Vậy ta nói với cô ả rằng ta là Chân Hán Tử nhé? Bên này ta còn bị một BOSS đuổi giết, dù không có nhiều thủ đoạn độc ác như ả này, nhưng võ công thì cực kỳ kinh khủng."

"Tên gì?"

"Lý Thu Thủy. May là bây giờ trong tiệm có người che chở, ta nghe nói cứ vài ngày ả lại bắt xe ngựa đến Hàng Châu dạo chơi một vòng."

"Ngươi đã làm gì mà ngay cả NPC cũng ghét ngươi đến thế?"

"... Nói thế này nhé, thì ta chỉ cho cô uống chút sữa, rồi lục soát người rồi uy hiếp một chút thôi."

"Đúng là phong cách của ngươi."

Hai người đến Trùng Dương cung, Pháo Thiên Minh vốn định chơi xấu không đi nhưng Chân Hán Tử bị y dọa mất bình tĩnh, nên năn nỉ mãi cũng kéo được y theo. Đầu tiên mọi thứ rất thuận lợi, Chân Hán Tử đưa ra tín vật của Vương Trùng Dương, rồi có người ra lệnh gõ chuông tập hợp mọi người. Toàn Chân hiện giờ do Mã Ngọc cầm đầu cùng lục đệ tử đứng trên bậc thềm, còn gần 500 đệ tử khác thì đứng ngay ngắn dưới bậc...

Mã Ngọc mở đầu: "Thiếu hiệp, mọi chuyện đã trình bày. Hôm nay xin làm phiền thiếu hiệp tìm ra tên bại hoại trong phái chúng ta. Nhưng xin thiếu hiệp đừng trách, bần đạo sẽ thắp ba nén hương, nếu thiếu hiệp không nhận ra thì chỉ còn cách xông vào Thiên Cương Bắc Đẩu trận của Toàn Chân chúng ta mà thôi."

Chân Hán Tử thấy Pháo Thiên Minh rút kiếm ra bèn an ủi: "Tin ta đi, ta có thể nhận ra trong ảnh, hình ảnh rất rõ ràng."

"Ta tin ngươi, nhưng không tin nhân phẩm của đội thiết kế trò chơi."

Chân Hán Tử mỉm cười không nói gì nữa, xuống sân bắt đầu so sánh từng người, trong khi Mã Ngọc đúng lúc thắp lên một nén hương.

Một nén hương cháy hết, Chân Hán Tử đầu đẫm mồ hôi quay lại cạnh Pháo Thiên Minh rút kiếm, nói nhỏ: "Bị miệng quạ đen của ngươi nói trúng rồi, có hai người giống hệt nhau. Bây giờ phải làm sao?"

"Đừng hấp tấp, bảo họ tách ra khỏi hàng đi. Còn hai nén hương nữa."

"Ngươi, ngươi ra đây. Đúng rồi, chính là hai ngươi." Nói xong, hai đệ tử thế hệ thứ ba của Toàn Chân chạy tới trước mặt hai người trên bậc thềm. Pháo Thiên Minh nhìn kỹ, quả thật là đúc từ cùng một khuôn, và y cũng chắc chắn từng gặp một trong hai người này. Chân Hán Tử hỏi: "Tên các ngươi?"

"Đệ tử Chân Chí Bính."

"Đệ tử Doãn Chí Bình."

Pháo Thiên Minh nhanh chóng nhắn Chân Hán Tử: Mau đăng xuất tra cứu.

Chân Hán Tử rất vui mừng, tự mình sao lại quên đi thủ đoạn này. Khi nén hương thứ hai cháy được một nửa, Chân Hán Tử trở lại với gương mặt tái nhợt, nói trong kênh: "Chết rồi, cả hai đều là thủ phạm."

Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh hỏi: "Chuyện này lại có thể có hai thủ phạm? Hay là luân phiên làm à?"

Chân Hán Tử lắc đầu: "Trần Chí Bính là thủ phạm được sửa đổi sau này trong tiểu thuyết. Còn Doãn Chí Bình mới là thủ phạm ban đầu. Ngươi bảo chọn ai?"

Pháo Thiên Minh đăm chiêu suy nghĩ một lúc để tiêu hóa thông tin, rồi nói: "Không lạ, bọn chúng không quan tâm người chơi có biết nguyên tác hay không, thủ đoạn thật quá ác độc."

Pháo Thiên Minh hỏi: "Nói xem một tiếng đồng hồ trước các ngươi đang ở đâu? Có ai làm chứng không?"

"Một tiếng trước, ta đi tuần tra núi, một mình, không có ai làm chứng."

"Ta cũng vậy!" Hai người đều nói chuyện bình thản.

"Đây là then chốt của nhiệm vụ, phải nghĩ cách, nói đến đầu óc thì ta biết một muội muội siêu thông minh. Để hỏi cô ấy xem." Pháo Thiên Minh gọi điện thoại cho Đường Đường: "Đường Đường... đang làm gì đấy?"

Bình Luận (0)
Comment