Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136: Cao Thủ Không Có Lời Thoại

Chương 136: Cao thủ không có lời thoại Chương 136: Cao thủ không có lời thoại

"Bắt đầu!" Dứt lời Pháo Thiên Minh và Chân Hán Tử đồng thời bay lên. Kiếm Cầm vung một tay, thanh thiết kiếm bay thẳng tới bình đài, ép con con chim lớn lộ nửa đầu phải rụt trở lại. Thừa thế ấy, hai người hạ xuống bình đài, chân vừa đặt xuống, cánh trái chim lớn trực tiếp quét ngang tới. Chân Hán Tử không lui mà tiến, bảo kiếm trong tay chém thẳng vào cánh...

Mục tiêu rất đơn giản, con chim né tránh thì hai người đặt chân, con chim không tránh thì là hai mạng đổi một cánh.

Nhưng con chim lớn chọn cách thứ ba, cánh trái thu lại, cánh phải đánh tới.

Pháo Thiên Minh đã đoán trước, chiêu Hoành Tảo Thiên Quân này tối thiểu cũng là công phu cao cấp, hơn nữa lực lượng không nhỏ. Pháo Thiên Minh giậm chân, mượn lực đạp lao mình ra khỏi vách đá, chân đạp lên thanh thiết kiếm mà Kiếm Cầm phi tới tới, lao thẳng đến trung tâm bình đài đồng thời ném dây ra. Chân Hán Tử bị quét khỏi bình đài vội vàng nắm chặt sợi dây, hai bên dùng sức, cũng tới được trung tâm bình đài.

Ba người một chim đồng thời lau mồ hôi lạnh. Chim thu chậm một chút nữa là mất cánh. Còn ba người phối hợp có sai sót, ít nhất cũng phải hy sinh một mạng. Chân Hán Tử mặt mày tái nhợt, ôm ngực nói: "Sau này không làm những động tác nguy hiểm thế nữa, tim ta nhảy loạn như thỏ rồi."

Pháo Thiên Minh và con chim lớn đối diện gật đầu đồng tình.

Cảm giác ngã chết thật khó chịu, giống như trong mơ rơi xuống vực, tỉnh dậy tuy biết là mộng vẫn thấy lạnh sống lưng. Pháo Thiên Minh khâm phục những người dám nhảy lầu tự sát, bỏ cả gia đình để chấm dứt cuộc đời tủi nhục của mình, cũng chẳng quan tâm chút khó khăn ấy. Lưu ý: cha mẹ tự sát, con cái tỷ lệ tự sát rất cao, nên khuyên nên trừ phi bệnh hiểm nghèo không có tiền chữa, không nên tự sát. Nếu tự sát nên dùng hóa chất, toàn thây không đau khổ, không gây thêm gánh nặng cho người khác. Không nên nhảy lầu, dễ đè chết người... Lại lạc đề rồi...

"Có dũng khí! Đã vượt qua ải thứ nhất, bằng hữu của ngươi cũng lên đây đi." Một giọng nói già nua vọng tới từ phía sau hai người, làm cả hai giật mình quay lại. Một lão nhân tóc bạc dựa lưng vào vách đá, không biết đã ngồi bao lâu, quần áo trên người phủ đầy lá cây xanh lục. Khó trách trước đó hai người không phát hiện.

"A Tử, thả dây xuống đi." Pháo Thiên Minh vẫn cảnh giác từng li từng tí.

Lão cười nói: "Thanh kiếm kia của ngươi ngay cả Điêu huynh đệ cũng không gây tổn hại được, xem ra chữ Dũng cho ngươi không những không thỏa đáng, ngay cả Trí cũng kém xa."

"Hắn nói mặc hắn nói, trăng sáng soi sông lớn." Pháo Thiên Minh đáp trả: "Kiếm ta tầm thường một chút, nhưng mười thành nội lực của ta tin chắc rằng sẽ nhổ được vài sợi lông chim."

"Ha ha!" Lão nhân vuốt râu cười nói: "Thanh niên thật có chí tiến thủ, ta rút lại lời nói vừa rồi. Nhưng tự ý sửa lời người khác thì sai rồi."

"Không sao, Tổ sư gia nhà ta rất rộng lượng. Lão già kia, ngươi tên gì?"

"Độc Cô Cầu Bại."

"Độc Cô Cầu Bại?... Chưa từng nghe danh ngươi, xuất xứ từ tiểu thuyết nào? Từng nói những gì, làm những gì, quen biết nam nữ chính nào?"

"... Thật khó trả lời câu hỏi này, đáng thương thay ta chỉ thoáng qua trong vài dòng. Chẳng hề nói câu nào, chẳng làm việc gì, cũng chẳng quen nam nữ chính nào."

"Ngươi thật đáng thương. Đừng buồn, kẻ tầm thường cũng có ngày tỏa sáng. Tinh Ca (Châu Tinh Trì) xưa kia chỉ là vai xác chết, sau này thành tựu quả là chấn kinh thiên địa, dọa sợ quỷ thần." Pháo Thiên Minh an ủi. Độc Cô cười khẽ không đáp, rõ ràng chưa xem phim Tinh Ca mà giả bộ thâm trầm. Pháo Thiên Minh cố ý hiểu lầm người kia cao thâm bất khả trắc.

Kiếm Cầm leo lên bình đài, nói liền ba câu: "Ôi con chim này xấu thật","Đây là người phải không?" và "Sao chưa bắt chim đi?".

Pháo Thiên Minh đáp lại: Chim thực sự xấu, nhưng con này gọi là điêu.

Điêu lập tức nhìn hằm hằm hai người.

Câu thứ hai, đúng là người, không bắt chim vì ta đánh không lại người này.

Độc Cô Cầu Bại lên tiếng hỏi: "Ngươi đã học bao nhiêu thức trong Độc Cô Cửu Kiếm?"

"Tổng quyết, Phá Kiếm, Phá Thương, Phá Kiếm, Phá Chưởng." Nhận tin của Pháo Thiên Minh, Kiếm Cầm rất cung kính đáp.

"Muốn học toàn bộ chứ?" Độc Cô rất thân thiện.

"Muốn!"

"Độc Cô Cửu Kiếm là tâm huyết cả đời của ta, muốn học thành tài thì phải hoàn thành tâm nguyện của ta."

"Xin ngài cứ nói." Kiếm Cầm càng thêm cung kính.

"Cả đời ta chưa từng thua trận, nếu ngươi có thể khiến ta thua cuộc, ta sẽ truyền thụ toàn bộ cho ngươi. Hơn nữa ta còn tặng ngươi một thanh bảo kiếm." Sắc mặt Kiếm Cầm lập tức tối sầm lại. Đây mà là tâm nguyện gì, đây rõ là ảo tưởng! Học chưa đủ Độc Cô Cửu Kiếm đi khiêu chiến người sáng tạo.

Pháo Thiên Minh ở bên cạnh nhanh nhạy nhắn tin cho cô.

Kiếm Cầm đọc xong vum lấy ra một bàn cờ nói: "Chúng ta chơi cờ cá ngựa đi."

Độc Cô Cầu Bại hộc máu, nói: "Chỉ luận võ học, bàng môn tà đạo đều không được tính."

Kiếm Cầm liền nhìn Pháo Thiên Minh cầu cứu. Pháo Thiên Minh liền gửi tin nhắn cho Kiếm Cầm.

Kiếm Cầm lại vui mừng, lôi ra hơn chục thanh kiếm thép nói: "Chúng ta so xem ai sở hữu nhiều kiếm hơn đi."

Độc Cô Cầu Bại lại ho sặc sụa: "Không được, không được tính cách này."

Pháo Thiên Minh lại gửi tin nhắn cho Kiếm Cầm. Độc Cô Cầu Bại nổi giận, thân hình lóe lên điểm vào huyệt đạo của Pháo Thiên Minh, rồi lại trở về vị trí cũ trong nháy mắt. Động tác nhanh đến mức có thể sánh ngang với phi đao của Pháo Thiên Minh.

Mặc dù không thể nhắn tin, Pháo Thiên Minh vẫn có thể nói: "So xem ai quen biết nhiều nhân vật võ lâm hơn, ai có nhiều bằng hữu võ lâm hơn. Cùng với..."

Trước khi Pháo Thiên Minh nói hết câu, Độc Cô đe dọa: "Ngươi muốn ta điểm câm huyệt của ngươi nữa sao?"

Pháo Thiên Minh thức thời im miệng.

Chân Hán Tử nói thay: "Độc Cô tiền bối, vậy xin ngài cũng đưa ra những hạn chế cụ thể đi."

"Ừm!" Độc Cô Cầu Bại gật đầu nói: "Nói đến đối thủ, e rằng Tổ sư gia cùng bằng hữu của ba người các ngươi cũng khó lòng thắng nổi ta..."

"Cái đó thì chưa chắc đâu." Pháo Thiên Minh vẫn còn giữ một lá bài tẩy.

Độc Cô Cầu Bại cười nhạt không tranh luận tiếp: "Thế này đi! Chỉ cần ngươi có thể khiến thân thể ta di động hoặc thay đổi tư thế ngồi, coi như ngươi thắng." Hai chân ông vẫn luôn giữ nguyên tư thế ngồi kiết già, ngay cả lúc tấn công Pháo Thiên Minh, đôi chân vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng như cũ."Ta sẽ nhường ngươi ba chiêu, chỉ phòng thủ mà không phản công."

Ánh mắt Pháo Thiên Minh sáng rực lên, Độc Cô Cầu Bại giật mình giơ tay lên cách không điểm huyệt câm của Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh tức giận trừng mắt nhìn, Độc Cô Cầu Bại làm ngơ.

Kiếm Cầm hốt hoảng nhìn sang Pháo Thiên Minh, mắt Pháo Thiên Minh liếc qua bên trái rồi nhìn lên vách đá phía trên, sau đó nhìn vào tay Kiếm Cầm. Ba người một chim đều không hiểu ý gì, ai nấy đều thắc mắc đến đầu hiện dấu chấm hỏi.

"Thế này đi, ta sẽ mở huyệt đạo cho ngươi, nhưng ý đồ của ngươi phải nói ra rồi mới có hiệu lực, hơn nữa không được có động tác khác nữa, như vậy được chứ?" Độc Cô Cầu Bại cũng tò mò muốn biết. Pháo Thiên Minh khinh thường nói.

"Vậy ta cam kết với cô gái này, cho dù thất bại cũng sẽ tặng cô ấy một thanh bảo kiếm, điều kiện này thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment