Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 141 - Chương 141: Xem Ta Sẽ Thuyết Phục Ngươi Thế Nào

Chương 141: Xem ta sẽ thuyết phục ngươi thế nào Chương 141: Xem ta sẽ thuyết phục ngươi thế nào

Đường Đường túm lấy cổ áo Pháo Thiên Minh, hung hăng đe dọa: "Mau nói ra bí mật A, bằng không đừng trách ta tàn nhẫn."

Tinh Ảnh còn chưa thân thiết lắm, trái lại gã nam nhân này thì khác, có thể bắt để trút cơn thịnh nộ vì thất bại, cũng có thể phát tiết cho tâm trạng ủ rũ của mình.

Pháo Thiên Minh nhìn Tinh Ảnh cầu cứu, Tinh Ảnh cười nói: "Đường Đường... thôi, ta nói cho cô biết cũng được. Thật ra món đồ này cũng không giúp được nhiều lắm, chúng ta dự định dùng khi không giữ được thành. Nhưng nó không thể ảnh hưởng đến cục diện chiến trường đâu." Nói rồi đưa cho Đường Đường một thứ.

"Ớt bột ư?" Đường Đường xem thử, nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, ban đầu chúng ta định khi quân địch tấn công thành, sẽ đứng theo hướng gió để rắc xuống. Nhưng ngươi xem, bây giờ phe ta chỉ còn hai ngàn người, tất cả chúng ta cộng lại cũng không đủ ăn một bữa. Nếu ngươi muốn, hai ngàn bao ớt bột này ta cho ngươi đó." Tinh Ảnh nói tiếp: "Ta không định đi giữ thành, Võ Đang có mười mấy đệ tử mang theo thuyền nhỏ, chúng ta định trốn trên sông Hán, lánh nạn qua mấy ngày này."

"Thuyền loại nhỏ? Một chiếc thuyền đó chỉ chở được mười một người, có vẻ chưa đủ?"

"Không phải ai cũng muốn đi, ta đã hỏi rồi, phần lớn mọi người vẫn muốn ở lại thủ thành. Chỉ khoảng trăm người mệt mỏi trong hai ngày nay, điểm cống hiến cũng được khá nhiều rồi."

"Ừm... nhưng Chử Trà không thể đi." Đường Đường chỉ vào Pháo Thiên Minh nói.

"Tại sao chứ?" Pháo Thiên Minh rất bất mãn. Y thì đi đâu cũng vậy, nhưng bảo y ở cùng Đường Đường, y sẽ cảm thấy có lỗi. Khóa luyện cấp tháng này y không thể vắng mặt được, thiệp mời núi Lôi Cổ sơn vẫn còn đó. Ban đầu y định cố gắng vượt qua lần này, nào ngờ bị ép đi thủ thành. Chưa kể, các đệ tử Võ Đang còn lại chắc chắn sẽ do y chỉ huy, vậy là tiếp xúc với Đường Đường là điều không tránh khỏi. Giờ y nhận ra Đường không còn e dè nữa, ánh mắt trần trụi như huấn luyện viên mới tuyển, thu hết mọi ý xấu trong lòng mình... Cái mụ Xa chết tiệt kia!

"Võ công của ngươi tốt nhất." Đường Đường đơn giản hóa vấn đề phức tạp."Hơn nữa, ta muốn ngươi đi."

Xa! Chắc chắn là mụ giở trò. Nhưng nói đến thế này rồi, còn có thể từ chối được sao? Pháo Thiên Minh gật đầu: "Đúng thế. Là cao thủ, ta nên đền đáp xã hội, đền đáp võ lâm. Cô thấy đấy, tiểu binh như ta giác ngộ quá thấp. Chẳng trách ngày xưa không thể ở lại quân đội."

"Vậy ta cũng đi đền đáp xã hội." Vụ Lý Hoa nhảy dựng lên nói.

Tinh Ảnh kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải lúc nãy ngươi..." Chưa dứt câu đã bị Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đánh bị thương nhẹ. Ôi nữ nhân! Tinh Ảnh vừa bôi thuốc vừa thầm cảm khái.

Pháo Thiên Minh là người lão luyện, hiểu suy nghĩ hai cô gái. Vụ Lý Hoa chỉ coi y là một người đàn ông không tệ, muốn yêu thì tại sao không? Không yêu cũng chẳng mất mát gì. Kiểu phụ nữ này cũng khá phổ biến, có hảo cảm nhưng không thấy có tình cảm. Còn Đường Đường, Pháo Thiên Minh không hiểu sao cô lại thích một gã vô dụng như y. Phải biết mình là loại thanh niên ba không, không địa vị, không hoài bão, quan trọng nhất là không tiền, suốt ngày chỉ biết chơi trò chơi. Ngay cả trong trò chơi cũng có thể thấy nhân phẩm của y ra sao... Nhưng một cô gái như Đường Đường chắc chắn sẽ không thích điều đó. Giống như phụ nữ có học thức sẽ không thích tay anh chị xã hội đen. Dĩ nhiên nếu xã hội đen có tiền thì khác. Thêm nữa, xã hội đen thường có tiền (là loại đại ca, chứ không phải tay sai, lưu manh, du đãng).

Đến khu phòng thủ Thiếu Lâm, Pháo Thiên Minh không quen Long Thành và Trùng nên cũng không chào hỏi. Chỉ cùng Ái Niếp Niếp lên đường. Pháo Thiên Minh nhìn quanh, thật uất ức, hai bên là ngựa chiến Quảng Đông, vừa chạy vừa có thể uống rượu ăn đậu phộng, còn mình với Vụ Lý Hoa phải vận công chạy, chỉ có khói bụi vào mũi.

Ái Niếp Niếp liếc nhìn Pháo Thiên Minh, đưa tay vén áo lên. Biết tâm trong lòng tên này đang gào thét bèn thu ngựa cùng hai người nhảy xuống chạy. Hôm nay, hắn ta không chỉ e ngại Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh mà cả đệ tử mới nhập môn Võ Đang cũng khiến hắn ta khiếp sợ. Mình vẫn còn thiếu mưu lược... cần phải rèn luyện thêm. Pháo Thiên Minh cười hí hửng, thu Lôi Xuân về nói: "Suýt nữa thì cướp cò. Ái Niếp Niếp, bây giờ ngươi và bọn ta đều chỉ còn chút ít nhân thủ, quay lại cũng chẳng làm được gì. Mọi việc hiện giờ đều đổ dồn lên vai thằng nhãi Vô Song Ngư kia."

Ái Niếp Niếp thở dài: "Vô Song Ngư? Ài! Ai bảo Ma Giáo người đông thế lực mạnh kia chứ. Quay lại chỉ biết nhìn theo sắc mặt người khác mà thôi." Xưa kia là lực lượng tấn công chủ lực, nay lại bị phế sạch trước tiên. Còn Võ Đang, người ta làm sao lại bị gọi là phế sạch được?

Pháo Thiên Minh vội ngăn Đường Đường lên tiếng, y biết cô gái này mà mở miệng là toàn mấy lời xin lỗi, nghe mà nhàm chán."Này! Chúng ta có nên làm một vụ mua bán không?"

"Mua bán gì?"

"Chúng ta tìm Thành Cát Tư Hãn, nói rằng chúng ta giúp hắn tiêu diệt sáu mươi vạn quân Ma Giáo, hắn sẽ cho chúng ta sáu mươi vạn điểm tích lũy..." Ba người lập tức nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh.

Y huýt gió nói: "Không làm thì thôi, đây cũng chỉ là trò chơi mà. Hơn nữa, dù sao người ta cũng đã giành thể diện cho Trung Hoa chúng ta rồi, đánh bại phân nửa châu Âu. Chứ nếu đổi thành các Hoàng đế khác, ngoài việc đấu đá nội bộ ra thì có làm được gì đâu. Ta nói đến tất cả những người được tung hô vạn tuế đấy."

Đường Đường nói: "Nói cho cùng, Thành Cát Tư Hãn chẳng qua là kẻ xâm lược, vốn không hề liên quan gì đến Trung Hoa chúng ta. Nhưng trớ trêu thay, những nhà sử học không chịu thừa nhận rằng hắn và nhà Thanh đã thống trị người Hán hàng trăm năm. Sự sụp đổ của họ là do chính sự thối nát của họ, chẳng liên quan gì đến những khẩu hiệu mà chúng ta hô hào. Còn nói là hòa nhập... rõ là vô liêm sỉ. Nếu trong chiến tranh kháng Nhật không còn vài người Trung Hoa có khí tiết thì vài trăm năm sau, các sử gia sẽ nói chúng ta đã hòa nhập với Nhật Bản. Không chịu thừa nhận sự thật thì không thể trở nên hùng mạnh, không thể tự chủ động hòa nhập." Đường Đường cảm khái nói: "Thật đáng tiếc, đến lúc chúng ta trở nên hùng mạnh thì đã bước vào xã hội văn minh, không còn cách nào hòa nhập người khác được nữa. Các Hoàng đế năm xưa đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất."

Trò chuyện suốt dọc đường, cuối cùng cũng đến Tương Dương. Tương Dương đã được biên tập thành một đại thành quân sự, phía đông giáp nước, phía tây, nam, bắc là đồng bằng. Tầm nhìn bao quát, rất thích hợp cho chiến tranh binh khí lạnh quy mô lớn với.

Tường thành cao hơn bốn thước, mỗi mặt dài khoảng bảy trăm thước. Ngoài thành có một con hào sâu hai thước bao bọc, nhưng nước trong hào không còn là nước bình thường. Đã có một số người chơi pha trộn thành a-xít sulfuric- H2SO4.

Trong thành, vũ khí phòng thủ được chất đống khắp nơi. Phần lớn do người chơi tự mang theo từ trước, có dầu hỏa, lôi mộc, thủy long... Các môn phái đều cử người canh giữ riêng.

Ma Giáo chủ yếu phòng thủ ở cửa nam và cửa đông gần sông. Các binh chủng khác lẫn lộn, không có sắp xếp thống nhất. Thông thường bên nào kêu cứu thì đến hỗ trợ bên đó.

Ở trung tâm thành có một tòa lầu hai tầng, đây là tổng hành dinh của Tống quân. Bên trong toàn bộ là NPC, không ra lệnh cho người chơi. Chức năng duy nhất là thể hiện thắng bại. Nếu bị chiếm thì coi như thua, tất cả người chơi sẽ bị trục xuất khỏi Tương Dương. Sau đó quân Mông Cổ sẽ tràn vào chinh phục. Theo cài đặt bản đồ, chỉ cần ba ngày là quét sạch một nửa các bang hội trong trò chơi. ... Anh Hùng môn và Võ Đang hiện là những người rảnh rỗi, Ái Niếp Niếp cũng không cùng Đường Đường vào trướng lớn hội nghị, thậm chí cả vạn đồ đệ còn lại của Anh Hùng môn cũng không quản lý. Chỉ dẫn Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đi loanh quanh. Đến cửa nam, Pháo Thiên Minh kinh ngạc phát hiện Vô Song Ngư đang chơi cờ cá ngựa với Xa... Cờ cá ngựa là họ tự vẽ bàn cờ trên mặt đất, một bên đá đỏ, một bên đá trắng. Thấy Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư vui mừng nói: "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, mau lấy bộ bài tú lơ khơ ra chơi cho vui. Ái Niếp Niếp, ta phải nói ngươi thế nào đây, không có việc gì lại đi giết vợ. Nhiều người chơi như vậy mà không kiếm được bộ mạt chược nào."

Ba người Pháo Thiên Minh ngồi xuống, đưa bộ bài tú lơ khơ cho Vô Song Ngư rồi kinh ngạc hỏi: "Các ngươi không phải Thập Đại à? Sao lại... thiếu trách nhiệm như vậy?"

Vô Song Ngư lơ đãng đáp: "Chúng ta không muốn chia rẽ. Huyết Ảnh ở Ma Giáo, Long Thành ở Thiếu Lâm tiếng tăm còn lớn hơn chúng ta. Ta bảo Huyết Ảnh tự lo lấy, lấy lương khỏi làm việc, không phải rất tốt sao?"

Xa lắc đầu bất lực: "Vừa nghe Thiếu Lâm đối đầu kỵ binh trên bình nguyên, ta đã rất bất mãn. Sao Ma Giáo không đi? Ngươi cũng biết Long Thành và Trùng là thân tín Huyết Ảnh, ta chỉ đành trao quyền chỉ huy." Cô ngẩng đầu lên, ném bài ra rồi hỏi: "Vụ Lý Hoa, ngươi thấy tên Chử Trà kia thế nào?"

"Ngoài việc hơi quê mùa, hắn cơ bản không có ưu điểm gì."

"Này! Nói thế quá đáng nhé." Pháo Thiên Minh rất bất mãn.

Xa nghiến răng nói: "Hiện giờ thằng nhãi nhà ngươi lên mặt nhỉ! Dám kéo cả ta vào sổ đen à?" Nói xong, ném hết bài xuống đất rồi hai tay nhấn đầu Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh đành phải ôm đầu chịu trận.

"Này! Đừng làm mất mặt nhau chứ. Đều là bằng hữu, để người ngoài cười khẩy thì không hay..." Pháo Thiên Minh lấy tay vuốt lại mái tóc rồi hỏi: "Các ngươi có kế hoạch gì không?"

Vô Song Ngư nói: "Kế hoạch ư? Đang thương lượng đây. Ta mới nhắn Huyết Ảnh đòi năm ngàn vàng, bằng không sẽ làm khách tại 101. Hừ! Ép buộc đó, phải cho hắn nhỏ chút máu mới nhớ ra ta."

"Còn cô, Phượng Hoàng?"

"Quan hệ giữa ta với bọn họ còn không tồi như vậy. Ta đã hứa không chết nhanh như thế."

"À, Thanh Mai Chử Trà kìa!" Chỉ thấy bên cạnh Huyết Ảnh mang bốn cao thủ đi đến từ phía xa. Nhìn bộ dạng hắn ta rõ ràng rất đắc chí. Đáng tiếc, đại sư huynh Ma Giáo vẫn không phải là hắn. Muốn thay đổi đại sư huynh cũng đơn giản, chỉ cần hơn 1/3 đệ tử đồng loạt xin thay đại sư huynh trong vòng 12 tiếng. Sau 12 tiếng sẽ tiến hành bỏ phiếu, nếu trên 2/3 tán thành thì có hiệu lực. Huyết Ảnh từng thử một lần, dù 1/3 đạt nhưng cuối cùng vẫn không quá nửa số phiếu. Người ủng hộ Vô Song Ngư tuy ít nhưng vẫn có. Huống chi Huyết Ảnh phách lối, không ít người ngứa mắt, không loại trừ trường hợp bẫy hắn.

"Ai da ai da, đây chửng phải... là ai vậy?" Pháo Thiên Minh lẩm bẩm: "Mặt người này hơi quen, là ai nhỉ?" Không phải y giả ngu, chỉ là ít giao lưu với Huyết Ảnh nên không nhớ rõ. Hơn nữa người ta thay đổi trang phục, vẻ mặt cười tươi nên y thực sự không nhận ra.

"Huyết Ảnh!" Pháo Thiên Minh đồng thời nhận được ba tin tức, chỉ thiếu Vụ Lý Hoa. Nha đầu này quen biết còn ít hơn cả mình, có lẽ những cao thủ đều như vậy.

Huyết Ảnh rất thân mật vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Huynh đệ, chúng ta giao du cũng không phải một lần hai lần."

Pháo Thiên Minh thầm nghĩ: Hai lần ngươi gặp xui xẻo đều do ta gây ra.

Huyết Ảnh tiếp tục: "Thế này nhé, ta đang tổ chức một đội tập kích bao gồm cao thủ tuyệt đỉnh không phải đại sư huynh gồm 50 người, mục đích là vượt sông Hán ám sát tướng quân địch Thành Cát Tư Hãn. Ta muốn mời ngươi làm đội phó, không biết ngươi có hứng thú không?"

"Vậy đội trưởng ấy là ai?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Là Long Thành, hiện đang triệu tập từ 111 quay về. Nhân sự khác tại hạ đã tuyển đủ, chỉ thiếu một cao thủ toàn năng để làm áp trận. Vừa rồi Đường Đường có khen ngợi ngươi, nên ta muốn mời ngươi tham gia. ?"

"Huyết Ảnh bang chủ, không phải ta đả kích các ngươi. Bên cạnh Thành Cát Tư Hãn có một vạn tướng sĩ, chưa kể nói tới tất cả đều là nhân vật cỡ Thiên phu trưởng trở lên, chỉ riêng cận vệ của hắn Kim Luân Pháp Vương thôi, ta tin chỉ đối đầu với Kim Luân được ba hiệp là thua. Huống hồ, Nguyên soái Quách Tĩnh bên ta, không tính cận vệ bên cạnh, chỉ riêng hắn thôi năm mươi Thanh Mai Chử Trà mới có thể hạ được... mà còn phải dùng kế vô lại. Vậy nên ta khuyên bang chủ nên bỏ ý định này."

Huyết Ảnh suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu Chử Trà huynh đệ đã nói vậy, ta cũng không thể cưỡng ép được. Thôi thì như vậy đi, mong ngươi khi rảnh rỗi ghé lại bang phái ta ngồi chơi một chút, được nâng cốc tận hoan với cao thủ đệ nhất Võ Đang quả là vinh hạnh của ta."

"Không thành vấn đề... Ta rảnh sẽ đến."

"Thấy rõ chưa?" Xa vừa nói vừa đánh bài.

Pháo Thiên Minh gật đầu: "Sao đánh bài may mắn thế nhỉ, chẳng lẽ trong trò chơi cũng có âm thịnh dương suy?"

Vụ Lý Hoa hất tay Pháo Thiên Minh một cái: "Ý ngươi là gì?!"

Ái Niếp Niếp đang nói: "Ngốc! Đây là thủ đoạn lôi kéo cao thủ rất có hiệu quả! Đâu phải hắn không biết đây là nhiệm vụ tự sát, chỉ cần năm mươi người kia bỏ mạng, sau đó hắn lập tức hào phóng mở túi trợ cấp, rồi diễn trò ăn uống vân vân. Cơ bản năm mươi người sẽ cho rằng người này hào phóng, có khí khái, độ lượng với mọi người. Rồi lại thêm chút chiêu nọ chiêu kia, năm mươi cao thủ ấy sẽ gia nhập bang phái. Vô Địch môn của Huyết Ảnh hiện giờ đã là bang phái cấp 4, hắn còn là bang chủ sau màn của Tinh Anh Môn cấp 4, Trung Nghĩa môn cấp 3. Trong trò chơi gần như không có ai có thể chống lại hắn. Thật không biết hắn định làm gì, nhìn bộ dạng hắn không giống vì tiền."

"Ta biết," Không biết từ lúc nào Chân Hán Tử cũng lại gần nói: "Hắn muốn làm tỷ phu của ta, điều kiện tỷ tỷ đưa ra là hai tháng nữa bang hội của hắn nắm được một hoạt động chính thức. Đó là Đại Hội Võ Lâm, chiến đấu bang phái và cá nhân đều do người trong bang. Như vậy sẽ cân nhắc có quan hệ thực tế với hắn."

Pháo Thiên Minh liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: "Trẻ con không chịu cái tốt. Có ý đồ gì thì nói thẳng ra đi."

Chân Hán Tử mặt mày tối sầm, đúng là mình cũng có ý đồ, nhưng giọng điệu khinh miệt như thế khiến người ta cực kỳ tức giận.

Có điều lần này hắn lập tức điều chỉnh tâm thế, mỉm cười như một lão hồ ly nói: "Trà Trà, còn có Vụ Lý Hoa phải không? Vô Song Ngư Đại sư huynh, các ngươi có thấy những người chơi không có bang phái giống như..." Chân Hán Tử lén lút rút sổ ra xem rồi nói tiếp: "Giống như chiếc thuyền con không có bến đỗ, cô độc và vô vọng. Lại càng giống..." Lại liếc mắt xuống sổ: "Càng giống lục bình không rễ..."

"Thôi đủ rồi, cứ nói thẳng đi!" Mọi người cùng hô to. Ai nấy đầu nổi gân xanh. Đây là dấu hiệu tập thể sắp bạo phát.

Chân Hán Tử lắc đầu nói: "Không được, ta phải đọc cho hết lời thoại này chứ." Nói rồi rút sổ ra.

Pháo Thiên Minh vội vàng đè tay hắn lại nói: "Đại ca, ngươi có cần tàn nhẫn thế không? Chúng ta đều hai mươi mấy tuổi rồi, ngươi còn định dùng triết học tẩy não chúng ta à? Ta nói cho ngươi biết, ta bị bằng hữu kéo đi nghe khóa tẩy não kinh doanh của Amway cả năm trời. Nhưng ta vẫn cứng đầu không chịu. Ngươi bỏ ý định đi!" Pháo Thiên Minh ngồi xuống nói: "Chúng ta cũng từng quen biết. Ngươi cứ nói thẳng ý định đi, miễn không bắt ta cởi truồng chạy trốn thì ta sẽ cân nhắc."

Chân Hán Tử thở dài nói: "Đúng là bị tỷ tỷ của ta nói đúng rồi. Tỷ ấy chỉ viết vỏn vẹn ba dòng lời thoại bắt ta đọc cho các ngươi nghe, tỷ ấy bảo chắc chắn các ngươi sẽ đầu hàng. Mẹ kiếp! Phải giúp tỷ ấy rửa xe suốt một tháng rồi. Các ngươi đúng là không có chút nghị lực cả, thật khiến ta thất vọng!"

"Đánh hay giết đây?" Vô Song Ngư ném ra một cặp Kiếm Cầm rồi lạnh nhạt hỏi.

Chân Hán Tử vội vàng đầu hàng nói: "Đừng mà, ta sai rồi!" Một mình đối đầu lũ người này, chắc chắn sẽ bị đánh dẹp lép hơn ảnh chụp."Thật ra ta chỉ muốn mời các ngươi gia nhập bang hội của tỷ tỷ ta lúc đó, dẹp loạn bọn chúng. Ít nhất cũng phải giành vị trí hạng nhất cá nhân. Các ngươi nên biết, muốn một mình vượt lên rất khó khăn. Bởi vì ta nghe nói trong Đại Hội Võ Lâm thương tích của NPC và người chơi khôi phục rất chậm."

"Vậy tỷ tỷ của ngươi có nói nếu ta không tham gia thì phải làm sao không?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Có!" Chân Hán Tử lấy ra quyển sổ bìa da đỏ nói: "Mỗi ngày bám dính lấy ngươi đọc tuyển tập Mao Trạch Đông."

"..." Pháo Thiên Minh giận dữ hỏi: "Ngươi không sợ ta treo cổ ngươi lên à?"

"Không sợ, tỷ tỷ ta bảo ngươi từng là lính, sẽ không chỉ vì tức giận mà giết đồng đội từng chiến đấu bên cạnh mình. Ngươi sẽ không hạ thủ được."

"... Được rồi, ta đồng ý." Pháo Thiên Minh thở dài, mình không thể không đắc tội với Huyết Ảnh rồi.

Thấy Pháo Thiên Minh đồng ý, Chân Hán Tử trái lại đau khổ nói: "Lại thêm nửa tháng nữa, ngươi thật sự không có khí khái. Ngươi khiến ta thất vọng quá đi!"

Pháo Thiên Minh muốn cắn chết hắn tại chỗ.

Vô Song Ngư nhìn Chân Hán Tử, thái độ lạnh nhạt của cao thủ, lạnh lùng hỏi: "Tỷ tỷ ngươi nói phải làm sao mới kéo ta vào?"

"Đồng ý cho hai vạn, xong việc trả thêm hai vạn."

"Đồng ý, ta sẽ nhắn số thẻ ngân hàng cho ngươi sau." Vô Song Ngư vẫn lạnh nhạt, máu nóng trong lồng ngực đã sôi sùng sục.

Chân Hán Tử gần như khóc nức nở: "Lại thêm nửa tháng nữa, đại sư huynh à, ta vẫn tưởng ngươi rất có khí khái chứ!"

Vô Song Ngư đang định trả lời, Vụ Lý Hoa lại nắm lấy Chân Hán Tử hỏi: "Còn ta? Làm sao thuyết phục ta? Ta đã có bang phái rồi. Ngươi định thuyết phục ta thế nào?"

Chân Hán Tử cúi đầu nói: "Tỷ tỷ ta bảo cô quá hoàn hảo, chẳng tham tiền, lại rất coi trọng tình cảm. Không có cách nào có thể thuyết phục cô giúp tỷ ấy. Tỷ ấy còn thở dài dặn dò ta, ngàn vạn lần đừng để cô biết, chính vì cô không chịu giúp tỷ ấy, khiến tỷ ấy phải giao du với một tên đàn ông vô cùng đáng ghét. Tỷ ấy bảo ta ngàn vạn lần đừng nói với cô."

"Ta... vẫn nên giúp cô ấy mới phải, ta sẽ xin phép Phượng Hoàng tỷ tỷ. Tuy nhiên ngươi phải giữ bí mật, không được nói cho cô ấy là ta biết bí mật này." Vụ Lý Hoa duỗi ngón út ra muốn kết nghĩa với Chân Hán Tử.

"..." Xa im lặng.

"..." Ái Niếp Niếp im lặng.

"..." Pháo Thiên Minh muốn khóc.

"..." Vô Song Ngư đang khóc.

"..." Chân Hán Tử gào khóc nức nở.

Bình Luận (0)
Comment