Kim Luân Pháp Vương rõ là nhàn quá chẳng còn gì để nói: "Hết giờ rồi đấy tiểu tử, còn muốn gì không?"
Pháo Thiên Minh suy nghĩ hỏi lại: "Có điếu thuốc không?"
Kim Luân đáp: "Không có, còn yêu cầu gì khác không?"
Pháo Thiên Minh nói: "Có thể thả ta ra không... thôi bỏ đi, ánh mắt ngươi nhìn ta như là kẻ ngốc vậy. Thế này đi, ngươi hãy mở huyệt đạo cho ta, để ta lấy chút dầu hỏa, tránh bị thiêu thành vịt hun khói. Yêu cầu này không quá đáng chứ?"
Kim Luân đáp: "Không quá đáng, nhưng ta không tin ngươi. Thời gian đã hết, không có yêu cầu nào khác thì ta bắt đầu thôi." Nói đoạn quay về phía thành Tương Dương, hô to: "Quách Tĩnh! Ngươi hãy nhìn kỹ đây là ai?"
Chẳng mấy chốc, một giọng nam trầm ấm vọng ra từ trong thành: "Tiểu huynh này có vẻ hơi quen mặt. Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?"
Pháo Thiên Minh liếc nhìn Kim Luân, nói: "Thấy chưa, trình độ gian lận của ngươi thật tệ hại."
Kim Luân không để ý, tiếp tục hô to: "Vậy xin mời phu nhân ra xem nào."
Không lâu sau, một giọng nữ vọng ra: "Thanh Mai Chử Trà à, sao ngươi lại chạy ra đấy?"
Pháo Thiên Minh nghe ra âm thanh này quả thực còn mang theo chút hương vị của Hoàng Dung, bèn hô to: "Vấn đề này rất phức tạp... Này, người ta không nghe thấy đâu, mở huyệt đạo cho ta đi."
"Cớ gì phải gấp gáp thế, để ta nói hết lời thoại đã." Kim Luân Pháp Vương hết sức tận tâm hô to: "Ta cho các ngươi thời gian một nén hương để suy nghĩ, trao đổi một một." Sau đó, hắn nói với Pháo Thiên Minh: "Chẳng mấy chốc, hai người Thần Điêu sẽ xuất hiện."
Lời vừa dứt, phía xa đã vang lên một tiếng kêu thê lương, chỉ thoáng chốc dường như đã nhấn chìm tất cả động tĩnh của cả thiên quân vạn mã.
Chỉ thấy quân Mông Cổ ở phía tây bắc chạy lộn xộn tán loạn, không ngừng tản ra hai bên. Hai người từ trong rừng đao thương xông tới, như thuyền lớn vượt sóng đại dương.
Đi trước hai người là một con chim khổng lồ, với đôi cánh giương rộng, khuấy lên một luồng gió mạnh, thổi bay tên tiễn bắn tới. Đó chính là thần điêu của Dương Quá. Bên trái là Dương Quá với áo vàng, mũ xanh; bên phải là Tiểu Long Nữ với bộ y phục trắng phau bồng bềnh.
Kim Luân Pháp Vương giải thích: "Chỉ cần hắn nói một câu có ý định cứu người, ta sẽ phải đốt lửa."
Nghe vậy, Pháo Thiên Minh bèn hô to:"Này! Người kia chớ tới gần... Khụ khụ. Bọn họ nghe không được. Hòa thượng à, các ngươi có thể dùng dầu hỏa tạo thành bức tường lửa ngăn cản bọn họ tiến lên, rồi dùng binh trận vây quanh, cuối cùng huy động một ngàn cung thủ cùng lúc bắn ba loạt tên, ta đảm bảo có ít nhất một người chết. Nếu thật sự không được hãy thả ta ra, ta sẽ kêu thêm trợ thủ tới liên thủ tiêu diệt bọn họ."
Nghe vậy, Kim Luân Pháp Vương sững sờ một lúc, bởi người ta đến là để cứu ngươi, mà ngươi lại tìm cách hãm hại người ta thế à? Dĩ nhiên, Pháo Thiên Minh biết rõ sẽ không được cứu, còn nếu họ tiến lại gần cũng sẽ bị thiêu chết, nên suy nghĩ như vậy là bình thường. Nhưng không phải ai cũng dám nói thẳng ra điều này. Kim Luân Pháp Vương cũng không biết phải đối đáp thế nào, đành phất tay ra hiệu không trả lời. Lúc này, cửa thành nhỏ của Tương Dương mở ra, hai con tuấn mã phi nước đại đến. Khi cách bục gỗ chừng hai trăm trượng, lính canh đều giương cung lên. Hai người cũng dừng lại. Pháo Thiên Minh kinh ngạc nhận ra Quách Tĩnh và Hoàng Dung thật sự đã đến.
Kim Luân Pháp Vương kinh ngạc không kém hơn Pháo Thiên Minh, hắn há hốc miệng một hồi lâu mới nói được: "Sao các ngươi lại đến đây?"
Hoàng Dung quát: "Kim Luân, không phải ngươi muốn một mạng đổi một mạng sao? Thả bằng hữu của ta ra."
Pháo Thiên Minh cười hí hửng: "Lão Luân à, ngươi không muốn mắc tội với tiểu nhân, mà bây giờ lại phải lấy cả mẫu thân nhà người ta ra đây nấu chín. Ta bí mật cho ngươi biết, Tổ sư gia nhà ta đã từng ra lệnh cho các đệ tử trừng trị tất cả những ai làm mất mặt ngài... Ngươi biết Tam Không của Thiếu Lâm chứ? Ba vị tài giỏi ấy bị kỹ nữ cưỡng bức đến viên tịch đấy. Chậc chậc! Ta thấy ngươi nên lợi dụng cơ hội này tát chết ta đi, ta thề sẽ không tố cáo ngươi đâu."
Mặc dù Hoàng Dung chỉ là NPC, còn bản thân y ở đây cũng chỉ là dữ liệu. Mình chết đi sẽ mất hai cấp thôi, nhưng nếu Hoàng Dung chết, y không chắc cô có thể hồi sinh hay không. Dĩ nhiên, điểm mấu chốt là mình không thể bị thiêu chết.
Kim Luân Pháp Vương cười khổ: "Ngươi tưởng ta không muốn à? Nhưng không còn cách nào khác."
Sau đó hắn hô to: "Hoàng phu nhân quả nhiên có chí khí, mời lên bục đi!" Trong khi đó, Dương Quá và Tiểu Long Nữ cũng đã đến gần bục gỗ. Lính Mông Cổ xung quanh dừng tấn công theo lệnh, chỉ vây kín mọi người, duy chừa một đường phía sau cho Hoàng Dung lui về.
Hoàng Dung quát: "Đại sư cũng là bậc danh gia, chúng ta không phải không tin, song an nguy của bằng hữu hữu vẫn là điều ta quan tâm nhất. Không bằng thả bằng hữu của ta xuống trước đã."
"Được!" Kim Luân Pháp Vương rất tin tưởng Hoàng Dung nghe theo lời giải khai huyệt đạo cho Pháo Thiên Minh. Về phần dây trói, chỉ cần có nội lực là có thể dễ dàng đứt đoạn.
Pháo Thiên Minh cười ha hả một tiếng: "Dung Dung, ta thực sự rất cảm động." Nói được một nửa, y rút kiếm ra đâm thẳng về phía Kim Luân Pháp Vương. Chiêu kiếm này y dồn hết mười thành nội lực, tiếng khí kiếm xé gió thực sự lay động lòng người.
Nhưng dường như Kim Luân đã chuẩn bị từ trước, thân hình lay nhẹ né tránh lu kiếm khí. Pháo Thiên Minh cũng không nghĩ có thể đả thương được hắn. Có điều trong vòng mười lăm giây này, chắc chắn Kim Luân Pháp Vương không thể lại gần.
"Dung Dung! Ngươi mau tránh đi, ta có cách đối phó!" Pháo Thiên Minh hô to. Vừa hô lên, y đã nghĩ ra vài kế tiếp theo, nhưng động tác kế tiếp của Hoàng Dung và Quách Tĩnh khiến y khá bất ngờ. Nghe vậy, Hoàng Dung và Quách Tĩnh không hề do dự quay đầu chạy về phía thành Tương Dương. Trong lúc Pháo Thiên Minh và Kim Luân Pháp Vương chưa kịp lấy lại tinh thần, hai người gần như đã vào được thành.
"Cái gì... Sao lại thế này!" Pháo Thiên Minh giậm chân trên mép sàn, chỉ cần Kim Luân nhúc nhích là y sẽ nhảy xuống. Dù không tin mình có thể thoát khỏi vòng vây bên dưới sàn, nhưng ít ra u vẫn còn quyền lựa chọn cách chết. Giờ chỉ cần xem mình thích gì, là ngã chết, chém chết, bắn chết hay siết chết. Nghĩ vậy, Pháo Thiên Minh thấy những cách chết đó chưa đủ oanh liệt, bản thân y cũng không muốn thử. Vậy nên chỉ còn cách xem có thể sống sót được không.
Nghĩ vậy không sao, nhưng lại làm khó Dương Quá và Tiểu Long Nữ. Nhiệm vụ ban đầu của hai người là khen ngợi tinh thần cao cả của Pháo Thiên Minh, rồi tán thành với nhân phẩm của y, bảo vệ Tương Dương và báo thù cho y. Nhưng bây giờ phải nói sao đây? Không nói gì thì bên kia cũng không châm lửa. Dương Quá suy nghĩ một lúc lâu rồi đành hỏi một cách bất đắc dĩ: "Có muốn ta ở lại đoạn hậu cho ngươi không?"
Vừa nói ra, Dương Quá đã hối hận đến tận xương tuỷ. Quả nhiên, Pháo Thiên Minh không chút do dự đáp lớn: "Muốn!" rồi nhảy thẳng xuống. Kim Luân thấy nhân vật chính bắt đầu có ý định chạy trốn, cho rằng hành động đã có hiệu quả nên ra lệnh cho quân đốt lửa. Dương Quá đành phải ở lại cản hậu, chiến đấu với Kim Luân Pháp Vương trên đài, ngăn chặn kẻ thù mạnh nhất. Tiểu Long Nữ và đại điêu thì ở dưới đài hộ vệ.
Lúc này, Dương Quá sử dụng Ảm Nhiên Tiêu Hồn chưởng cực kỳ uy lực, đẩy lui liên tục Kim Luân Pháp Vương. Kim Luân cũng buồn bực, phải là lúc sắp chết, tâm trạng ảm đạm mới khiến uy lực tăng gấp bội? Sao ngay từ đầu đã mạnh thế này? Bỗng ánh mắt Dương Quá sáng lên, thấy Pháo Thiên Minh chạy trở lại, lập tức lệ nóng doanh tròng, hóa ra y vẫn còn lương tâm...
Nhưng lại thấy Pháo Thiên Minh chạy đến cách sàn năm mươi bước rồi dừng lại. Kim Luân Pháp Vương muốn vây bắt y thêm lần nữa, quân lính tuân theo chỉ thị không ai ngăn cản. Lúc đó Pháo Thiên Minh vung tay ném một loạt bình chất cháy đã châm lửa xuống đống củi dưới sàn. Xong việc, y quay đầu chạy thẳng, không quên mắng: "Khốn kiếp cái bánh xe nhà ngươi, dám đốt ta, coi chừng ta đốt chết ngươi!"
Lửa từ củi khô bùng lên dữ dội. Pháo Thiên Minh vừa chạy vừa đắc ý, lúc nhảy xuống y chỉ bị thương nhẹ. Kim Luân khinh công kém hơn, chắc chắn bị thương nặng. Lửa đã bao vây đài, chỉ cần nướng qua là Kim Luân ít nhất cũng bị biến dạng. Giờ không biết NPC khi chết có biến mất hay vẫn tái sinh. Nếu sau này vẫn còn sống, y sẽ có thêm một kẻ thù rất mạnh... Không, là thêm ba kẻ thù, còn chim thì... Sau vụ Nga Mi, tất cả bọn Chân Hán Tử đều là kẻ thù của nó. Quách Tương chỉ tìm nó để nói chuyện, nói chuyện với một nữ nhân trên 40 tuổi, từ thực vật đến động vật, không ai thích cả.