Thành Hàng Châu, hai người gặp gỡ: "Đã xong việc chưa?" Pháo Thiên Minh hỏi.
Vẻ mặt Tinh Ảnh đau khổ nói: "Trà ca, ngươi không biết bây giờ võ công cao cấp hiếm hoi đến mức nào à? Không kiếm được kiếm pháp cao cấp."
"Vậy cuối cùng kiếm được cái gì?"
"... Thương pháp cao cấp... Ngươi đừng vội, nghe ta nói. Thật ra cầm thương rất oai hùng, ngươi hãy nghĩ xem trong lịch sử ai cầm thương? Triệu Tử Long chơi thương đấy. La Thành cũng dùng thương đấy. 007 cũng chơi thương, ai nấy đều oai phong lẫm liệt, mỹ nhân đua nhau theo sau, dáng dấp không bằng tiểu thư Hongkong thì cơ bản là không được cho ra trận! Quan trọng nhất là... loại rẻ nhất chỉ cần ba mươi vàng là có!"
Pháo Thiên Minh nhận lấy rồi xem thử: thương pháp cao cấp của Nhạc gia, lộ vẻ kinh ngạc hỏi: "Ngươi để phép một đồ đệ Võ Đang phiêu dật khiêng thương đi ra ngoài ư? Ngươi làm đại sư huynh mà không chịu hinh sinh chút ít vì môn phái à?"
"Nhà địa chủ cũng không còn lương thực dự trữ, không phải chính là do lần trước chi tiêu quá nhiều cho kỹ nữ sao."
"Thế thì ta cũng không thể cứ đánh nhau là lôi thương ra được. Như thế người ta cười chết mất."
"... Ta còn hai vàng."
Pháo Thiên Minh nhìn gói đồ rồi nói: "... Cố gắng dùng vậy!" Trên người y cũng không còn nhiều vàng. ... Cổng chính phủ thành chủ thành Bạch Vân.
Pháo Thiên Minh thấy rất may là đồ vật trong trò chơi có thể bỏ vào bao, nếu không dọc đường phải vác một đống thương trắng chạy lung tung thì thật lố bịch. Phải biết, thương ngắn cũng dài hơn hai thước, khó vào quán trọ là chuyện nhỏ, không may va vào người khác mới thật xấu hổ. Anh Hùng môn thì khác, người ta có ngựa làm phụ kiện, cầm kiếm ngược lại còn kỳ quái.
Địa điểm gặp mặt là tại phủ thành chủ. Đương nhiên mỗi hai canh giờ mở cửa một lần, nếu không một người đến là nhìn mặt một lần, cho dù là NPC tốt tính đến đâu cũng có lúc thấy phiền. Pháo Thiên Minh liếc nhìn bên cạnh, còn ba người chơi khác cũng đến ứng tuyển. Nhưng xem bộ dạng của bọn họ, chắc là vừa mới xuất sư, có lẽ vô tình thấy được thông báo, coi là nhận một nhiệm vụ bình thường.
Khi sắp đến giờ, Pháo Thiên Minh trông thấy một người quen - Thải Vân Phi. Cô dẫn theo một nữ tử đến trước phủ đệ. Thấy Pháo Thiên Minh cô nàng kinh ngạc lắp bắp hỏi: "Không phải Thái Cực kiếm của ngươi đã bị phế ròi sao?"
"Ngươi vẫn thích xem tin tức lung tung như xưa."
"Lung tung? Chẳng lẽ không bị phế? Diễn đàn là lừa người à?"
"Đúng là bị phế!"
"... đã phế rồi thì sao ngươi còn đến? Ngươi nên biết nhiệm vụ này là tuyển chọn kiếm khách."
"Chẳng phải ngươi chơi đao cũng đến à?"
"Ta tùy tiện học một chút kiếm pháp cơ bản, chủ yếu là đi cùng bằng hữu của ta. Ta giới thiệu một chút, vị này là bằng hữu thân thiết nhất của ta trong thực tế tên là Thiên Thiên. Cao thủ số một của Nga Mi phái, hai môn tuyệt học không trọn vẹn trong người. Vị này chính là nam nhân cực kỳ hẹp hòi mà ta từng nói kiệt với ngươi, Thanh Mai Chử Trà!"
Pháo Thiên Minh quan sát cô gái này một chút, nhan sắc cũng coi là thượng phẩm. Cười hí hửng bắt tay cô nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không phát hiện cô ấy có ý đồ gì với thân thể ngươi chứ?" Thiên Thiên liền sững người, run rẩy tại chỗ.
Rõ ràng hải Vân Phi cũng nghe thấy lời nói của Pháo Thiên Minh, kéo tay Thiên Thiên nói: "Đừng để ý đến nam nhân này!" Xoay người hỏi: "Ngươi mang theo kiếm pháp tuyệt học gì đến đây?"
"Tuyệt học? Kiếm pháp sơ cấp của Võ Đang thôi!"
"Ha ha!" Thải Vân Phi không nhịn được phá lên cười: "Kiếm pháp sơ cấp mà cũng muốn đấu với tuyệt học không trọn vẹn sao? Ngươi đùa ta đấy à?"
"Ha ha... Ngươi cho rằng bây giờ ta còn muốn nói đùa với ngươi sao?" Pháo Thiên Minh lạnh lùng đáp.
"Quả nhiên là hẹp hòi!" Bước vào trong, Pháo Thiên Minh thở dài, rồng mắc cạn nơi nước ao! Với tính tình của ta, đâu có kiềm chế đến mức để người khác phỏng vấn, trực tiếp chém người là xong. Sau đó canh giữ ba đến năm ngày, nhiệm vụ này cơ bản là vật trong túi rồi. Nói thật bây giờ mình thật sự không chắc chắn. Hệ thống sẽ không lừa người chứ, Diệp Cô Thành chắc chắn sẽ không nhớ ra mình. Mình dựa vào đâu để có được nhiệm vụ này đây?
Diệp Cô Thành cầm chén trà ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm quan sát mấy người chơi trước mặt, một lúc lâu sau mới nói: "Nhiệm vụ này khó khăn vô cùng, mong các vị anh hùng biểu diễn kiếm pháp."
Thiên Thiên đứng ra đầu tiên nói: "Nga Mi Thiên Thiên, kiếm pháp: Vũ Tán Tinh Ly kiếm không trọn vẹn." Lời vừa dứt, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm hóa trăm điểm hàn tinh rơi xuống. Thân mình Thiên Thiên hạ thấp xuống, trăm điểm hàn tinh đánh lên mặt đất, để lại trăm vết kiếm trên sàn nhà.
Trong lòng Pháo Thiên Minh chua xót nghĩ: Không trọn vẹn vẫn là không trọn vẹn , chiêu này năm đó ta chỉ cần vẽ vòng tròn là có thể dễ dàng giải quyết.
Diệp Cô Thành khẽ nhíu mày, nhưng sau đó gật đầu một cái, tỏ ý khá hài lòng.
Tiếp theo một loạt người khác lên, Diệp Cô Thành đều lắc đầu.
Cuối cùng Pháo Thiên Minh ra sân, đã tới đây thì cứ biểu diễn hai lần, dù sao nội công của mình vẫn rất mạnh.
Chỉ thấy Pháo Thiên Minh thò tay vào bao, rút một thanh trường thương màu bạc. Diệp Cô Thành nhìn thấy suýt nữa sặc nước trà. Mấy người chơi cũng cười ha hả.
Thải Vân Phi mỉm cười hỏi: "Này! Có phải ngươi muốn biểu diễn chiêu thương trong kiếm không?"
Pháo Thiên Minh không để ý đến cô, nội lực chạy lên thương, đâm thẳng xuống đất, một tiếng keng vang lên. hai phần ba thân thương chìm vào tảng đá lớn: "Thành ca, ta rất muốn đến giúp ngươi. Nhưng rất không may, Thái Cực kiếm vừa bị lão Trương chết tiệt mang đi rồi. Nếu ngươi thuê ta, ta cam đoan trong ba ngày sẽ lấy được kiếm pháp cao cấp."
Diệp Cô Thành đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy hỏi: "Hóa ra là đến quấy rối... Ngươi tên gì? Dưới kiếm của ta không giết kẻ vô danh." Nói xong nhẹ nhàng Tiểu Thiên Sứ trường kiếm trong tay nhìn Pháo Thiên Minh.
"... Vậy ta sẽ không nói cho ngươi biết."
Diệp Cô Thành nghẹn lời, tức giận nói: "Không biết tên thì cũng phải giết."
"Hắn tên là Thanh Mai Chử Trà!" Thải Vân Phi bên cạnh cười nói.
"Thanh Mai Chử Trà?" Diệp Cô Thành tiến lại gần vài bước, cẩn thận quan sát Pháo Thiên Minh: "Ngươi thật sự tên là Thanh Mai Chử Trà?"
"Nói là giết, hay nói là không giết?" Pháo Thiên Minh hơi bối rối.
"Ta tin rồi, ngươi chính là Thanh Mai Chử Trà." Diệp Cô Thành cười ha hả, thu kiếm vào vỏ, quay lại phân phó: "Gỡ tấm bảng thông báo, là hắn."
"Kháng nghị! Ta kháng nghị! Ngươi có ý đồ gì?" Thải Vân Phi kêu lên.
"Diệp Cô Thành ta làm việc còn cần giải thích với người ngoài sao?"
"... Ta cũng rất muốn biết lý do tại sao?" Pháo Thiên Minh tò mò hỏi.
Diệp Cô Thành mỉm cười rồi lấy từ trong ngực ra một tấm vải trắng: "Mượn tiền của Diệp Cô Thành xx lượng... Một tháng không trả là đồ rùa đen, ký tên Thanh Mai Chử Trà." Lại lấy ra đọc: "Lại mượn Diệp Cô Thành XX lượng, một tháng không trả thì không có JJ. Ký tên vẫn là Thanh Mai Chử Trà. Ta luôn muốn tìm ngươi hỏi: Ta nợ ngươi bạc từ lúc nào? Tại sao lại nợ? Ta tin đây là thật. Bởi vì chưa ai lại gần ta để đồ lại mà ta không hay biết. Hơn nữa, ta phát hiện những mảnh vải này khâu lại thành tấm áo bào đã hỏng của ta."
Pháo Thiên Minh vui mừng nói: "Vậy thì ngươi không biết rồi, năm đó ở Hồ Châu, chúng ta từng ở trong ngục giam. Sau đó ngươi đánh mạt chược thua tiền tới tìm ta mượn, để lại giấy nợ này."
"Sao ta phải ngồi tù?" Diệp Cô thành nghi hoặc hỏi.
"... nói thật nhé?"
"Nói thật."
"Bởi vì ngươi muốn giết ta."
"... Vậy tại sao ta phải giết ngươi?"
"... Bởi vì ta muốn giết ngươi."
"... vậy tại sao ngươi lại muốn giết ta?" Diệp Cô thành đã có phần choáng váng.
"Lục Tiểu Phụng bảo ta làm." Pháo Thiên Minh vừa nói xong, Diệp Cô Thành giật mình, cơ bản đã hiểu đây là chuyện gì. Nhưng vẫn phải hỏi lại lần nữa: "Vậy sao lần này ngươi lại tới giúp ta?"
"Cũng vì cái này..." Thân hình của Pháo Thiên Minh chợt lóe, hạ xuống cách đó mười trượng nói: "Ngươi chỉ điểm cho ta!"
Diệp Cô Thành cười ha hả nói: "Ta tin! Không có có ta chỉ điểm, người chơi các ngươi bây giờ chưa thể lĩnh ngộ được chiêu thức này, cho dù là Tây Môn Xuy Tuyết chỉ điểm cũng không được."
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Diệp Cô Thành và Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh trái lại có phần bất an hỏi: "Như thế này có ổn không? Đừng để ta làm hỏng việc của ngươi."
"Sao ngươi không hỏi trước phần thưởng nhiệm vụ là gì?" Diệp Cô Thành hỏi lại.
"Nói thật, lần này giúp ngươi, ta hoàn toàn không cần phần thưởng nhiệm vụ. Thực sự đấy, lúc đầu nếu không có ngươi chỉ điểm chiêu thức, từ đầu đến cuối ta cũng không thể bước lên đỉnh cao được. Về sau, dù là các loại nội công hay là tuyệt học đều có quan hệ lớn với Phi Vân Thê. Có thể nói đây là võ công quan trọng nhất của ta."
Diệp Cô Thành nhìn Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi nói: "Cảm ơn!... Ta tin ngươi thành tâm giúp ta. Ta nói thẳng nhiệm vụ này, trước khi nghe nhiệm vụ ta hy vọng ngươi có thể giữ được bình tĩnh. Mục đích của ta là... làm Hoàng đế."
"... Đỉnh!" Pháo Thiên Minh bị sét đánh, bật thốt lên một chữ. Lập tức bắt đầu tính toán xem bản thân có thể huy động bao nhiêu người tấn công triều đình. Sau khi tùy tiện ước lượng y cảm thấy bi ai phát hiện, nhân lực tài lực trong tay tạm có thể tấn công được một huyện thành nho nhỏ.
"Mà mục tiêu cuối cùng của ngươi khi hoàn thành nhiệm vụ là đánh bại Tây Môn Xuy Tuyết."
Lần này Pháo Thiên Minh phun ra sữa: "... Đại ca, ngài bảo ta đi tự sát cũng được, chết hàng ngàn lần một ngày ta cũng không nhăn mặt. Nhưng... Tây Môn Xuy Tuyết cũng giống như ngươi, đều thuộc về phạm trù phi nhân loại. Ta sợ sẽ cản trở việc của ngươi."
Diệp Cô Thành thở dài nói: "Thành sự tại thiên, mưu sự tại nhân. Ta nói thật với ngươi, mười ngày sau ta sẽ ước chiến với Tây Môn Xuy Tuyết ở Tử Cấm thành. Ngươi phải giả dạng thay ta xuất chiến. Chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được chiêu thức của hắn trong một nén hương, ta coi như đã thành công. Nhưng trong một nén hương ngươi không được chết, nếu ngươi chết chắc chắn sẽ hóa thành ánh sáng... Vậy nên nếu ngươi chết, kế hoạch của ta cũng hoàn toàn thất bại. Trước tiên ta có thể truyền thụ cho ngươi Thiên Ngoại Phi Tiên. Nhưng ngươi phải biết, trong nhiệm vụ này nếu ngươi chết một lần, Thiên Ngoại Phi Tiên sẽ biến mất, bỏ nhiệm vụ cũng sẽ mất. Bên ta có một bản kế hoạch, ngươi cầm xem trước, nếu muốn hối hận thì còn kịp."
Pháo Thiên Minh nhận lấy bản kế hoạch xem xét, vội vàng che miệng lại để tránh bị máu và sữa cùng lúc phun ra dẫn đến trọng thương tử vong. Lúc này y mới phát hiện nhiệm vụ này thực sự quá độc ác. Số người cần giết xếp thành một danh sách tăng cường, người sau dữ dội hơn người trước, NPC trên đó không ai là người thường, đa phần là BOSS gần cấp độ tông sư. Tệ hơn nữa là một số người là thành viên của các phái chính thống, chắc là đã bắt đầu đăng nhiệm vụ tuyển người. Trong khi bản thân không được chết, từ đầu đến cuối chỉ có một mình liều chết, không có vết tích nào cho thấy có người trợ giúp.
"Lão Diệp! Ta đoán trước khi ngài lên làm hoàng đế, các môn phái chính thức sẽ tiến hành PK quy mô lớn để hoan nghênh." Pháo Thiên Minh quay mặt khóc than: "Diệp đại ca, có thể giúp ta tìm vài cao thủ không! Một mình Võ Đang nho nhỏ này không thể đối phó nổi Nga Mi quần ẩu, huống hồ còn nhiều việc xấu phải làm, e rằng tiểu đệ không kịp."
Cuối cùng, Pháo Thiên Minh cũng không lay chuyển được ý chí của Diệp Cô Thành. Đây là quyết tâm thành sự tạit iên, mưu sự tại nhân. Từ thuở nhỏ xem phim, Pháo Thiên Minh đã phát hiện một quy luật, phàm là kẻ xấu trong tay đều nắm giữ nguồn lực dồi dào. Muốn người có người, muốn vũ khí có vũ khí, nguyên nhân thất bại chủ yếu là do quá ngây thơ, hoặc vì tiểu vũ trụ của người lương thiện bùng nổ.
Nhưng xem kế hoạch trên bàn, dù thế nào thì Diệp Cô Thành cũng không được xem là người lương thiện. Sao lại chỉ nắm giữ ít tài nguyên đến vậy? Cơ bản chỉ có thể đơn độc chiến đấu. Âm mưu này muốn có kết cục tốt, yêu cầu phải có một đám người rất lương thiện rất ngây thơ, lại cần tiểu vũ trụ của bản thân phải bùng nổ liên tục... Ước tính mười ngày này phải bùng nổ cả trăm lần, tám mươi lần mới thành công.
Quái đản hơn nữa là, mười ngày này Pháo Thiên Minh chỉ có thể tổ đội với những người chơi có kiếm pháp cao cấp. Dĩ nhiên người chơi đối thủ cũng phải có yêu cầu tương tự.
Tin nhắn được gửi tới mọi người: "Nhiệm vụ lớn cần có cao thủ kiếm pháp trợ giúp."
Mọi người trả lời: "Thôi đi! Chẳng phải chỉ có Kiếm Cầm và Chân Hán Tử chơi kiếm thôi sao? Nhắn tin lung tung!"
"... Thật thiếu tố chất, Chân Hán Tử Kiếm Cầm, gặp mặt ở Bắc Bình. Các vị khác hãy sẵn sàng ứng chiến." Đám đông hỏi: "Nhiệm vụ gì mà ghê gớm thế, đòi chúng ta phải tập trung lực lượng?"
Đáp: "Giết Tây Môn Xuy Tuyết."
Mọi người cùng trả lời: "..."
Thật đáng thương, người xui xẻo có thể xui xẻo như Pháo Thiên Minh quả thật... không nhiều. Vừa bị phế bỏ võ học đã phải đi quyết chiến sinh tử cùng Tây Môn Xuy Tuyết, nhân phẩm thật tệ hại. Mọi người bắt đầu cầu nguyện cho bản thân: Có chết cũng đừng kéo ta vào.
Chân Hán Tử cũng thở dài hỏi: "Có thể không đi được không?"
Đáp: "Được!"
"Ta sẽ đến ngay!" Chân Hán Tử hoàn toàn không tin tưởng nhân phẩm của Pháo Thiên Minh, thà chết vài lần còn yên tâm hơn. Kiếm Cầm thì không phải lo lắng như vậy. Đang nhàm chán đi dạo Hoa Sơn, vừa nghe có việc xấu để làm là hăng hái tinh thần. Huống hồ là cùng Pháo Thiên Minh thực hiện nhiệm vụ, bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện ngoài ý liệu xảy ra.
Tinh Ảnh truyền tin: Có muốn tìm kiếm thủ trên Võ Đang giúp ngươi không.
Trả lời: Không cần, không quen nợ ân tình người chết. Nhiệm vụ này không có một vạn tám ngàn kiếm thủ cao cấp căn bản chỉ là tự tìm đường chết, chỉ nhận tâm ý thôi, không vì gì khác. ... Dịch trạm Bắc Bình
"Nghe nói ngươi giết tỷ tỷ của ta? Lại còn tiện tay chọc cho tỷ ấy tức tới thiếu chút nữa phát ngất?" Chân Hán Tử vừa vào đội ngũ đã hỏi.
"Ta nói đây là hiểu lầm, chắc chắn ngươi không tin phải không? Dù sao ta cũng ở lại bang hội của tỷ tỷ ngươi mà? Chứng minh không có gì ghê gớm."
Ba người ra khỏi dịch trạm, Pháo Thiên Minh nói: "Nhiệm vụ hiện giờ của chúng ta là đi vào trong hoàng cung trộm đồ."
Chân Hán Tử phun máu: "Hoàng cung... trộm đồ..."
Kiếm Cầm lại vui vẻ nói: "Ta đã muốn tới hoàng cung chơi đùa từ lâu rồi mà vẫn không có cơ hội. Đám cao thủ đại nội quá đáng ghét, thân thủ cao siêu thì không nói, hơn nữa số lượng rất nhiều."
Có người chơi là sẽ có PK, huống chi là tòa thành lớn này. Ba người thấy cách đó không xa lại có hai người ẩu đả với nhau, một người là nam nhân Giáp rõ ràng là cao thủ Ma Giáo. Người chơi Ất khác thì binh khí trang phục thấy khó hiểu. Chỉ thấy người chơi Giáp kia xuất quyền đánh vào ngực người người chơi Ất, người chơi Ất như đạn pháo ngã văng ra ngoài, dừng lại cách chỗ Pháo Thiên Minh hai mét.
"Huynh đệ à! Đã chết chưa?" Pháo Thiên Minh xoay người hỏi, dáng vẻ như muốn xem trò vui.
"Đỡ... đỡ ta một chút, ông đây liều mạng với hắn." Người chơi Ất giãy giụa dưới mặt đất, không đứng lên, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Pháo Thiên Minh mỉm cười, đưa một tay tới, lúc này. Chỉ thấy người chơi Ất bỗng lăn một vòng, một thanh đoản đao cắm trên đùi Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh không kịp phản ứng, trúng đòn ám toán. Nhưng lập tức lấy thương ra, trực tiếp ghim chết người chơi Ất dưới mặt đất.
"Đang làm gì vậy?" Pháo Thiên Minh rất nghi hoặc.
"Ta biết rồi." Chân Hán Tử chỉ về phía trước, ba mươi mấy người che mặt chạy ra từ một quán rượu, nhìn động tác và binh khí kia rõ ràng đều là cao thủ. Bị phục kích, bị người ta dùng một mạng đổi lấy việc giảm 60% hiệu quả khinh công của mình. Xem ra nhắm vào mình. Nhưng nghĩ lại thì đám người này thấy hai người bên cạnh là cao thủ tuyệt học, đúng là ngu xuẩn.
Đám người che mặt cùng dừng lại cách đó mười trượng: "Thanh Mai Chử Trà. Đây là thù oán riêng giữa chúng ta và ngươi, là nam nhi thì đừng để người ngoài xen vào."
"... Kẻ định ra kế hoạch này cho các ngươi chắc chắn là ngu xuẩn. Chẳng buồn hỏi han gì tính cách người của ta." Pháo Thiên Minh khinh bỉ bọn chúng rồi nói: "Có điều... hôm nay để các ngươi mở rộng tầm mắt, tiện thể tránh phiền ta lần sau." Pháo Thiên Minh rút ra một thanh thường kiếm nói nhỏ với Chân Hán Tử và Kiếm Cầm: "Các ngươi nhường đường một chút. Để ta tự mình ra tay, tránh cho mấy hôm tới Huyết Ảnh còn tới gây rối." Y đoán chắc chắn là Huyết Ảnh gây ra.
Thủ lĩnh che mặt hơi sợ hãi, liếc trái liếc phải rồi nói: "Ta cũng không tin ngươi lại có được tuyệt học kiếm pháp, chém!"
"Chớ vội!" Pháo Thiên Minh giơ tay ngăn lại, đánh giá xung quanh rồi nói tiếp: "Là nam. Đến đây!"
Đám người che mặt chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng Pháo Thiên Minh hô: "Nhất Kiếm Nam Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên." Đọc xong, khắp người Pháo Thiên Minh bừng cháy ngọn lửa lao nhanh về phía trước, giống như một chiến cơ lửa đang lượn vòng bổ nhào xuống. Lửa bao quanh kiếm khí bắn tung tóe khắp nơi, tất cả mục tiêu trong vòng ba trượng giống như đang cháy, ngọn lửa nuốt sạch mọi vật chất có thể đốt cháy. Không ai có thể tưởng tượng được vẻ rực rỡ của một kiếm ấy, Lục Tiểu Phụng không thể, Hà Tả cũng không thể.
Người xung quanh còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Pháo Thiên Minh đã đứng tạo dáng tại chỗ đám người che mặt vừa đứng. Điều đáng tiếc duy nhất là khí thế thì đã đủ, nhưng người chết lại không nhiều. Ngoài ba người che mặt hóa thành ánh sáng trắng, còn có ba cái ghế dựa bị bị phá hủy, một cái mâm trái cây năm cân rơi xuống đất. Pháo Thiên Minh cảm thán: Nếu có ngọn lửa thì ít ra cũng có thể mang đi tám cân quýt. Nhưng mà ngọn lửa chỉ bao phủ trong vòng hai thước, khí thế đúng là hơi kém.
Chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên này rất thú vị, trước hết phải xác định rõ phương hướng, xác định sai hướng là không được dùng. Kế đến phải đọc khẩu hiệu: Đông Nam Tây Bắc, Thiên Ngoại Phi Tiên. Không đọc cũng không dùng được, đọc thầm không tính. Cuối cùng có đặc điểm, Tây Lai sức mạnh lớn nhất, Đông Lai sức mạnh nhỏ nhất, còn Nam Lai Bắc Lai là sức mạnh bình thường. Tỷ lệ đại khái là 1. 5:1.
Đám người che mặt bị thổi bay vài mét, thương tích nhỏ hơn tưởng tượng nhiều. Nhưng chúng không biết đây đã là hiệu ứng khi mở mười thành nội lực, thấy khí thế và nghe rõ tên chiêu thức, lập tức mất hết khí thế, gửi tin nhắn tập thể bỏ chạy. Pháo Thiên Minh có ý đuổi theo bắt chúng lấy chứng cứ, nhưng bị quản lý quán trái cây và hàng quán bên cạnh ôm chân, đành phải đền tiền rồi tính sau.
Trong cảm nhận của Pháo Thiên Minh, Thái Cực kiếm vẫn dùng rất tốt, tuy tốc độ giết người trong trận đấu chậm, nhưng quan trọng là ở tính bền bỉ (có thể lý giải là tham khảo một số môn thể thao, từ chủ yếu: bền bỉ, mãnh liệt). Bị mười người vây khốn với bị trăm người vây khốn cơ bản là tương đương.
Còn Thiên Ngoại Phi Tiên thì khác, cho dù không mở thương tổn hỏa diễm, yêu cầu tối thiểu cũng phải phát ra bảy thành nội lực. Mặc dù nội công của y tốt, có thể tự do sử dụng bảy thành nội lực mà không cạn kiệt, nhưng thanh kiếm này ở cấp độ bảy thành nội lực nhất định phải trượt hơn mười trượng mới có thể dừng lại. Vì vậy, cần thận trọng khi sử dụng ở ven sông hay nơi có nhiều kiến trúc.
Tất nhiên cũng có một số thủ đoạn, ví dụ như nhảy từ trên tường xuống, bao nhiêu mét cao thì tính là bấy nhiêu mét. Hơn nữa, nội lực và chiêu thức càng mạnh thì cũng không cần lo lắng về việc vượt sông hay phá hủy kiến trúc. Kiến trúc bị phá hủy trực tiếp, cẩn thận không bị đè bên dưới là được. Còn sông nếu hẹp một chút thì trực tiếp cắt ngang mặt nước, rộng một chút cũng có thể chém được một nửa rồi bơi chó quay lại, mười trượng cũng không xa, một trăm nhát quơ quào là giải quyết.
Tóm lại, tuy không thực dụng bằng Thái Cực nhưng quả thực là một chiêu thức cực kỳ ngầu lòi.
Nhưng y không nghĩ tới, nếu kiến trúc là thành quách thì phải làm sao? Là thành bánh thịt hay là kiếm qua người không qua?
Rất bình thường, diễn đàn lại xôn xao, nếu không phải bây giờ mạng lưới thuộc quản lý của hệ thống, tuyệt đối không có chuyện BUG, Pháo Thiên Minh đã bị tố cáo mười ngàn lần, một vạn lần. Trên Diễn đàn vô số bài viết đẫm máu và nước mắt tố cáo tội ác của ác ma Thanh Mai, bài nổi tiếng nhất ký tên là lão chủ quán mỳ và ông chủ sạp hoa quả. Chủ yếu tố cáo nhắm vào việc vật phẩm hỏng hóc, con gái, cha mẹ chết đói.
Người chơi khác liên tục phát điện chúc mừng, chúc mừng ác ma trở lại nhân gian. Pháo Thiên Minh cắn răng không nói với bọn họ rằng chiêu kiếm này của mình tối đa chỉ có thể dùng được mười ngày, sau đó phải trả lại. Hư vinh là tội lỗi yêu thích nhất của ma quỷ, câu này cũng không sai chút nào. Nhưng Pháo Thiên Minh cũng không quan tâm đến chuyện bị ma quỷ vây quanh, thậm chí nếu ma quỷ sẵn lòng giúp đỡ để y hoàn toàn nắm chắc môn tuyệt học này, hắn sẵn sàng từ kẻ vô thần chuyển thành người của Diêm Vương.