Pháo Thiên Minh thu bốn lá bài lại một chỗ, hai tay che khuất tầm nhìn của mọi người, rồi nhẹ nhàng xiết chặt, kẹp lá 9 cơ vào giữa hai bàn tay, hai tay bắt đầu cọ xát mạnh bạo.
Lúc này Kiếm Cầm trợn mắt há mồm gào lên: "Xoa bài? Đổ Thánh?"
Chân Hán Tử bị động tác này làm cho sững sờ tại chỗ, chẳng trách bản thân vẫn luôn bị tên này ức hiếp, hóa ra người ta có đặc dị công năng!
Chỉ thấy hai tay Pháo Thiên Minh dừng lại nói: "Ta mở bài!"
"Mở đi!" Lục Tiểu Phụng có vẻ không giữ được bình tĩnh.
"Nào các vị khán giả!" Pháo Thiên Minh phủi tro bụi trong tay, lật ba lá bài còn lại lên hô to: "18 điểm!"
Kiếm Cầm cùng Chân Hán Tử chỉ muốn lao tới đâm thủng cúc hoa tên Pháo Thiên Minh, tốt nhất là trong thực tế! Y dùng chiêu Thiên Hỏa Phần Thế đốt sạch bài rồi!
Lục Tiểu Phụng sững người: "Hắn gian lận, ta phản đối!"
Ma Lục Ca liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Phản đối vô hiệu. Ngươi có thể tìm ra bằng chứng gì để chứng minh hắn gian lận hay không? Làm ngươi sao chứng minh tro bụi ấy là một lá bài?"
"... Ngươi cũng thấy hắn cầm bốn lá bài, vậy tại sao chỉ lật ra có ba lá? Còn lá nữa đi đâu?"
"Theo luật lệ sòng bạc, trong tình huống này hắn chỉ có thể bị nghi ngờ gian lận, bởi vì không có bằng chứng hay nhân chứng nào có thể chứng minh hắn đã gian lận. Chúng ta có ai thấy hắn nhét bài vào tay đâu? Điều này thiếu nhân chứng. Có ai có thể chứng minh tro bụi đó chính là bài? Đây cũng là thiếu vật chứng. Còn việc ngươi nói thiếu một lá bài, khó mà đoán có phải bị ma quỷ lấy đi hay là do thủ đoạn khéo léo cao cường của Lục Tiểu Phụng Lục đại hiệp ngài dùng võ công gì đó làm mất lá bài. Vì vậy, ta này tuyên bố: Do chứng cớ không đủ, Thanh Mai Chử Trà được trả tự do."
Ma Lục ca lật bài của Lục Tiểu Phụng ra tuyên bố: "Lục Tiểu Phụng 25 điểm, Thanh Mai Chử Trà 18 điểm. Thanh Mai Chử Trà thắng."
Pháo Thiên Minh cười hí hửng nói: "Lục đại hiệp, trước tiên ngươi nói xem phần thưởng của ngươi là gì đã, để ta xem có tâm trạng chơi ván này với ngươi hay không."
Lục Tiểu Phụng trợn trắng mắt hỏi: "Linh Tê chỉ đã đủ chưa?" Hắn tin tưởng 1000% mình có thể thắng ván này."Nhưng nếu như ngươi thua, chúng ta sẽ đập bàn đánh lại từ đầu?"
"Thành giao... Ừm. Phượng ca, ngươi xem có nên cùng nhau vứt cái thứ kia ra không?"
"Được!!" Hai gã đàn ông mặc quần lót cùng ném tấm mạt chược dưới mông đi. Trong khi đó Kiếm Cầm và Chân Hán Tử chứng kiến cảnh tượng này đã chết lặng, chỉ có chuyện bọn họ không thể tưởng tượng ra, chứ không có gì là người ta không thể làm.
Chân Hán Tử còn đang suy nghĩ có nên khuyên chị mình tránh xa tên khốn nạn này không. Mức độ đê tiện của y đúng là dưới ba mươi tuổi không thể tưởng tượng nổi... Còn bản thân mình còn trẻ, cần học hỏi nhiều thêm.
Ván thứ ba bắt đầu, cả hai đều không đồng ý cho đối phương mặc quần áo, nên nửa trên vẫn trần truồng như thường. Pháo Thiên Minh làm như vậy là để tránh cho ai đó giữ tài liệu, còn Lục Tiểu Phụng thì là để tránh cho chuyện hoang đường sáu mặt xúc xắc đều là số sáu."Ba viên xúc xắc một lần quyết định thắng bại, điểm số nhiều nhất thắng."
Lục Tiểu Phụng lại hóa thành tiểu hồ ly, cười tươi nói: "Mời ngươi đi trước."
"Vậy ta không khách khí." Pháo Thiên Minh đi tới giữa bàn, cầm lấy ba viên xúc xắc trong chén, lăn vài cái thì xúc xắc ngừng lại. Bốn, bốn, sáu, 14 khá lớn. Cũng coi như không tệ, Pháo Thiên Minh tương đối hài lòng, trở lại vị trí của mình.
Lục Tiểu Phụng khinh bỉ nhìn điểm số, đi tới cầm lấy xúc xắc, nhìn cũng không buồn nhìn tùy tiện ném ra. Hạt màu thứ nhất ngừng lại là sáu, hạt màu thứ hai cũng ngừng lại vẫn là sáu. Hạt màu thứ ba đã sắp ngừng. Pháo Thiên Minh không nói hai lời, tay cầm bàn thủy tinh, tưởng tượng cái bàn này thành một loại binh khí, nội lực rót vào trong đó đi đến hạt màu thứ ba. Xúc xắcc bị lực lượng trùng kích, lại bắt đầu nảy lên.
Lục Tiểu Phụng kinh hãi: Mẹ kiếp, lại chơi bẩn rồi. Vội vàng đặt tay xuống bàn bắt đầu khống chế xúc xắc. Trong chuyện này hắn thành thạo hơn so với Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh tuy không quen tay, nhưng khổ nỗi học nhanh. Đợt nảy lên thứ hai còn chưa ngừng đã nắm chắc đến yếu quyết, có thể nắm bắt thời điểm xúc xắc ngừng chuyển là một điểm. Đương nhiên Lục Tiểu Phụng sẽ không để cho y làm như vậy, vì thế...
Con xúc xắc thứ ba nhảy lên năm phút vẫn không ngừng vận động. Trong lòng Thiên Minh khẽ động, tay trái rời khỏi mặt bàn trực tiếp vận khởi chưởng pháp Thiên Hỏa Phần Thế phối hợp chưởng pháp cơ bản đánh tới, ngọn lửa hơi hơn cao mặt bàn bay thẳng về phía xúc xắc, khoảng cách hai thước, vẫn rất dễ dàng khống chế.
Lục Tiểu Phụng thấy vậy, tay trái vừa nhấc lên phát ra một lu cương khí vô hình ngăn chặn ngọn lửa, hắn không dám trực tiếp công kích Pháo Thiên Minh, vạn nhất tiểu tử này giả vờ bị thương, mình sẽ trực tiếp bị phán thua cược. Hắn lại không thể dùng sức quá mạnh vì đã loáng thoáng nghe thấy bàn thủy tinh vang lên tiếng kẽo kẹt, có dấu hiệu không chịu nổi sắp vỡ tan.
Nội lực của Lục Tiểu Phụng vốn cao hơn Thiên Minh nhiều nhưng lại có càng nhiều hạn chế, khiến hắn khó chịu vạn phần, huống chi hắn còn phải khống chế nội lực của Pháo Thiên Minh đừng đem đập vỡ bát, hoặc là đốt cháy xúc xắc, nếu không hắn bị tính là 0 điểm.
Pháo Thiên Minh cũng có lực mà không chỗ dùng, y cũng không dám làm hỏng cái bàn, vạn nhất nội lực dừng lại, bên kia ra sứ. Vì thế cái bát sứ kia bắt đầu chịu đựng khảo nghiệm của ngọn lửa. Một bên đã đốt đỏ bừng, mà hơn nửa còn lại không có chút động tĩnh nào. Về phần xúc xắc vẫn rất kính nghiệp nhảy lên nhảy xuống.
"Tiểu Phụng à! Cứ làm như thế này đến bao giờ?" Trong lúc Kiếm Cầm bắt đầu ngủ gật, Pháo Thiên Minh cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
"Nói gì đi nữa cũng không thể truyền võ công cho ngươi được, ta kiên quyết phản đối!"
"Vậy thì cứ tiêu hao thôi!" Pháo Thiên Minh nói.
Đột nhiên, Pháo Thiên Minh chợt lóe lên ý tưởng, vận nội lực vào miệng, phụt một tiếng nhổ đờm về phía cái bát sứ. Y biết đạo lý chỉ cần đồ gốm nung đỏ gặp nước là sẽ vỡ tan ngay tức khắc, tuyệt đối không thể cứu vãn. Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng cũng hiểu điều đó, bèn bắt chước nhổ cục đờm để đánh đổ đờm của Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh nhổ thêm, Lục Tiểu Phụng rất muốn nhổ thẳng vào mặt y. nhưng biết tên hèn hạ kia sẽ bị thương nặng vì cục đờm của mình, đành phải nén giận, nhổ nước bọt để đánh rơi đờm của y.
Hiện giờ trận chiến vẫn giằng co, hai người dùng tay phải chơi xúc xắc, tay trái chơi lửa, miệng thì không ngừng nhổ nước bọt. Trận chiến ban đầu từ xúc xắc lên thành chiến nội lực, rồi thành chiến lửa, cho đến bây giờ là chiến đấu bằng nước bọt. Người tinh ý đều thấy rằng chiến đấu bằng nước bọt còn phải nâng cấp lên, lên thành chiến tranh kéo dài. Nhưng rõ ràng những người tinh ý đều nhìn nhầm, trước khi chiến tranh kéo dài còn có một trận... huyết chiến.
Hai người cứ thế nhổ nước bọt, chẳng mấy chốc Pháo Thiên Minh đã khản cổ họng, rất khó ép ra chất lỏng. Loại người tàn ác luôn có thủ đoạn tàn độc, Pháo Thiên Minh cắn nát môi, nhổ máu trộn với thịt. Lục Tiểu Phụng kêu khổ liên tục, nước bọt tiết ra không liên quan gì đến trình độ võ công... Sau khi cố gắng chống đỡ vài lần, cũng chỉ có thể cắn nát môi mình, dùng máu để đối đầu.
Rất nhanh chóng, miệng máu khép lại, Pháo Thiên Minh lại cắn thêm chỗ khác rồi nhổ tiếp. Lục Tiểu Phụng đành cắn nát môi theo...
Hai người cứ thế gần nửa giờ, đến lúc hai cái miệng đẫm máu đã thật sự không còn chỗ nào để cắn nữa, lưỡi thì không thể cắn vì không cẩn thận sẽ thành tự sát. Pháo Thiên Minh thấy đến thế này rồi mà vẫn không kiếm được lợi lộc gì thì rõ là không cam tâm, bèn chửi thề "Đồ rùa đen!" rồi giơ đầu gối lên đập răng xuống. Lục Tiểu Phụng thấy vậy, lòng ớn lạnh nhưng đã tới nước này rồi, có khổ cũng phải chịu, cũng làm theo cách đập răng xuống đầu gối...
Một giờ sau, 64 chiếc răng đã không còn nhỏ máu được nữa. Lục Tiểu Phụng cười đắc ý: "Ha ha... ngươi còn chiêu gì nữa đây?" tiếng nói qua miệng không răng, đã biến dạng hoàn toàn.
Có điều khi thấy động tác tiếp theo của Pháo Thiên Minh, hắn cười không nổi nữa. Chỉ thấy Pháo Thiên Minh hung hãn đập mũi xuống đầu gối một cái, tiếng xương gãy vang lên, máu từ mũi trào ra. Pháo Thiên Minh ngửa đầu cuốn lưỡi, nước máu tràn vào miệng, hung tợn nhìn Lục Tiểu Phụng. Do mũi cay cay nên nước mắt cũng trào ra. Pháo Thiên Minh cố điều chỉnh dòng nước mắt, chuẩn bị phun một loạt mấy viên đạn máu để hạ Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng thật sự không còn lời nào để nói, ván cược này quả thật là thua thảm rồi, thịt với răng đã mất chưa kể, mũi cũng không giữ được nữa, tiếp theo chắc chắn là mắt, nghĩ tới đây, cuối cùng vẫn không nỡ. Chỉ thấy lúc Lục Tiểu Phụng do dự, trong miệng Pháo Thiên Minh liên tục bắn đạn pháo xuống chén sứ đang nung nóng không có gì bất ngờ, phát ra tiếng vỡ lanh canh rồi vỡ vụn. Còn ba viên xúc xắc tất nhiên cũng rơi xuống bàn.
"Thanh Mai Chử Trà 14 điểm, Lục Tiểu Phụng 0 điểm. Thanh Mai Chử Trà thắng."
Chân Hán Tử và Kiếm Cầm đã không để ý tới tin tức thắng bại này, ba ván bài liên tiếp đều thấy rõ tài cờ bạc của hai người cao minh ở chỗ nào, nhưng ở các phương diện khác lại thể hiện quá rõ rệt, gian lận lừa gạt trong ván mạt chược, công khai gian dối trong ván Xì Dachs 21 điểm, thậm chí đến ván xúc xắc là so xem ai hung ác tàn nhẫn hơn. Ttất cả đều khiến bọn họ không thể dùng ngôn ngữ loài người để diễn tả tâm trạng của mình.
Trong khi đó, Pháo Thiên Minh và Lục Tiểu Phụng đang tự bôi thuốc trị thương cho mình, rõ ràng Lục Tiểu Phụng chịu thiệt nặng nề. Chưa đầy hai phút, Pháo Thiên Minh đã chữa xong răng và mũi. Còn Lục Tiểu Phụng mới vừa chữa xong vết thương trong miệng, ước tính trong vòng 24 tiếng không thể mọc lại răng được."Linh Tê Nhất Chỉ, mang ra đây!" Pháo Thiên Minh mặc quần xong bèn giơ tay gọi.
Lục Tiểu Phụng liếc mắt nhìn y một cái, cho dù đánh bạc thảm thiết như vậy nhưng tính tình của hắn rộng lượng nên cũng không coi Pháo Thiên Minh là thù địch, trực tiếp ném ngay qua một quyển tuyệt học. Pháo Thiên Minh liếc mắt một cái rồi hỏi: "Sao lại là tuyệt học không trọn vẹn?"
"Có nói chúng ta cá cược tuyệt học trọn vẹn không?" Lục Tiểu Phụng dùng nội lực kiềm chế tiếng gió qua cái miệng không răng, rồi dùng giọng quan thoại rất chuẩn hỏi ngược lại.
Pháo Thiên Minh sững sờ, không khỏi cảm khái: thế giới u ám của NPC dù sao đúng là vượt quá khả năng của mình. Thuận tay học tạm. Linh Tê Nhất Chỉ không đầy đủ: Có 33. 33333% cơ hội kẹp lấy ám khí, kiếm và các vật nhỏ tấn công tới. Nội lực sử dụng phải lớn hơn hoặc bằng 1/3 nội lực vũ khí bị kẹp. Ví dụ Pháo Thiên Minh có nội lực cấp 10, với 10 phần 10 nội lực thì chỉ có thể kẹp được vũ khí cấp 30 10 phần 10 nội lực. Như Lục Tiểu Phụng, nội lực đạt 90 cấp, dùng 4 phần nội lực thì Pháo Thiên Minh không thể đỡ nổi. Nói chung võ công này có thể coi là rất vô dụng.
Pháo Thiên Minh tính toán mấy món võ công rác rưởi của mình: Tiểu Lý Phi Đao tính một, phải đợi năm nào tháng nào mới có thể lột xác hoàn toàn. Khu Lang thuật, muốn vạn sói xông tới, ít nhất cũng phải đợi công ty trò chơi phá sản. Giờ lại thêm Linh Tê Nhất Chỉ, xem cách thức liều mạng và hiểu biết của Lục Tiểu Phụng đối với mình, đừng nói là nhận chân giải, cho dù là nhận vài nhiệm vụ nhỏ cũng không thể rơi vào đầu mình.
Lục Tiểu Phụng phủi tay đứng dậy nói: "Ta đi đây." Đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Ngươi cho rằng Tây Môn Xuy Tuyết là người tốt hay Diệp Cô Thành là người tốt?"
"Ừm... Có vài người nói, Nhạc Phi không phải là anh hùng dân tộc, mà là quân phiệt kích động mâu thuẫn dân tộc. Chuyện này ngươi thấy thế nào?" Pháo Thiên Minh hỏi ngược lại.
Lục Tiểu Phụng suy nghĩ một lát rồi gật đầu."Ha ha! Ngươi được lắm! Ta hơi ân hận vì đã giảm bớt phần thưởng của ngươi, vậy nên ta đi luôn thì hơn, tránh kẻo tán thưởng ngươi mà thay đổi ý định." Nói xong, thân hình lóe lên, vận khinh công nhẹ nhàng bay đi, chớp mắt đã khuất bóng.
"Vị này chính là Vương tổng quản." Ma Lục Ca đi ra ngoài ít lâu, dẫn theo một lão thái giám trở lại. Rõ ràng trang phục của lão thái giám này ràng cao cấp hơn người khác nhiều, nhưng nhìn bề ngoài giống như một bà lão.
Vương tổng quản nhìn Pháo Thiên Minh nói: "Các ngươi đi theo ta."
Ba người liếc nhìn lẫn nhau rồi gật đầu đi theo, bốn người rẽ trái hướng về phía đông Hoàng cung, dọc đường gặp không ít cao thủ đại nội. Nhưng có Vương tổng quản dẫn đường, trên đường không ai dám nghi vấn. Pháo Thiên Minh cũng nhận ra những cao thủ đại nội này tối thiểu cũng đã trên cấp 50. Vương tổng quản cố ý dẫn bọn họ đi lòng vòng, giới thiệu tứ đại thống lĩnh cao thủ đại nội cho họ. Lần lượt là: Tiêu Đỉnh Kiếm Khách - Ngụy Tử Vân, Đại Mạc Thần Ưng - Đồ Phương, Trích Tinh Thủ - Đinh Ngao và Phú Quý Thần Kiếm - Ân Tiện.
Bốn người cũng chỉ dạo quanh bên ngoài trung tâm Hoàng cung. Sau khi tìm hiểu đại khái về cao thủ trong Hoàng cung, Vương tổng quản dẫn ba người đến một gian phòng. Lão lấy ra một cuộn lụa từ một ngăn bí mật nói: "Đây là lụa đổi màu Ba Tư... chọn sử dụng là có thể biến thành 99 dải lụa, cứ 9 tấm chiếm một ô. Ngươi nhận trước đi."
Pháo Thiên Minh cảm thán: Trò chơi kết hợp cùng nguyên tác, khiến lời nói ra cũng lằng nhằng.
Vẫn là Vương tổng quản đưa ba người ra ngoài, trước khi đến còn dặn dò: "Có được lụa này dẫn người chơi mới có thể không bị Hắc Bạch Song Sát bắt giữ, bình yên vào trong hoàng cung... làm bất cứ chuyện gì, ngươi hiểu ý ta chứ?"
"Hiểu!" Đây là nhắc nhở mình bớt kiếm tiền, tìm thêm mấy bằng hữu, đến lúc đó có cục diện rất lớn cần ứng phó. Hơn nữa thái giám này không có việc gì liền dẫn mình đi quan sát cao thủ đại nội, đối thủ trong cục diện lớn đó là ai? Không cần nói cũng biết.
Pháo Thiên Minh chỉnh lý một chút thống kê: Hai môn tuyệt học 10 cấp - 4,
Hai môn cao cấp 50 cấp - 100
Hai môn trung cấp 50 cấp - cấm vệ quân mặc giáp nặng - 3000.
Pháo Thiên Minh công bố số liệu thống kê: "Thấy không, thuần túy là nhiệm vụ chịu chết."
Kiếm Cầm "Ân ân" gật đầu nói: "Ta biết ngay mà, chỉ cần làm nhiệm vụ cùng ngươi thì nhất định rất kích kích."
"Nhiệm vụ tiếp theo là làm gì?" Chân Hán Tử đã không để ý. Tâm thái này cũng giống như một người bình thường nợ 500 vạn, cho dù thêm nợ thêm 500 vạn nữa, hắn cũng sẽ không cảm giác được áp lực. Dù sao cũng không trả nổi hay nên nói dù sao cũng phải chết một lần.
"Ám sát Công Tôn đại nương hoặc ép cô ta rời khỏi kinh thành. Theo như tài liệu: nữ, người lãnh đạo bí mật của tổ chức Hồng Hài Tử, tuổi không rõ, võ công song tuyệt học cấp 30, khinh công thượng phẩm. Yêu thích: thích bán hạt dẻ rang đường, đi giày đỏ. Còn có tin tức: khinh công chỉ mạnh hơn chứ không kém hơn so với Lục Tiểu Phụng. Con mẹ nó gặp quỷ rồi. Ta ghét nhất mấy kẻ khinh công tốt." Pháo Thiên Minh vừa nói xong, Chân Hán Tử và Kiếm Cầm cùng nhau khinh bỉ. (PS: Cổ Long quá ác, xinh đẹp như vậy mà chết rồi, cho nên chúng ta phải kế thừa truyền thống quang vinh giết chết cô ả. )
Nhưng hiện tại phải phân công một hồi, Kiếm Cầm phụ trách đi dạo phố tìm NPC bán hạt dẻ rang đường, hơn nữa ghi chép vị trí. Chân Hán Tử cầm chút ít lụa mang về Không Có quán trọ, phân phát cho các cao thủ.
Từ hệ thống phát thanh, tin tức của Pháo Thiên Minh lập tức bị bại lộ, có ai không biết Pháo Thiên Minh liên quan rất lớn tới quyết chiến Tử Cấm Thành, lại có ai không biết trận quyết chiến này đặc sắc nhường nào? Cho nên tất cả đều là đến muốn có vé.
Về phần Pháo Thiên Minh thì tới Nam Hải một chuyến gặp Diệp Cô Thành, nghĩ biện pháp miễn niệm chú trong lúc sử dụng "Thiên Ngoại Phi Tiên". Hiện giờ mà không làm, Diệp Cô Thành sắp khởi hành đến kinh thành, đến lúc đó còn đi đâu kiếm người? Mặt khác Pháo Thiên Minh nhắn cho Tinh Ảnh hỗ trợ, thổi phồng giá vé trên diễn đàn, hơn nữa hứa sau khi kiếm được sẽ chia năm mươi năm mươi.
Bạch Vân thành...
"Công Tôn đại nương đúng là một nhân vật không dễ chọc! Cô nàng này đáng sợ không phải là trí tuệ của cô nàng, cũng không phải là võ công của cô nàng, lại càng không phải ở thế lực của cô nàng. Mà ở thuật dịch dung của cô ta, không ai có thể nói ra Công Tôn đại nương này là nam hay nữ, là già hay trẻ. Đối với phương diện này ta lại làm một ít chuyện, đầu tiên nàng tuyệt đối là nữ, trên giang hồ lưu truyền mấy sát thủ võ lâm như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Nữ Đồ Tể, Đào Hoa Phong, Ngũ Độc Nương Tử, Tiêu Hồn Bà Bà... Theo ta được biết... tất cả đều do một mình cô ta cải trang. Nữ nhân này tuyệt đối không phải là người tốt, cũng tuyệt đối không phải là người lương thiện, nhiệm vụ của ngươi vừa xuất hiện, chắc chắn cô ta cũng đang truy sát ngươi. Ngươi phải cẩn thận tự bảo vệ bản thân. Ngươi nên biết cô ta hoàn toàn không thể coi là người, lòng dạ cô ta còn độc hại hơn rắn rết, thủ đoạn của cô ta còn đáng sợ hơn quỷ dữ, có lẽ cô ta vốn là một yêu nữ trốn thoát khỏi địa ngục. Nhưng... người này lại thân thiết với Lục Tiểu Phụng, điểm này ta không hiểu nổi, trong mắt ta Lục Tiểu Phụng có thể xưng là hiệp nghĩa."
"Không có gì khó hiểu cả, ta vẫn rất khâm phục Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng nếu có cơ hội thì nhất định sẽ không chần chừ giết hắn. Đúng rồi! Có thể phiền ngươi xóa bỏ đoạn niệm tên chiêu không, ta mất mặt cũng không sao, chỉ sợ làm mất danh dự của ngươi."
"Ha ha! Ta chỉ đùa giỡn ngươi một chút thôi, không cần niệm cũng có thể sử dụng được. Chẳng lẽ ngươi chưa thử à?"
"..." Pháo Thiên Minh bỗng thấy muốn phản bội.
Diệp Cô Thành trầm ngâm một lúc, lại lấy từ trong một cái hộp nhỏ bên cạnh một viên thuốc nói: "Công Tôn đại nương là bậc thầy sử dụng độc, viên thuốc này có thể giải mọi loại độc trong thiên hạ... Theo ngôn ngữ của các ngươi là có thể giải độc và tăng 30% kháng độc. Ngươi cất kỹ đi, tự bảo vệ bản thân, nếu việc không thành, ngươi chú ý bảo toàn bản thân, chỉ cần có thể rút lui toàn vẹn, ta đã rất hài lòng."
"Nhưng nếu ta lui, thì không phải ngươi đã thất bại rồi sao?"
"Không thể gọi là thất bại, mà nên nói là... dù biết thất bại vẫn phải cố gắng thực hiện. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không có bằng hữu, hiện giờ ngươi tính là một. Ta không muốn kết giao với kẻ không có võ công. Chỉ cần ngươi có thể quay trở lại an toàn, ta có cách giúp ngươi giữ lại võ công. Vận mệnh của ta vốn là phải chết trong Tử Cấm thành, cũng chẳng có gì khác biệt."
"... Ngươi có thể bớt nói mấy lời buồn nôn như vậy được không? Ngươi yên tâm, chẳng phải chỉ một Công Tôn đại nương thôi sao? Ta không tin không chơi chết được ả."
"Vấn đề là... phía sau vẫn còn."
"Vậy... Đến lúc đó ta sẽ suy nghĩ đề nghị của ngươi."
"..." Diệp Cô Thành.