Nói chuyện một lúc, rượu và món ăn đã được bắt đầu dọn lên, Pháo Thiên Minh mở một chai bia hỏi: "Hoa ca, uống gì? Bia, rượu ngoại, Thiêu Đao Tử?"
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: "E là các loại rượu ta đều không thể uống được."
"Ý là thế nào?" Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi lại.
Hoa Mãn Lâu không để ý đến y, nói với tiểu nhị bưng đồ ăn bên cạnh: "Oan có đầu, nợ có chủ, Công Tôn đại nương sao lại hại chết người vô tội?"
Pháo Thiên Minh kinh hãi, chiêu này thật đen tối, không hề hay biết đã bị đầu độc mất rồi. Tiểu nhị cũng chính là Công Tôn đại nương cười hì hì ngồi xuống nhìn Hoa Mãn Lâu, vẻ thích thú hỏi: "Ngươi mù thật à?"
"Thật." Hoa Mãn Lâu không hề tỏ ra giận dữ trước lời lẽ thiếu tế nhị ấy, cứ như đang nói về người khác.
"Vậy hỏi ngươi, làm sao biết rượu có độc?"
"Ta ngửi."
"Ta hạ độc vô sắc vô vị, ngươi ngửi như thế nào?"
"Ta không ngửi độc mà là mùi rượu kia, có vẻ nhạt hơn đôi chút. Trừ phi là bia rượu đã từng mở, nếu không sao có thể như vậy được. Công Tôn đại nương, phải biết khi bia mới mở ra sẽ là có mùi tươi mát."
"Ngươi từng uống bia?" Công Tôn đại nương vẫn dùng ánh mắt hứng thú đánh giá Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu cười khổ: "Từng uống rồi, mấy người chơi mời. Lúc đó ta còn tưởng là nước tiểu ngựa, nếu không phải nếm được mùi rượu trong đó, suýt nữa ta đã phất tay áo bỏ đi. Sau chuyện này ta còn cố tình tìm nước tiểu ngựa so sánh, phát hiện bia ngoài thêm mùi rượu ra, có vẻ không có gì khác. Cho nên hương vị bia này ta rất quen thuộc."
Pháo Thiên Minh đen mặt nói trên kênh đội ngũ nói: "Đời này ta sẽ không uống bia nữa, kể cả thực tế."
"Bia hại thận, rượu trắng hại gan. Có bằng chứng cho thấy, người từ 16 tuổi mỗi ngày uống hai chai rượu trở lên, sau 45 tuổi có 1/3 không bất lực. Trên thực tế muốn uống rượu, chỉ cần uống rượu vàng tự ủ, miễn kiểm soát số lượng hợp lý không say, thì gần như có ích mà không gây hại." Kiếm Cầm không hổ là học y, hiểu rất rõ về những phương diện này.
Công Tôn đại nương nghe Hoa Mãn Lâu nói xong lại cười ha hả: "Thường nghe Lục Tiểu Phụng nói ngươi là người rất thú vị, rất đáng yêu. Hôm nay gặp mặt quả thật không sai. Có điều... ngươi bảo ta không hại đến người vô tội, nhưng vị tiểu ca này trong hơn một canh giờ đã giết gần trăm người. Cái này có tính là hại đến người vô tội không?"
"Việc của các ngươi ta cũng biết được đôi chút, ta không muốn dính dáng đến ân oán của các ngươi. Ta chỉ là không đành lòng khiến quá nhiều người vô tội bị hại nên mới mời cô nương này uống trà. Hai người các ngươi đều dùng thủ đoạn rất kịch liệt, nhưng chỉ một người có thể sống sót ở lại kinh thành. Sao không quang minh chính đại tỷ thí một trận?"
"Khoan đã, một đại lão gia như ta làm sao dám quang minh chính đại cùng một cô nương nhà người ta?" Pháo Thiên Minh không hài lòng nói: "Ít nhất ngươi cũng phải để ta gọi thêm một đám đại lão gia mới có thể xem xét từ quang minh chính đại."
"Người giang hồ chơi đao kiếm ngược lại rơi xuống hạng tầm thường, khác nào du côn lưu manh cử động một chút đã vung nắm đấm, chúng ta không thể bắt chước chúng được. Giang hồ hiểm ác không nằm ở võ công mà là tâm địa. Ta thấy hôm nay Hoa công tử nhất định phải ra mặt, không bằng chúng ta cá cược một ván như thế nào?" Công Tôn đại nương vừa nói vừa tháo hóa trang như ảo thuật, ném đi vật dụng giả dạng, một mỹ nhân xuất hiện trước mặt mọi người. Nữ nhân này rạng rỡ như bình minh, cao quý như hoàng hậu, duyên dáng như tiên nữ. Thậm chí ngay cả trang phục trên người cô cũng không phải của nhân gian, mà là bảy sắc cầu vồng trên trời.
"Thanh Mai công tử? Thanh Mai thiếu hiệp?" Hoa Mãn Lâu thấy Thanh Mai Chử Trà im lặng, không khỏi lấy làm kỳ quái hỏi.
"Trương Tam Phong." Kiếm Cầm lạnh lùng nói một câu. Hai gã đàn ông ngớ ngẩn bên cạnh cô đang trợn mắt há hốc mồm, khiến cô rất bất mãn. Dù sao nữ nhân vẫn là nữ nhân, thấy người đẹp hơn mình đương nhiên nảy sinh địch ý.
Pháo Thiên Minh bị cái tên này làm cho giật mình tỉnh ngộ, vộ lấy khăn giấy lau nước miếng cho Chân Hán Tử. Sau khi tỉnh lại, Chân Hán Tử tức giận nhìn Pháo Thiên Minh: Thằng nhãi này làm mình mất mặt, còn bản thân hút hết nước miếng vào bụng.
"Cá cược thế nào? Cá cược y phục hay là... he he." Pháo Thiên Minh híp mắt hỏi.
"Cá cược tính mạng!" Công Tôn đại nương cầm hai cốc thủy tinh 200ml và hai đĩa nhỏ, đặt giữa bàn nói: "Rượu hoặc đồ ăn có thể pha trộn tùy ý. Điều kiện là phải cùng uống. Hoặc bỏ độc vào rượu, hoặc vào đồ ăn. Nhưng tổng lượng không được vượt quá dung tích cốc hay đĩa này, ngươi thấy thế nào?"
Pháo Thiên Minh trước mỹ nhân vẫn không mất lý trí nói: "Ta vẫn đề nghị một trận oanh liệt. Cá nhân ta cho rằng gọi một nhóm người đến quần ẩu ngươi thích hợp hơn."
"Ngươi có phải đàn ông không?" Chân Hán Tử khinh miệt hỏi.
Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Ta là đệ tử danh môn chính phái, ngươi bảo ta đi lấy độc dược ở đâu ra? Ngươi là tên thấy sắc quên bạn." Nhưng đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Nếu chơi vô lại sẽ có kết cục gì?"
"Vô lại? Không thể nào, có ta ở đây không ai dám vô lại." Một tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào, lập tức đã đến bên bàn của mấy người. Chính là Lục Tiểu Phụng còn đang mọc răng.
Lục Tiểu Phụng không quan tâm người khác thấy sao, vớ lấy cái ghế bên cạnh rồi kéo vào ngồi cùng, bổ sung thêm: "Một lần chưa phân thắng bại thì làm lần thứ hai. Tới khi một bên chết mới thôi."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi không thấy chen chúc quá mức rồi sao? Bàn nhỏ bốn người mà ép sáu người vào... Công Tôn đại nương, ngươi phải giảm béo đi một chút đã."
Lần này y thật sự đau đầu. Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng rõ ràng là đến làm trọng tài, không có mấy trăm cao thủ song tuyệt học thì không thể bắt được. Đây chẳng phải ép mình đi chế độc dược sao?
"Được, nhưng ta có điều kiện của."
"Ngươi cứ nói."
"Các ngươi cũng biết thân phận của ta, đường đường là nam đệ tử Võ Đang, chưa bao giờ để độc dược vào trong mắt, để trong lòng hay cất trong túi. Ta phải đi lấy! Vậy nên về thời gian, các ngươi không được hạn chế ta."
"Nói hay lắm, chúng ta có rất nhiều thời gian, chỉ sợ ngươi không chịu nổi mà thôi. Tuy nhiên có việc chúng ta cần nói trước, nếu ngươi gọi người tới chơi trò vô lại, chúng ta không ngại báo cho đệ tử Nga Mi phái biết. Cứ nhu vậy, các ngươi muốn tìm Công Tôn đại nương cũng không còn dễ dàng như trước. Nếu ngươi định trốn chạy, Công Tôn đại nương sẽ nói cho ta biết âm mưu giữa ngươi và Diệp Cô Thành, vậy nên cho ngươi thời gian cũng được, nhưng ngươi phải cá cược, không cá cược cũng phải cá cược." Khi Lục Tiểu Phụng nói từ cá cược, đôi mắt đã hơi đỏ lên. Không biết là vì nóng giận mà đỏ mắt hay là khổ sở muốn khóc.
"Thỏa thuận! Các ngươi chờ đó, ta sẽ cho người mang tới."
Pháo Thiên Minh nhắn tin: "Cho gọi Tinh Ảnh."
"Tinh Ảnh có mặt."
"Xem môn phái nhân tài hóa học nào không, giúp ta chế tạo món Diệt Tâm Hoàn tác dụng nhanh một chút - Xyanua ..."
Qua ba phút, Tinh Ảnh trả lời: "Trước hết sửa sai lầm của ngươi, Xyanua chỉ là sát thủ đường hô hấp, không liên quan đến tim tiếc gì. Ngoài ra thì không thể làm được, cần thiết bị không có thiết bị, cần dụng cụ không có dụng cụ. Người ta nói, nếu điều kiện đơn sơ bên này có thể tùy tiện chế ra được, thế thì bên kia khéo đầy đường. . Ừm, rất tức giận. Giận ngươi. Giận ta sao lại có bằng hữu ngu ngốc như thế?"
"Ai lại kiêu ngạo như vậy?"
"Ngươi thấy sao? Ta có thể dành ba phút hỏi rõ ràng như vậy, không phải là bởi vì cô ấy ở bên cạnh ta sao?"
"... Ta chưa bao giờ chấp nhặt với nữ nhân da đen. Vậy ngươi hỏi lại xem liệu có... thứ gì cũng được, cứ uống hay ăn là ngỏm ấy, không nhất định là độc dược. Tác dụng chậm không chơi."
Một phút đồng hồ sau Tinh Ảnh trả lời: "Bên này còn có chút mục H2SO4, nồng độ 98%, vô sắc vô vị, nghe nói còn có thể giải khát. Chỉ cần có người dám uống, cơ bản là cháy sạch cả ruột."
"Được! Ngươi giúp ta đưa đến chỗ XX, nhân tiện nói một tiếng, đừng để Hắc Nữu tới, cô ả thấy ta như nhìn thấy tình địch."
"... Uống nước nhớ nguồn."
"Ngươi thường hoài niệm ba con sói à?"
Ba phút...
Tinh Ảnh đến, trước tiên giao đồ vật cho Pháo Thiên Minh, sau đó cũng cầm ghế ngồi chen vào. Một cái bàn bốn người chen chúc đến bảy người. Cuối cùng dưới đề nghị của Kiếm Cầm, dời đến phòng lớn.
Công Tôn đại nương cầm vò nữ nhi hồng, đổ đầy ly trà trước mặt Pháo Thiên Minh, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ, rải vài giọt độc lên trên rượu rồi giới thiệu: "Vật này tên là Kiến Huyết Phong Hầu, lại tên là "Độc Tiễn Mộc","Tiễn Đao Thụ", là thực vật lâm nguy được quốc gia bảo hộ, một trong những loại thực vật độc nhất trên thế giới. Chắt lọc một giọt thôi cũng đủ giết chết mười con voi."
Pháo Thiên Minh rót ồ ồ đầy chén trà 200CC của Công Tôn đại nương bằng axit sulfuric nồng độ 98%, nhẹ nhàng ngửi mùi. Quả thật chẳng có mùi vị gì. Sau đó nhỏ thêm một giọt rượu vào axit. Giới thiệu: "Đây gọi là Lưu Huỳnh Tửu. Tinh chế lưu huỳnh thượng đẳng, pha trộn cùng Nữ Nhi Hồng. Lại tên là Lưu Huỳnh đặc tửu."
"Còn không bằng gọi là shit." Chân Hán Tử lẩm bẩm.
Công Tôn đại nương nhìn động tác của Pháo Thiên Minh, cũng đờ ra một lúc. Nước mắt tuôn đầy mặt nói: "Chẳng trách Lục Tiểu Phụng đã từng khuyên ta không nên hành động theo cảm tính. Ta chỉ pha thêm chút độc vào rượu, ngươi lại dùng chút rượu pha trong độc. Ngươi thật quá hèn hạ."
"Pha gì chẳng là pha, cần gì phân biệt rõ ràng như vậy." Pháo Thiên Minh cầm Kiến huyết Phong Hầu nói: "Thỉnh cầu không bằng tình cờ gặp gỡ, chúng ta cạn nào."
"Được!" Công Tôn đại nương giơ chén mời trăng sáng, sau đó hai người tự cắn răng nhất loạt uống cạn chén rượu trước mặt.
Rượu độc bên Pháo Thiên Minh vừa chạm môi, nội lực lập tức tự động tuần hoàn hết công suất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: May là cô ả keo kiệt, chỉ cho thêm một giọt nữa là mất mạng rồi.
Đã thấy Công Tôn đại nương uống cạn chén thuốc, động tác đầu tiên là nuốt luôn một viên đan dược. Tiếp theo, cô lăn một vòng trên đất, khí nóng bốc lên khắp người, y phục tung bay. Chưa đầy mười giây, mái tóc bắt đầu rụng dần. Nhưng Pháo Thiên Minh thấy tình huống này đoán chừng vẫn có thể chịu đựng được, bèn gấp gáp nhắn tin cho Minh Nguyệt: "Liên lạc với phu nhân nhà ngươi, lấy hết năm loại axit mạnh nhất ra đây."
Một phút sau, Tinh Ảnh đáp lại: "Nữ nhân không phải vợ ta đáp: Bảo hắn đi chết đi. Huynh đệ, ngươi tưởng pha acid sulfuric trong trò chơi dễ như vậy sao?"
"Vậy thôi, lát nữa ta sẽ nghĩ cách khác."
Sau hai phút, cuối cùng Công Tôn Đại Nương cũng ngừng vật vã, trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế. Toàn bộ mái tóc đã rụng hết, dù là nữ nhân xinh đẹp đến đâu nhưng thiếu mái tóc cũng vô cùng khó coi. Có điều Công Tôn Đại Nương lại như không hề hay biết, cô đập nắm đấm xuống bàn, nói: "Nữa nào! Lần này ta sẽ cho ngươi uống bốn lạng Kiến Huyết Phong Hầu."
"Vậy ngươi chờ chút đã, ta phải đi ngoại thành kiếm thêm độc dược. Các ngươi tán gẫu trước đi, ăn uống gì thì ăn uống."... Bạch Đà Sơn...
Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ cuối cùng Pháo Thiên Minh đến nơi này. Vấn đề chính là y chỉ có thể cầm cự thêm một lần nữa, nếu không kết cục tốt nhất cũng là cùng chết với Công Tôn Đại Nương. Về phần độc dược, y cũng phải cân nhắc thật kỹ, trong số những bậc thầy độc đạo mà y biết, một là Đinh Xuân Thu, còn một là Âu Dương Phong. Rõ ràng đồ chơi của Đinh Xuân Thu không mấy hữu dụng, ít ra cũng chưa hạ được Lý Thu Thủy, tỷ lệ thành công rất thấp. Còn khi Âu Dương Phong lúc vượt ải bắn nước, y đã nghe Tiểu Thiên Sứ nói một giọt rượu độc có thể giết chết mấy ngàn con cá mập, quả này mà làm cả 200CC, đảm bảo ngay cả quần áo cũng phải dùng kính lúp mới tìm ra.
Nhưng vấn đề chính là, Âu Dương Phong, quen biết thì có, nhưng hình như là kẻ thù của mình.
"Phong ca, lâu rồi không gặp, gần đây có mạnh giỏi không?" Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Pháo Thiên Minh quyết định liều một phen, không cố gắng thì không có cơ hội. Vừa mới lên núi, đã thấy Âu Dương Phong ngồi thiền trong xà trận.
Âu Dương Phong mở mắt ra, đôi mắt lập tức đỏ ngầu, Pháo Thiên Minh vội nói: "Ngươi tới đây là ta chạy ngay, đừng có nhúc nhích đấy!" Thấy Âu Dương Phong vẫn trừng mắt, y cười hì hì nói: "Chúng ta còn 15 ngày nữa mới tới hạn quyết đấu, ngươi nhịn một chút không được à?"
"Hừ! Tiểu tặc, tìm ta có việc gì?"
"Là thế này, ta đang muốn cùng một muội muộ hệ Cổ uống rượu độc làm vui. Ban đầu còn khá vui vẻ, nhưng uống mãi không biết làm sao mà hết thuốc rồi. Ngài xem có thể bán cho ta chút độc dược không? Ta vốn định tìm Đinh Xuân Thu Đinh ca xin xỏ, nhưng người ta nói muốn uống thứ tốt nhất. Ta vừa nghe cần loại độc dược tốt nhất là nghĩ ngay đến Phong ca ngài đấy."
"Hừ, miệng đầy nhảm nhí, ta tại sao phải giúp ngươi?"
"... Thôi vậy, quả nhiên cô nương hệ Cổ nói đúng, võ công của Âu Dương Phong tạm được, chứ độc dược thì chẳng đáng là bao... Ài! Độc dược của hệ Cổ đúng là mùi vị ngon hơn một chút." Pháo Thiên Minh nói xong liếm môi hồi tưởng.
"Ngươi không cần khích ta, chẳng ích gì đâu. Ta Âu Dương Phong dùng độc độc bộ thiên hạ, đừng nói một tiểu cô nương hệ Cổ, cho dù là Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết, ta cũng đảm bảo bọn chúng hữu tử vô sinh. Ta có thể cho ngươi. Nhưng ta phải đi xem thử, xem kẻ nào dám nói độc dược của ta chẳng đáng một đồng."
Pháo Thiên Minh vội nói: "Không phải các ngươi không tương tác với nhau sao?"
"Ngươi hạ độc ta còn bất động, tương tác cái quái gì?... Nếu ngươi thua, ta liều mạng phá lệ cũng phải động thủ với ả." Âu Dương Phong đúng là nóng tính.