Ba người cùng đi, Chân Hán Tử Chân chính đột nhiên kéo tay áo Pháo Thiên Minh, nhăn nhó nói: "Trà ca, có chuyện ta phải nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Pháo Thiên đã biết còn cố hỏi.
"... Cô nương Thiên Thiên kia dường như đã biết một số chi tiết trong mục đích cuối cùng của nhiệm vụ." Chân Hán Tử hạ quyết tâm thẳng thắn được khoan hồng, tránh ngồi tù mục xương.
"Ngươi nói với cô ta à?"
"Điều này... Ta không rõ lắm có phải là ta nói với cô ấy hay không, nhưng ta có một tin tốt là ta cũng đã moi được tin tức của cô ấy, Song Anh đang ở Hỏa Táng tràng." Chân Hán Tử thấy Pháo Thiên Minh không hề biểu lộ cảm xúc, sợ là báo hiệu bão tố sắp đến.
"A Tử à!" Pháo Thiên Minh lời nói thấm thía, vỗ vai Chân Hán Tử: "Cô ấy chắc phải lớn hơn ngươi bốn năm tuổi! Người ta đã là một thiếu nữ trưởng thành xuất thân từ gia đình giàu có. Còn ngươi, một kẻ non nớt trong tình trường, thiếu kinh nghiệm xã hội, ta vốn không có kỳ vọng quá lớn. Có điều... ngươi phải tìm cách đền bù cho việc này."
"Đền bù thế nào?" Chân Hán Tử cảm thấy hổ thẹn trong lòng, không dám cãi lại lời Pháo Thiên Minh.
"Rất đơn giản, ta cho rằng cô nương Thiên Thiên của ngươi giờ chắc đang ở Hỏa Táng tràng? Cả trăm người chơi Nga Mi cũng đều ở đó? Còn ngươi, cứ bám theo Thiên Thiên làm cây si, sau đó... , tìm cơ hội xử lý Song Anh."
Chân Hán Tử khóc nói: "Thế chẳng phải Thiên Thiên sẽ giết ta à?"
"Ta vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không hiểu đâu, loại nữ nhân như cô ấy, có thằng ngốc nào chưa từng thấy? Huống chi là một thằng nhãi ranh như ngươi..."
"Ta là đàn ông, ta không phải là thằng nhãi."
"Hừ hừ, loại đàn ông choai choai như ngươi, đối với cô nàng này không có chút lực sát thương. Nam nhân tùy theo tuổi tác có vài loại mị sức hút đối với nữ nhân. Tuổi trẻ khinh cuồng là tình cảm mãnh liệt, thanh niên trầm ổn là vì dịu dàng, trung niên trân quý là vì thương yêu, cao tuổi thanh tỉnh là vì cơ trí. Mà sức hút duy nhất ngươi có là tình cảm mãnh liệt, cái ấy cô ta không thiếu. Bởi vì cô ấy cũng đang trong năm tháng thiêu đốt tuổi xuân, tuy sắp bị đốt hết rồi. Nếu đổi lại là một thiếu phụ, thật ra rất có thể ngươi sẽ thành công.
"Thật hay giả thế? Vậy phải làm thế nào bây giờ?" Chân Hán Tử nghi ngờ hỏi.
"Đối phó với loại nữ nhân không thiếu thốn gì thì phải dùng mưu kế lạ, phải thể hiện khí chất, phải giữ cá tính, dịu dàng chu đáo cũng không thể thiếu. Ý chí tự lập phải vượt trội."
"Trà lão đại, xin ngài chỉ giáo, ta nên làm thế nào?"
"Ngươi cứ... Ta nghĩ cơ bản đã xong rồi."
Chân Hán Tử lau mồ hôi hỏi: "Như thế cô ấy có trở mặt không?"
"Có, cho nên đến lúc đó ngươi phải..."
Chân Hán Tử sau khi nghe xong cảm thấy rất có đạo lý; nhưng vẫn không thể xua tan nghi ngờ trong lòng, không biết có phải người ta gài bẫy trả thù mình hay không.
Kiếm Cầm ở bên cạnh nói: "Ta thân là nữ nhân nói hai câu, nếu không có bước kế tiếp chắc sẽ trở mặt với ngươi. Nhưng có chiêu kia... , ta cho rằng phần thắng của ngươi vẫn rất lớn. Ngươi phải biết rằng điều kiện của ngươi quả thật ngươi không có lực sát thương với cô ấy, không thử chắc chắn phải chết, thử vẫn có hy vọng."
"Được, ta thử xem."
Chân Hán Tử để Thiên Thiên gọi điện thoại rồi đi làm việc, mà lúc này Pháo Thiên Minh cũng kinh ngạc phát hiện, kế hoạch trước ngực mình đã không thấy đâu nữa. Phát hiện này làm cho y đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đây là trình độ gì. Lúc mình ra khỏi cửa tiệm vẫn còn, chẳng qua chỉ đi trên đường nói vài câu, đồ vật lại có thể biến mất dưới sáu mí mắt. Thật không hổ danh thần thâu.
Song Anh có Chân Hán Tử xử lý, Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm không có việc gì làm. Y trực tiếp trở lại quán rượu Hàng Châu ăn cơm, lý do trở về Hàng Châu ăn cơm rất đơn giản, phù sa không chảy ruộng ngoài.
Lại nói Chân Hán Tử đang ở trong Hỏa Táng tràng nói chuyện phiếm với Thiên Thiên, có thể nhìn ra Thiên Thiên không có hứng thú bàn luận đối với tình hình quốc tế mà Chân Hán Tử nói tới. Mà cô hứng thú với minh tinh Saranghae của Hàn Quốc và Sodesu của Nhật Bản... thì Chân Hán Tử chưa từng nghe nói tới bất cứ cái tên nào. Vì thế hai người bắt đầu rất lúng túng tìm kiếm chủ đề. Đề tài của Chân Hán Tử là NBA, FIFA, F1... , đề tài của Thiên Thiên là rượu nho nước hoa Pháp, phim truyền hình, hôn lễ xa hoa của minh tinh, trang sức hoàng gia. Hai người đổ mồ hôi gần mười mấy phút, đầu trâu mãi vẫn không khớp với miệng ngựa.
Chân Hán Tử không nhịn được gửi cho Pháo Thiên Minh một tin nhắn: Nữ nhân sao toàn thích mấy thứ vô dụng như đồ trang điểm với kim cương?
Pháo Thiên Minh đang ăn hồi đáp: Nói nhảm, không thì bán những thứ đó cho ai? Nam nhân khó khăn biết bao. Liều mạng làm việc chỉ vì mua những thứ vô dụng này.
Tin nhắn: Trà ca, chúng ta không có đề tài để nói tiếp, không thể nói chuyện nữa, cũng không thể buông lỏng cảnh giác của đệ tử Nga Mi bên cạnh.
Trả lời: Đề tài là phải tìm, ví dụ như vậy... Ngươi có biết chó không?
Trả lời: bb, nhà ta nuôi bốn con chó Ngao Tây Tạng, thường chơi đùa với ta. Nhưng ta không quen với loại chó xù chỉ để ngắm chứ không chơi được.
Hồi: Đều là chó, nhất định có tiếng nói chung. Ngươi tới thử xem, ta không rảnh. Ngươi đối tự đối phó trước đi.
Chân Hán Tử cúp máy cẩn thận hỏi: "Thiên Thiên, cô nuôi chó đực hay chó cái?"
"Chó cái. Sao?"
Chân Hán Tử vui mừng đáp: "Ta cũng nuôi bốn con chó cái đấy."
Năm phút sau...
Chân Hán Tử không tìm được bất cứ câu nào để miêu tả chó cái, thói quen sinh hoạt khác biệt quá lớn. Chó của người ta rảnh rỗi thì chơi đùa, mình thì huấn luyện chó tấn công. Thức ăn cho chó cũng khác, người kia cho ăn đồ trăm đồng một gói, còn mình chỉ cho ăn thịt bò sống. Ngay cả ngủ cũng khác, người kia ôm chó ngủ chung, còn bên mình là người ngủ, chó gác. Đừng nói Chân Hán Tử, mà ngay cả Thiên Thiên cũng càng nói càng khó chịu.
Cho dù không khí rất khó xử, các đệ tử Nga Mi nhận ra Chân Hán Tử bị cám dỗ bởi mỹ sắc, bỏ bóng tối theo ánh sáng, nên cũng hạ thấp cảnh giác.
Chân Hán Tử giả vờ như vừa phát hiện, chỉ vào Song Anh bị trói ngoài đó năm trượng mà hỏi: "Sao các ngươi hành hạ hai NPC này, chúng có thù với Nga Mi phái sao?" Chỉ thấy Song Anh bị trói ngược trên cột, miệng nhét khăn.
Thiên Thiên thở dài đáp: "Không có thù. Hai tên này cũng là người của Nga Mi phái ta. Chẳng qua chúng nhàn rỗi muốn tìm Tây Môn Xuy Tuyết báo thù, ta vì nhiệm vụ đành phải đánh trọng thương rồi trói lại."
Chân Hán Tử hỏi tiếp: "Vậy khi về núi các ngươi sẽ giải thích ra sao?"
"Ta cũng không biết. đại sư huynh đang lo lắng về việc này. Phải biết nói thế nào thì hai NPC này cũng coi là bề trên của người chơi, khi về núi sẽ tố cáo, dù không trừng trị mọi người, nhưng bị khó tránh khỏi chịu chút phạt nhẹ."
Chân Hán Tử nói: "Ta có cách giải quyết." Nói rồi đứng ngoài một trượng ngắm nghía cổ họng Song Anh.
"Cách gì?"
"Giết người, diệt khẩu." Chân Hán Tử nói tách hai chữ giết người, diệt khẩu, cứ nói một lời là trực tiếp đâm chết một người.
Chân Hán Tử rút kiếm giết người liền một mạch, mọi việc xảy ra cực kì đột ngột khiến Thiên Thiên ngây ra tại chỗ, đợi cho cô kịp hiểu ra diệt khẩu cũng không phải là diệt ngay lúc này, quanh người đã bốc lên ánh sáng trắng, đến điểm hồi sinh báo tin.
Chân Hán Tử thu kiếm khấn vái: Lạy trời, xin hãy cho tên khốn kiếp kia đôi lúc cũng có chút lương tâm!
Đám đệ tử Nga Mi chung quanh cũng ngơ ra một lúc, Chân Hán Tử nhân cơ hội ấy phá cửa bên phải, chuồn mất. Phía sau hắn, đám đệ Nga Mi giận dữ tỉnh ngộ đuổi theo, cho dù khinh công của Chân Hán Tử tạm được nhưng bộ pháp của hắn lại vô cùng phóng đãng, cao thủ số một nhà Nga Mi đã hóa thành tia sáng, cho dù có ai bắt kịp hắn cũng có thể uốn éo múa may thoát thân.
Chân Hán Tử vừa thoát khỏi Hỏa Táng tràng, ra đến chợ phố sầm uất, Vô Song Ngư và Xa đã đưa vài huynh đệ chặn ngang đường phố rộng, bọn họ không ra tay, chỉ trực tiếp ngăn lối đi.
Chân Hán Tử xông tới thì tạo ra một lỗ hổng, còn tất cả mọi người đều bị ngăn cản. Vài người khinh công khá, truy đuổi sát phía sau mà không đề phòng, bị Chân Hán Tử quay người phản kích. Bốn, chỉ trong chốc lát năm cao thủ đã bị Chân Hán Tử giết chết hai người, ba người, sau đó nhẹ nhàng leo lên xe ngựa bỏ đi.
Đến Hàng Châu, Chân Hán Tử không quan tâm đến gì khác mà lập tức gửi một tin nhắn vừa dài vừa thối hoắc cho Thiên Thiên: "Thiên Thiên, ta biết có xin lỗi cũng vô ích. Nhưng nàng có hiểu phải làm tổn thương người mình yêu, lòng ta đau đớn dường nào không? Ta..." Chân Hán Tử suy nghĩ một lúc rồi quyết định lấy giấy ra chép: "Ta chỉ là người bình thường, nhưng ta cũng là nam nhi, ta phải giữ chữ tín. Giả như trước khi hứa hẹn với Thanh Mai, ta biết sẽ làm nàng bị tổn thương, đừng nói là trở mặt hắn, dù có không chơi trò chơi này nữa ta cũng xin làm. Ta biết lần này nàng bị tổn thương rất lớn, nhưng ta biết trách nhiệm là gì. Ta đã thực hiện lời hứa với Thanh Mai Chử Trà, bây giờ phải chịu trách nhiệm với nàng, chịu trách nhiệm vì đã làm nàng bị tổn thương." Chân Hán Tử rùng mình: Sến chết đi được!
"Cho dù nàng bắt ta tự sát trước mặt nàng hay tự tay đâm kẻ đứng sau, ta cũng sẽ không nhíu mày. Ta không dám mong nàng tha thứ. Chỉ xin nàng đừng vì ta mà buồn phiền. Nhưng có điều này ta muốn nói với nàng, nàng còn nhớ ở lúc ở quảng trường Trường An nàng từng bố thí cho một bộ trang bị cho một người khốn cùng không? Người ấy chính là ta. Ta luôn tìm kiếm nàng, nhưng không ngờ bằng hữu của ta... Không! Là Thanh Mai Chử Trà tự xưng là bằng hữu của ta, lại lợi dụng ta nhớ thương nàng mà bắt ép ta đồng ý làm một số việc vô điều kiện. Rất xin lỗi, thật không ngờ mục tiêu lại là nàng, ta thực sự không biết phải nói sao, chỉ trách ta quá cổ hủ, quá bám víu lời hứa của mình."
Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm ăn uống no say đang tán gẫu, Chân Hán Tử đẩy cửa bước vào nói: "Đồ ăn đâu?"
"Bên ngươi thế nào rồi?" Pháo Thiên Minh duỗi vai hỏi.
"Mọi việc ổn thỏa. Ài, Thiên Thiên nhất quyêts yêu cầu ta đồng ý cô ấy tha thứ cho ta, hóa ra làm một nam nhân ưu tú cũng rất phiền não." Gương mặt Chân Hán Tử nở nụ cười hạnh phúc bổ sung: "Đúng rồi! Thiên Thiên nhà ta dặn dò ta cẩn thận ngươi một chút, tránh bị ngươi dạy hư."
"Nhà ngươi?"
Chân Hán Tử cười hí hửng nói: "Sớm muộn gì thôi, thành lũy kiên cố cũng có lỗ hổng xuất hiện. Chử Trà, cho ta mượn mười mấy vạn đồng ăn tiêu đã. Cuối tuần sau ta phải bay tới thành phố B thăm Thiên Thiên.
"... mười mấy vạn?" Pháo Thiên Minh phún máu: "Ngươi điên rồi à? Địa chủ kiếm bần nông mượn mười mấy vạn?"
"Mười mấy vạn là nhiều lắm sao?" Chân Hán Tử không hiểu.
"Ngươi có cả ngàn vạn tài sản, mười mấy vạn chỉ là một con số. Nhưng nếu lương tháng của ngươi chỉ hai ngàn, ngươi sẽ biết mười mấy vạn phải không ăn không uống tích cóp mấy năm. Huynh đệ à, việc này ta không giúp được. Nhiều lắm là cho mượn một ngàn, hơn nữa thì không bàn."
"Ta giúp ngươi góp nửa tháng lương, một ngàn mốt." Kiếm Cầm cắn răng nói.
Chân Hán Tử nghi ngờ hỏi: "Khoa trương như vậy sao? Ta nhớ nhân vật chính chơi trò chơi đều nhập sổ theo đơn vị trăm vạn. Ít nhất cũng gom được mười vạn."
"Huynh đệ, đừng tưởng thế giới tốt đẹp như vậy, có trò chơi như vậy ai mà chẳng chơi. Ngươi đừng nói trăm vạn, chỉ cần mười vạn tám vạn ta cũng có thể cân nhắc làm Ngưu Lang một lần. Đám con ông cháu cha các ngươi làm sao biết khổ cực của bá tánh. Đừng nói gì khác, chỉ cần nói ngày Quốc tế Lao động chết tiệt kia, có đứa nào trong số các ngươi không muốn đi chơi? Còn chúng ta vẫn phải đi làm, phục vụ các ngươi, tiền cũng không nhiều hơn bình thường là bao. Bây giờ có hơn hai ngàn đồng, biết đủ đi."
"Xem ra tỷ tỷ của ta thật sự dụng tâm lương khổ. Nhưng hai ngàn có đủ không?"
"Sao lại không đủ? Ngồi tàu hỏa đi, không cần loại có điều hòa. Có bản lĩnh thì leo xe hàng. Nhưng ta khuyên nên ngoan ngoãn ngồi tàu, nếu không chỉ cần gió thổi là đầu óc sẽ hơi ngớ ngẩn. Đến thành phố B rồi thì tìm nhà nghỉ gần đó. Như vậy có thể nói với người ta là vội vàng tắm rửa, không rảnh đi quán trọ sang trọng, giữ chút thể diện. Ăn uống ngoài đường thì chọn mấy món ngon bản địa, vừa rẻ vừa bổ. Gọi ít taxi thôi, cứ nói muốn ngắm cảnh thành phố B nên đi bộ. Như vậy tính ra lúc về ngươi còn dư vài trăm đồng."
Chân Hán Tử vẻ mặt khâm phục nói: "Trà ca, ngươi đúng là thần nhân."
"Thần cái rắm, không phải vì không có tiền lại sĩ diện hão à, trong lòng đau xót ra sao chỉ mình ta hiểu."
"Trà ca, ngày mai là thứ năm rồi, ta không chơi nữa. Thứ hai gặp lại nhé."
"Được rồi, nhớ kĩ là ngồi tàu hỏa phải mua vé cứng, tự mua ít bánh mì ăn lót dạ, đừng ăn thức ăn trên tàu, còn dở hơn cả trong trường đại học, lại đắt hơn cả McDonald's."
"Hiện giờ người phải chết đều đã chết hết, bản kế hoạch cũng đã bị đánh cắp. Giờ chỉ cần đưa Thế tử Nam Vương vào cung, chờ trận quyết chiến bắt đầu là được rồi."
"Thế tử Nam Vương?"
"Đúng vậy, Thế tử này giống y như Hoàng đế. Phải để hắn thay thế vị trí Hoàng đế trước đã, rồi ngày hôm sau nhường ngôi, trao ngôi vị Hoàng đế cho người có đức, là Diệp Cô Thành."
"Nhưng nếu hắn muốn tự làm Hoàng đế thì sao?"
"Hắn không ngu ngốc đến thế đâu. Muốn làm Hoàng đế thì phải liều mạng cá chết rách lưới. Cả nhà Diệp Cô Thành chỉ có một mình hắn, diệt môn cũng không sao. Thế tử Nam Vương có vài trăm người. Thà làm Thái Thượng Hoàng vui vẻ chơi đùa cả ngàn mỹ nhân, hay là đồng ý tru di cửu tộc? Chỉ cần không đần độn, hắn biết nên chọn sao cho phải."
Quá trình vận chuyển Thế tử có Vương tổng quản làm nội ứng rất đơn giản, trước tiên đeo một cái mặt nạ cho Thế tử ở quán trọ, rồi đưa đến một con phố, sau đó Vương tổng quản dẫn đến nơi an toàn. Ở đây không thể không giới thiệu Vương tổng quản, trước khi Hoàng đế lên ngôi người này vốn là thư đồng bên Đông Cung, có thể nói là người thân cận nhất của Hoàng đế. Cho dù nghĩ thế nào Pháo Thiên Minh cũng không hiểu, sao lão thái giám này lại tham gia làm loạn, còn muốn theo đuổi điều gì?