Chia bài! Bởi vì Thiên Thiên và Trương Vô Kỵ cùng đặt cược vào một cửa, Pháo Thiên Minh dùng thủ pháp chuyên nghiệp chia bài theo bảy cửa, chia làm hai đợt. Thiên Địa ba mươi hai tấm là một loại phương thức chơi bài thoát thai từ bài cửu, là một loại không cần trí lực, là cách đánh bạc hết sức sảng khoái. Mỗi người trong tay có hai tấm bài, chỉ cần so với nhà cái, lớn hơn là thắng, đặt bao nhiêu tiền cược thì thu bấy nhiêu tiền cược.
Sáu NPC đều không động đến bài trước mặt, cười khúc khích nhìn bài trong tay Pháo Thiên Minh, bọn họ không cần nhìn cũng biết kết quả, bởi vì hệ thống đánh bạc đại thần vĩnh viễn đứng về phía bọn họ. Pháo Thiên Minh cũng không xem bài nói: "Trương giáo chủ phải không? Hơn một tháng trước, ta giúp cha mẹ ngươi báo thù, không cẩn thận được một khoản tiền khổng lồ, kết quả bị sư công vô lương tâm của ngươi biển thủ, suýt nữa khiến ta phá sản. Mối thù này ta luôn nhớ mãi, vô duyên vô cớ bị biển thủ nhiều tiền như vậy, khiến ta ăn không ngon ngủ không yên suốt mấy ngày liền. Nhưng lão Trương... chính là sư công của ngươi, thật sự biết cách đối phó ta. Hơn nữa bằng hữu của ta là đại sư huynh Võ Đang, ta cũng không tiện trút giận gây hại tới Võ Đang mà trút giận. Vậy nên, đành phải khiến Ma Giáo các ngươi chịu uất ức phá sản thổi."
Pháo Thiên Minh vung tay lên, giơ ra hai lá bài trước mặt mình nói: "Các vị khán giả, hai quả trứng lộn." Một cái bàn tay đập xuống đất, chậm rãi rút tay lên. NPC và Thiên Thiên lúc này cười ngặt nghẽo, bài của Pháo Thiên Minh là 7 thê 4, cộng lại là 1 điểm.
Pháo Thiên Minh cười hí hí nhìn đám đông lăn ra cười, y biết một điểm đại diện cho điều gì, đại diện cho việc người khác không bắt được 0 điểm là thắng."Các vị mời xem!" Trương Vô Kỵ học theo Pháo Thiên Minh gọi một tiếng, mọi người đều có học theo cách cầm bài trong tay...
Pháo Thiên Minh có thua được không? Đương nhiên là không, tuyệt đối không thể. So với án tù mười ngày, mất nhiều tiền như vậy sẽ là đoạt mạng của y. Hắn đã tính toán, nếu thua thì cổ phiếu cộng tiền mặt, miễn cưỡng có thể gom đủ. Không có cơ may chiến thắng thì y sẽ không làm việc này. Y thắng như thế nào? Y không làm động tác gì khác, chỉ là lướt nhanh ra năm trượng, rồi trở lại vị trí của mình. Tiến thoái nhanh chóng, khiến NPC đắc ý không có cảm giác gì, chỉ thấy hoa mắt.
Nhưng bàn tay trống rỗng của mọi người nhắc nhở tất cả NPC...
"Mở bài đi!" Pháo Thiên Minh tiện tay lấy ra chai nước, uống một ngụm, trước mặt là bảy pho tượng, có Hắc Bạch Nhị Sát ở đây. Y không vội, y có thời gian.
"Gian lận, ta kháng nghị!" Người đầu tiên tỉnh ngộ chính là Thiên Thiên, lập tức hét to với Hắc Bạch Nhị Sát.
"Gian lận? Hắn một không đổi bài, hai không ăn trộm bài. Không thể coi là gian lận." Bạch Sát đáp.
"Hắn chỉ hoạt động tay chân trong lúc đánh bạc. Chúng ta đã nói, cho dù quá trình có hoang đường đến đâu cũng không nằm trong phạm vi quản lý của chúng ta. Trừ khi hắn thực sự ăn trộm hay đổi bài." Hắc Sát đáp.
Pháo Thiên Minh chỉ hận không thể hôn Hắc Bạch Song Sát, nhưng đấy là sự thật, ta chẳng qua chỉ hoạt động dưới gầm mà thôi. Chưa từng thấy đánh cược gì không cho dời mông, tuy rằng biên độ hơi lớn một chút, nhưng ai bảo chúng ta là người trong giang hồ chứ? Cái gọi là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, đại khái chính là như vậy.
"Nhân sinh thực tịch mịch như hoa, có câu là nhân sinh như mộng, năm tháng như ca, trời xanh bao la. Vùng đất mênh mông, gió thổi cỏ mọc thấy dê bò a. , Ngài không thấy, nước Hoàng Hà từ trên trời đổ xuống, vạn lượng ngân phiếu hu la la..." Pháo Thiên Minh cười hì hì ấn sử dụng ngân phiếu của NPC, biến thành tiền số liệu trong túi mình. Khi chụp lấy ngân phiếu của Thiên Thiên, Thiên Thiên đáng thương mở to đôi mắt long lanh nước, tay chộp vào ngân phiếu tuyệt không buông lỏng.
"Cô ta không trả cược, phế cô ta đi!" Pháo Thiên Minh thu tay lại nói một câu: Ông đây có chân đòi nợ thuê vô địch.
"Mời buông tay trong vòng mười giây, nếu không ta sẽ phế bỏ toàn bộ võ công của ngươi. Mười, chín..." Bạch Sát bắt đầu đếm.
Nước mắt Thiên Thiên chảy ra, hung hăng quăng ngân phiếu về phía Pháo Thiên Minh, giọng nói nức nở: "Cho ngươi no chết đi, no chết đi. Ngươi không biết xấu hổ lấy tiền trang điểm với tiền ăn vặt của một tiểu thư, ngươi cứ lấy đi... Hu hu..."
Pháo Thiên Minh căn bản là không để ý tới cô, trực tiếp chọn sử dụng ngân phiếu rồi lộn một người cái đứng lên nói: "Các vị người xem. Hiện tại sắp tiến hành Mãn Thanh thập đại cực hình thảm khốc nhất: Cưa lỗ tai, móc mắt, cắt mũi, cắt lưỡi. Đương nhiên còn có làm nổ chiêm đặc sắc nhất. Tiết mục đặc sắc không thể bỏ qua, chúng ta sẽ gặp lại sau chương trình quảng cáo."
Cục diện máu tanh ra sao, chúng ta sẽ không nói. Dù sao Dương Tiêu không có tai trái, Dương Đỉnh Thiên không có tai phải, hai cha con họ Ân gom được một đôi mắt, Vi Nhất Tiếu không mũi, Trương Vô Kỵ không còn lưỡi. Vốn mọi chuyện rất thuận lợi, Hắc Bạch Song Sát đều đứng yên không động đậy, nhưng tới khâu cuối cùng, nổ chiêm, Trương Vô Kỵ hạ quyết tâm cả nửa ngày mà không thành hạ thủ.
"Mười giây cân nhắc, 10,9..."
"Trương giáo chủ, cần gì phải như vậy chứ! Rõ ràng ngươi gọi là Trương Vô Kê, giữ lại vật kia không phải là có lỗi với cái tên mà cha mẹ ngươi đặt cho ngươi sao? Không thể không nói cha mẹ ngươi nhìn xa trông rộng, ai... Ngài vẫn còn trinh à? Nếu không ta thương lượng với bọn họ, cho ngài thêm năm phút đấy. , Tìm một con gà mái giải quyết ngay tại chỗ đi? A... Ha ha, đời người đắc ý cần tận hoan, chớ dùng chén vàng đấu với trăng. Ồ? Sao hôm nay văn chương của ta lại lai láng như vậy? Đúng là không khỏi cảm thán!" Pháo Thiên Minh vốn không phải người tốt, cho dù chết đến nơi còn phải đánh hai cái, huống chi toàn bộ đều thắng. (Loại người này rất ít nói, mọi người chớ nên học. )... Chỉ nghe thấy Trương Vô Kỵ kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Nhóm NPC vội vàng tiến lên xem: "Giáo chủ, giáo chủ ( cháu ngoại) (cháu trai) ngươi không sao chứ..."
Đương nhiên là có chuyện, đau đớn gấp ba, lại còn ở phần nhạy cảm kia nữa, không ngất đã coi như ngươi đốt nhang cầu nguyện. Pháo Thiên Minh cười khẩy rồi lặng lẽ rút kiếm ra. Ân Thiên Chính đang lo lắng dòng họ Ân có tuyệt hậu hay không thì sau lưng đột nhiên lạnh buốt, trước ngực xuất hiện mũi kiếm. Chưa kịp quay đầu kêu lên, đã thấy trước ngực nhi tử Ân Dã Vương bên cạnh cũng mọc thêm một mũi kiếm...
"Có địch!" Dù thời gian hai nhát kiếm đâm lén ngắn ngủi, nhưng đủ để các NPC khác tỉnh ngộ. Pháo Thiên Minh phát động trước tiên, vội vàng phi thân ra cửa lớn. Bỗng nhiên ánh sáng trắng chớp lóe, Dương Đỉnh Thiên hiện thân trước mặt cách y ba trượng, một tay duỗi ngang chờ y tự nhảy vào.
Pháo Thiên Minh lâm nguy không sợ, đạp theo bộ pháp Nhạn Phi biến thẳng ngang thành thẳng đứng, lao thẳng lên lỗ hổng lớn trên mái nhà mà y vừa rơi xuống. Một tiếng rít vang lên, Vi Nhất Tiếu đuổi theo sau. Do tạm thời thay đổi đường đi, Pháo Thiên Minh miễn cưỡng xông ra ngoài mái nhà là bị Vi Nhất Tiếu nắm lấy tay trái.
Vi Nhất Tiếu ngưng tụ sương mù trong bàn tay phải. Xuất chưởng đánh về phía hậu tâm Pháo Thiên Minh, lúc này một thanh kiếm bồng bềnh đâm tới từ bên trái. Vi Nhất Tiếu hai tay trống không, lại thêm Pháo Thiên Minh giãy giụa, vốn đã không thể tránh né. Hơn nữa nhát kiếm này của Kiếm Cầm nhắm rất chuẩn, còn dùng chiêu Tổng Quyết mạnh nhất nhằm một đòn chết người... Không có gì bất ngờ, khi Vi Nhất Tiếu vung chưởng phải đánh vào sau lưng Pháo Thiên Minh, thanh kiếm cũng đâm thấu tim hắn.
Kiếm Cầm cười hí hí thu kiếm nói: "Cứu ngươi một mạng, ta muốn lì xì."
Pháo Thiên Minh vừa run rẩy vừa lấy ra ngân phiếu nói: "Ba ngàn... vàng, lấy đi, con mẹ nó... Chưởng quái gì thế, chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng lại lạnh run... Cho hai bộ y phục đắp lên người ta."
Lúc này Dương Đỉnh Thiên không đuổi theo Pháo Thiên Minh, vì hắn thấy Thiên Thiên cầm một bình độc dược - ít ra hắn tưởng đó là độc dược - đi tới bên cạnh hy vọng của Minh Giáo, tân tinh võ lâm, thần tượng của thiếu nữ, anh hùng của nhân dân, giang hồ lãng tử - Trương Vô Kỵ. Hắn di chuyển tức thời đến sau lưng Thiên Thiên, không nói tiếng nào xuất chưởng đánh xuống, Thiên Thiên cũng không kêu không la hóa thành ánh sáng trắng, bình trên tay rơi xuống đất, trên đó viết ba chữ lớn: Kim Sang dược
"Báo..." Một giáo đồ Hồng Thủy kỳ xông vào đại điện, thấy thi thể đầy đất, không nhịn được sững sờ: "Báo cáo! Tứ đại môn phái phóng hỏa hậu viện của chúng ta." Không đợi Dương Đỉnh Thiên trả lời, bên cạnh đã xông ra ngoài, vừa thổi còi vừa hô to: "Quân địch đã công phá tổng đàn, Bạch Mi Ưng Vương và nhi tử cùng Thanh Dực Bức Vương đã tử chiến. Hạ thể Trương giáo chủ trọng thương, sinh tử chưa rõ. Lỗ tai của Dương lão giáo chủ và Dương Tả Sứ đều bị chém đứt. Toàn bộ cấp cứu khẩn cấp tiếp viện tổng đàn."
"Còn lạnh không?" Kiếm Cầm cởi hết trang bị của mình đắp lên người Pháo Thiên Minh. Hai người vẫn đứng trên mái nhà. Đây là mưu kế của Pháo Thiên Minh, chỗ nguy hiểm nhất là an toàn nhất. Kiếm Cầm nào biết Pháo Thiên Minh sợ mình run rẩy quá mức, khinh công không tốt, sẽ mất mặt.
"Khá hơn... nhiều rồi!" Trên người Pháo Thiên Minh quấn đầy áo quần, hai tay thi triển Thiên Hỏa Phần Thế đun Cocacola. Sau khi uống nửa chai, cuối cùng y cũng thở dài nhẹ nhõm. (Cocacola thêm lát gừng, sôi sáu phút rồi uống cả. Hiệu quả còn hơn thuốc cảm, quan trọng nhất là... rất rẻ. )
"Ta phát tài rồi..." Pháo Thiên Minh run rẩy nhưng vẫn không quên khoe khoang một câu.
"Đức hạnh!" Kiếm Cầm thấy Pháo Thiên Minh run lẩy bẩy thật đáng thương bèn dựa sát vào người Pháo Thiên Minh giúp tăng nhiệt độ.
"Ta thấy... qua một bộ phim. Nhà gái phải cởi hết... mới có hiệu quả..." Nói chưa dứt lời, Kiếm Cầm thuận tay giơ móng tay ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy một miếng thịt nhỏ trên tay Pháo Thiên Minh, cấu xong xòn xoay một trăm tám mươi độ. Thấy Pháo Thiên Minh đau đớn định kêu lên, chỉ trong nháy mắt, cô đã nhét một cái khăn tay vào trong miệng y.
Ngũ Hành kỳ nghe nói các đại BOSS người chết kẻ tàn phế, không còn ai hoàn chỉnh, lập tức rối loạn trận cước, lại thêm ánh lửa rực sáng trên đỉnh đầu, khói đen ngút trời, ý chí chiến đấu lại giảm sút thêm vài phần, ngay cả bước chân lao về phía đại điện bảo vệ Thánh Hỏa cũng có vẻ rất nặng nề.
Ngược lại, các đệ tử khác đã nhận được tin: Thanh Mai anh hùng, Kiếm Cầm đại mỹ nhân và Thiên Thiên mỹ thiếu nữ đã diệt trừ hai phần ba số BOSS, đồng thời đánh trọng thương hai BOSS lớn nhất, hơn nữa còn ba xác BOSS chưa kịp lục soát trong đại điện...
Ai nấy cầm binh khí gầm gừ lao lên núi, không đọc thông báo tiếp. Đặc biệt là hành động của đệ tử Võ Đang càng đáng khinh, tuy khinh công giỏi nhưng chạy lên núi cố ý giẫm đạp lên đầu các môn phái khác, không buồn nhìn đối tượng là ai. Ví dụ như Nhất Kiếm Đoạt Tâm nổi giận đùng đùng vì dọc đường bị giẫm đạp lên đầu đến sáu lần.
Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là lực lượng quần chúng, cái gì gọi là lực lượng quần chúng điên cuồng. Ngũ Hành kỳ mất tổ chức tuy thi thoảng còn chống cự, nhưng dưới đợt trùng kích quyết tử của người chơi, các phòng tuyến bị phá thành mảnh nhỏ. Có người cao hứng thuận tay xuất kiếm đánh qua, mất hứng trừng đỏ mắt chạy như điên về phía đại điện, trong miệng còn hô: "Lục thi thể!" Pháo Thiên Minh rất buồn bực, chẳng lẽ bọn họ không đọc thông báo, thủ hộ ba thi thể này ít nhất còn có một Dương Đỉnh Thiên và Dương Tiêu tinh thần no đủ đang bảo vệ?
"Các ngươi đang làm gì thế?" Tinh Ảnh xuất hiện trên mái đại điện, nhìn hai người sắp bị bắt vào tù. Sắc mặt Kiếm Cầm đỏ bừng, vội vàng lột trang bị trên người Pháo Thiên Minh ra.
Pháo Thiên Minh cười nói: "Da thịt mềm lắm!" Y đã sớm khỏi, chẳng qua định lợi dụng thêm chút ít."Đừng xuống, giờ xuống bao nhiêu người chết bấy nhiêu."
Tinh Ảnh liếc nhìn đại điện, gửi tin nhắn cho môn phái: "Chỉ nhặt vỏ ốc, không làm cảm tử."
Vì thế tất cả Võ Đang đệ tử đang ở tuyến đầu đoạt thi thể toàn bộ chậm lại, rất lễ phép nhường bước cho các môn phái khác đi trước. Đệ tử môn phái khác tuy lấy làm lạ, nhưng cũng không nói gì, gấp gáp chạy về phía đại điện, mà Kiếm Cầm đang xấu hổ, không để ý tới chuyện thông báo phái Hoa Sơn, vì vậy thảm họa không thể tránh khỏi, một đám cừu non đụng phải hai ác hổ, giết!
"Tàn sát, đây rõ ràng là tàn sát! Chậc chậc!" Ba người Tinh Ảnh thò đầu vào lỗ xem xét địa ngục nhân gian. Người chơi vừa xông vào đại điện, còn không rõ chuyện gì xảy ra, hai người đi đầu đã hóa thành ánh sáng trắng. Nhưng mọi người đều thấy rất rõ ba cỗ thi thể, đã không còn ai suy nghĩ chuyện gì nữa, liều mạng chen chúc vào bên trong.
Trương Vô Kỵ gặp chút vấn đề nhưng không cản trở được hắn giết người, Trương Vô Kỵ dựa vào việc di chuyển tức thời, thân thể Kim Cương Bất Hoại, cùng với lực công kích mạnh mẽ, như một cỗ xe tăng Tiger nghiền nát bốn phía. Mà Dương Đỉnh Thiên cũng có chiêu di chuyển tức thời cực kỳ vô lại, tuy rằng thiếu đi thân thể Kim Cương Bất Hoại, nhưng động tác lại càng thêm linh hoạt. Lúc Trương Vô Kỵ giết hai người, hắn đã giết 2,1 người. Dương Tiêu tuy rằng kém chút nữa, nhưng có hai lão đại hỗ trợ, cũng có thể xem như một máy thu gặt. Tuy có một số người chơi có kiến thức thấy thời cơ không đúng, nhưng hoàn toàn không thể tháo chạy, muốn lui ra ngoài cũng không được. Biển người mãnh liệt, phía trước chết người phía sau bổ sung, người chơi liều mạng lao về phía thi thể...
Tinh Ảnh nhìn xuống, ngoài đại điện còn mấy ngàn người chưa vào trong. Hắn vừa lấy bia ra uống vừa nói: "Chử Trà, ta cho rằng sự việc này do ngươi chịu 90% trách nhiệm, nếu không phải ngươi tiết lộ bí mật lục lọi thi thể thì hôm nay đâu chết oan uổng như thế." Đệ tử Võ Đang rất nhịp nhàng leo lên mái nhà hoặc kéo vải ra ngoài ăn cơm dã ngoại, không ai tham gia vào hàng ngũ chịu chết.
"He he!" Pháo Thiên Minh cười nói: "Nào có được như ngươi nói!". Kiếm Cầm sặc nước văng lên mặt Pháo Thiên Minh.
Tinh Ảnh lại nhìn tình hình rồi nói: "Lát nữa ta sẽ kìm chế Trương Vô Kỷ, ngươi có cách nào quấn lấy Dương Đỉnh Thiên mười giây không? Như vậy sẽ tạo cơ hội cho bọn họ cướp lấy thi thể. Còn Dương Tiêu? Hình như không thể di chuyển tức thời được, tạm thời không cần để ý tới hắn." Tinh Ảnh thấy Pháo Thiên Minh rục rịch muốn xông lên, vội vàng suy tính.
"Có thể thử xem!" Dưới ảnh hưởng của Tinh Ảnh, cuối cùng Lý Pháo Thiên Minh cũng đồng ý làm đại hiệp một phen, tặng tuyệt học có thể cho đệ tử Võ Đang. Đương nhiên cũng vì hôm nay tâm trạng tốt, đang vui vẻ vì kiếm được một khoản tiền lớn.